Hẻm Cụt

Chương 11


Bạn đang đọc Hẻm Cụt – Chương 11

Rầm… Sau cái va chạm…nó lảo đảo té nhào,phải mất 3 phút sau nó mới hoàn hồn…Một chàng thanh niên trạc tuổi Hùng,khuôn mặt cũng khôi ngô ko kém,anh đang cuống quýt đỡ nó dậy,miệng ko ngớt xin lỗi…Hùng vừa bước ra thấy vậy chạy vội đến chỗ nó
_Em ko sao chứ? – Hùng lo lắng hỏi
_Dạ!! ko sao? – Nó khẽ gật đầu
_Thành thật xin lỗi,tôi vô ý quá… Ủa? Hùng, cậu quen cô gái này à? – Chàng thanh niên nọ xin lỗi nó,nhìn Hùng ngạc nhiên
_Hừ!! tưởng ai.hóa ra là cậu,cái tật hấp tấp mãi ko bỏ… Trinh này!! Đây là Quân,bạn đồng nghiệp của anh…Còn đây là Mai Trinh,bạn gái tớ – Hùng trách đùa Quân 1 câu rồi quay sang giới thiệu với nó với Quân
_Chào em,anh nghe Hùng kể nhiều về em lắm,giờ mới đc gặp,đúng là em xinh thật – Quân vừa bắt tay vừa nháy mắt nghịch ngợm khiến mặt nó đỏ ửng lên
_Này này,cậu muốn chết hả?ai cho nháy mắt với bạn gái tớ hả? – Hùng ôm cổ Quân đánh vào Quân,cười đùa như 2 đứa trẻ
Sau trận cười ko ngớt Quân mới ngạc nhiên hỏi
_Ủa? thế còn tin đồn cậu trở thành con rể viện trưởng là sao? Ai ác mồm thế nhỉ?
Hùng và nó giật mình 1 cái,Hùng cười nhạt
_Ko phải lời đồn đâu,là thật đấy
Anh lại quay sang nhìn nhỏ mỉm cười thật êm rồi ôm nó vào lòng nhìn Quân nói
_Nhưng tớ từ chối rồi
Nó nhìn anh ko kiềm lại đc nỗi hạnh phúc,khóe mắt nó cay cay…Hùng nhìn nó mắng yêu
_Kìa,lại sắp khóc rồi kìa,đồ mít ướt…Thôi,ta đi nào…
_Tớ đi ăn đây,bye – Hùng quay lại chào Quân,cười toe toét
Thoáng trong gốc bệnh viện,ngoài Quân là người đang chứng kiến niềm hạnh phúc của người bạn thân,còn có 1 người sùng sục giận dữ cắm ánh mắt vào 2 người đó ko rời…Cô ả lẩm bẩm “ Ko,em ko cam tâm,em muốn có anh,và em sẽ có đc anh,anh là của em…”. Dưới 2 hàm răng đay nghiến,Loan hùng hồn tuyên bố…
Dưới tán cây xanh mát của bệnh viện,Hùng mỉm cười nhìn nó âu yếm,anh choàng tay kéo nó vào lòng
_Anh xin lỗi đã làm em vất vả và đau khổ nhiều
Một nguồn cảm xúc chảy vào cơ thể nó…ấm áp…dịu êm…hạnh phúc
_À!! Ngày mai ba mẹ anh về,họ về sớm hơn dự định,mai em cùng anh đi đón ba mẹ nhé
…Nó sững sốt nhìn Hùng lo lắng…

_Nhưng…nhưng em…em chưa chuẩn bị tinh thần…a..a..Ngày mai phải làn gì để đón ba mẹ anh đây – Nhỏ cuống lên trông đến đáng yêu
Thấy nó thế anh cũng chẳng kiềm lòng đc,ôm lấy nó vỗ về…
_Bình tĩnh nào!! Em cứ bình thường là đc mà
Nó yên tâm phần nào tựa vào lòng anh hạnh phúc…Có ngờ đâu 1 toan tính đang trỗi dậy phía sau cái cây nãy giờ đang núp bóng nghe lén câu chuyện giữa 2 người… ”Ngày mai ba mẹ anh ấy về ư? Cơ hội đến rồi…Mai Trinh,mày chờ mà xem nhé…”
……..9h sáng….Tại sân bay…..
_Ba… mẹ!!! – Hùng vẫy tay gọi
Một người phụ nữ với đôi mắt sắc sảo,gương mặt thanh tao,sang trọng,dường như thời gian và tuổi tác ko thể tàn phá cái đẹp mĩ miều của bà so với tuổi ngoài 40…Một người đàn ôn chừng hơn 50,phong độ,đỉnh đạt,…Có lẽ Hùng thừa hưởng khá nhiều cái vẻ phong trần từ ba anh ấy…
Hùng đến ôm 2 người đóthắm thiết…
_Con Trai,con lớn nhiều rồi… Còn đây là? – Người phụ nữ ôn tồn đáp rồi quay sang hỏi Hùng sau khi đã nhận ra sự hiện diện của nó
_Đây là Mai Trinh,cô ấy là bạn gái con – Hùng đáp,khẽ nắm lấy tay nó mỉm cười
Người phụ nữ kia nhìn nó 1 lượt rồi ko nói gì mà bỏ ra xe,sự ái ngại chạy dọc sống lưng khiến nó có chút thất vọng và hụt hẫng,lo lắng
Sau khi đưa ông bà Nguyễn – ba mẹ Hùng về khách sạn,nó trở về cùng Hùng với nỗi bất an,buồn buồn…Anh vỗ về trấn an nó giúp nó yên lòng phần nào

Một ngày đẹp trời… Nhưng trong nó đang có 1 áng mây đang keo giăng ngang từ sau khi gặp ba mẹ Hùng …
….Kính….Kong….
Nó chạy vội ra mở cửa,1 cảm giác bồn chồn bỗng trào dâng…Bình thường Hùng ko đi làm về sớm trước 5h,mà anh về có bao giờ bấm chuông đâu…
_Cháu…cháu chào bác –Nó ngạc nhiên khi người đứng trước mặt nó là bà Nguyễn
_Cháu mời bác vào nhà ạ…
_Cám ơn cô!! – Bà Nguyễn lạnh lùng đáp
_Thằng Hùng nhà tôi đâu? – Bà đảo mắt 1 vòng rồi hỏi với cái giọng ko mấy lịch sự
_Thưa bác,anh ấy đi làm chưa về ạ!! –Nó lễ phép đáp bằng giọng hơi run,sợ sệt trước cái khí thái toát ra từ bà Nguyễn

_À,tôi quên mất…Thế cũng tốt,tôi cũng đang muốn nói chuyện riêng với cô – Bà Nguyễn nói chuyện lạnh tanh nhưng sắc lẻm
_Cha mẹ cô làm gì?họ ở đâu?
_Dạ…Cháu…cháu ko có – Nó hoang mang,ngẹn ngào trước câu hỏi như dao cứa vào lòng nó
_Ko có? Tôi ko hiểu ý cô? – Bà nguyễn vẫn lạnh tanh gằn lại
_Cháu…Cháu là trẻ mồ côi ạ… – Nó nói thật nhỏ như muốn che giấu sự hổ thẹn đang bóp nghẹt trái tim nó
_Cô là trẻ mồ côi ư? Thế thằng Hùng nhà tôi đã nhặt cô về nuôi à? – Bà Nguyễn trừng trừng nhìn nó như muốn xé nó ra thành từng mảnh
Bà ta ko hỏi gì thêm nữa, chỉ lừ lừ nhìn nó… Ko khí trở nên ngộp ngạt…Vừa đúng lúc Hùng về cắt ngang cái bầu ko khí quạnh đặc đó
_Anh về rồi… Ơ!!! Mẹ,sao mẹ lại ở đây? – Anh đang vui vẻ gọi nó thì đột nhiên sững lại khi thấy bà Nguyễn
_Mẹ ko thể đến thăm con trai mình sao? Nếu ko đến đây sao mẹ biết con nuôi 1 đứa con hoang thế này trong nhà – Bà Nguyễn giận dữ gằn từng từ đay nghiến
_Kìa mẹ,mẹ nó gì vậy? sao mẹ lại nói thế,con thật lòng yêu Trinh… – Hùng nhạt mặt,tái đi nói
Ko khí bắt đầu chùng xuống,dường như sắp có 1 cơn bão lớn kéo qua thì…
_Chào mọi người!!! Hôm nay lại đến làm phiền rồi
Một giọng nói cất lên xé tan hoang cảnh lạnh cảm đó…
_Hồng Loan – Nó và Hùng ngạc nhiên thốt lên
_Cô đây là? – Bà Nguyễn cũng ngạc nhiên ko kém khi thấy sự hiện diện của Hồng Loan
_Cháu chào cô,cô là mẹ của anh Hùng phải ko ạ? cháu là Hào Hồng Loan,bố cháu là viện trưởng nơi anh Hùng đang làm việc – Hồng Loan lễ phép chào bà Nguyễn
_Ồ!!! Có phải bố cháu là Hào Chánh Tổng ko? – Bà Nguyễn ngạc nhiên hơn hỏi dồn
_Thưa bác,phải ạ – Ả Loan giả vờ nhu mì trả lời
_Ô!! Tiểu thư nhà họ Hào sao,vào nhà đi cháu – Bà Nguyễn thay đổ thái độ khi nghe Loan là tiểu thư nhà họ Hào
Bà Nguyễn kéo tay Loan vào nhà, trông bà có vẻ ưng cô ta lắm… Bà ngồi nói chuyện rất vui vẻ và cầm tay với cô ả thân mật như 2 mẹ con khiến nó cảm thấy tủi tủi,nó lặng đi vào bếp pha trà và nấu cơm…

Gần 9h30 hơn….Loan đứng dậy dịu dàng lễ phép cáo từ bà Nguyễn
_Đã trễ rồi,cháu xin phép bác cháu về
_Ồ đã trễ thế rồi à? – bà Nguyễn cũng bất giác nhận ra thời gian đã trôi quá mau
_Để con đưa mẹ về khách sạn – Hùng ôn tồn nói với mẹ
_Đc rồi,con đưa mẹ về rồi sau đó đưa Loan luôn
_Thôi bác ạ,phiền anh Hùng lắm,cháu đi taxi về đc rồi – Cô ả giả vờ từ chối nhưng trong lòng mừng rỡ lắm
_Sao thế đc,nghe bác,để anh Hùng chở về,thế bác mới yên tâm – Bà Nguyễn nói với giọng nghiêm nghiêm nhưng hết sức triều mến
_Da…- Loan lễ phép bước ra xe,lòng ả lâng lâng vui sướng hki bước đầu quỷ kế của ả đã thành công
….
…Cả tuần nay nó chỉ lủi thủi 1 mình ở nhà,vì cứ hễ Hùng tan ca là lại bị bà Nguyễn bắt đi đâu đó cùng bà và Hồng Loan đến tận tối mịt mới về…Hôm nay cũng vậy,nó ngồi ôm lấy gối,gục đầu cô đơn…sự bất an vây kín nó,nó ko biết nó đang sợ hãi với sự cô đơn hay đang sợ hãi sắp mất thứ gì đó rất quan trọng 1 lần nữa…
_Anh về rồi …
Hùng gọi nó khi vừa về…Nó ko nói gì,cứ như 1 đứa trẻ chạy ra ôm chầm lấy anh…Hùng mỉm cười nhưng cũng mau chóng đẩy nó ra…
_Ngoan nào,hôm nay anh mệt quá,anh phải đi tắm và nghỉ ngơi đã – Hùng nói rồi xoa đầu nó bỏ đi
Anh đi…Anh quay lưng lại với nó ,nỗi bất an càng dâng ngẹn ứ trong lòng nó…Nó ko thể nói gì,nó ko có gì cả,nó biết nó ko thể bằng gia đình nhà họ Hào,ko kiêu sa như Loan… Nó ko có gì ngoài tình yêu của nó dành cho anh…Nó chơi vơi giữa tất cả 1 giọt sầu buồn tuôn rơi,ko gian quanh nó lặng buốt đi…Anh đang ngày càng xa…xa khỏi tầm tay nó…
Còn anh,1 ngày trở về,sự mệt mỏi đánh vật anh,sự vắng mặt của nó đã ko còn quan trọng với anh nửa,sự vô tâm đó đánh đổi bằng nước mắt của nó…
_Trinh!! Hôm nay anh sẽ về sớm ăn cơm cùng em… – Anh mỉm cười nói với nó trước khi đi làm
_Thật hả anh? – Nụ cười nó bừng sáng hẳn lên
_Anh xin lỗi vì cả tuần nay để em 1 mình như vậy – Anh kéo nó ôm vào lòng,đặt 1 nụ hôn lên nó rồi đi
….
Nó dạo quanh siêu thị ,mua thật nhiều đồ để nấu những món Hùng thích nhất…Tâm trạng nó vui ko tả siết…
_Mai Trinh…Anh…anh xin lỗi – Hùng rầu rầu nói với nó khi vừa thấy nó bước vào nhà với 1 đống thứ lỉnh khỉnh khác
Nó vừa bước vào nhà chưa hết ngạc nhiên vì thái độ của Hùng thì sững lại khi thấy ngoài anh ra còn có bà Nguyễn và Hồng Loan,trông họ vận váy áo khá sang trọng,hình như đang chuẩn bị đi đâu đó…
_Hôm nay em khỏi nấu cơm,em lên chuẩn bị đi,chúng ta sẽ đi ăn ở nhà hàng… Anh nói rồi xách mấy túi đồ trên tay nó đi vào phòng ăn… Nó vừa cất bước đi thì khựng lại khi nghe bà Nguyễn lên tiếng…
_Chúng tôi muốn có 1 bữa ăn gia đình mà ko có người ngoài,cô hiểu ý tôi chứ?

Hùng từ trong bước ra,ngạc nhiên khi thấy nó vẫn đang còn đứng đó
_Sao vậy em? Em ko đi chuẩn bị đi?
_Hình như Trinh mệt,nó nói nó ko muốn đi,nó cần nghỉ ngơi – Bà Nguyễn lên tiếng thay nó kèm theo 1 cái nhìn sắc lẻm trong khi nó vẫn còn chưa hết ngạc nhìn nhìn bà
_Em ko sao chứ? – Hùng lo lắng hỏi nó
_Em… em hơi mệt…anh và mọi người đi đi,chắc em ko đi đâu… – Nó mỉm cười nhợt nhạt,cố giữ cho nước mắt đừng tuôn ra vội quay lên phòng
Hùng,bà Nguyễn và Hồng Loan lên xe đi đến nhà hàng… Nó lặng bên cửa sổ nhìn bóng chiếc xe khuất dần… Nó 1 mình chìm trong căn phòng tối,ko gian vắng tênh,lạnh lẽo,gió xuyên vào cửa rít lên trong lòng nó lạnh thêm,căn phòng hoen đẫm nước mắt của nó càng trở nên ưu buồn hơn… Nó nấc lên từng cơn ngẹn ngào,tủi thân,dường như nó đã ko thể thở nổi nữa…Nó mở cửa bước đi,nó đi trong vô thức,nó muốn để ko khí lành lạnh giáp đông này luồn vào tâm trí nó,hy vọng sẽ giúp nó tỉnh táo hơn…Nó bước đi…và đi…

Hùng và Loan trở về sau khi đã đưa bà Nguyễn về khách sạn,Hồng Loan 1 mực đòi đưa Hùng về đến nhà rồi tự về vì anh có uống chút rượu…
_Trinh,anh về rồi…Trinh…em đâu rồi? – Hùng gọi nó khi vừa vào nhà,nhưng chỉ có bóng tối và sự im lặng trả lời anh…
Hùng bước lên phòng cũng ko thấy nó,anh mệt mỏi ko muốn tìm kiếm nữa,anh cởi phăng chiếc áo sơ mi mà quên mất sự có mặt của Hồng Loan,trong khi cô ả đang theo anh lên tận phòng…
_Chắc cô ta đi dạo đâu đó rồi – Cô ả lên tiếng khiến Hùng giật mình,phát hiện ra sự hiện hữu của ả
_Em chưa về à?Thôi,anh mệt lắm rồi,em về đi – Hùng nhăn nhó,quẳng chiếc áo xuống sàn toang bước đi
_Tại sao cứ đuổi em vậy?anh ghét em lắm sao?chẳng phải mẹ anh cũng muốn em trở thành con dâu bà sao?…Em có gì thua kém nhỏ con hoang kia chứ – Loan giận dữ hét ầm lên trước sự lạnh nhạt của Hùng
_Im ngay… Anh…à!! Anh xin lỗi… Thôi em về đi – Hùng mệt mỏi nói với ả mà dửng dưng ko thèm quay lại
_Ko!!Em ko cam tâm… – Giọng ả nhỏ dần chìm vào 1 toan tính thâm ma,rồi ả chạy đến ôm lấy Hùng ko buông
Hùng hoảng hốt khi phát hiện cô ta đã tuột cả chiếc váy đen dạ tiệc trên người,cô ta đang trong thân hình Eva ôm chằm lấy anh… Anh cố gỡ tay cô ta ra thì cô ả càng siết chặt hơn
_Anh biết em yêu anh phải ko?anh cũng ko ghét em đúng ko?anh ko hề chối từ em,anh cũng thích em phải ko?…
Ả nhỏ nhẹ thỏ thẻ,ve vuốt hệt như 1 con đím,cũng phải,đâu ai biết rằng những gã đàn ông ả muốn đều ko thể nào thoát khỏi bàn tay ả,nhưng họ đều chỉ là những món đồ chơi qua đường mua vui cho ả,cho đến khi ả gặp Hùng…
Hùng đứng lặng thinh ko phản ứng gì nữa,phải chăng những gì Loan nói là đúng,anh đã hết yêu nó như ban đầu,sự hiện diện hay thiếu vắng nó đã ko còn quan trọng…Và bây giờ,dường như lí trí và con tim anh đã ko đủ mạnh mẽ để phản kháng với những cám dỗ của ả Loan. Trong hơi men chếnh choáng,anh đã ko thể thoát khỏi sự mụ mị,ko cưỡng lại những đê mê,ham muốn… Anh đã phản bội nó…
Cảnh tượng ân ái mây mưa vần vũ đó đã đc thu gọn trong đôi mắt mờ mịt và trái tim tan nát của nó,mặt đất dưới chân nó như vỡ ra,hạnh phúc,tình yêu và niềm tin giờ đây nát tan,sụp đỗ,đè lên nó ko lối thoát… Tất cả…tất cả…những phút giây bên nhau giờ đây trôi theo những phút giây lạnh lùng…Hạnh phúc với bao kí ức,đam mê thoáng lên trong tim để rồi bỗng chốc chơi vơi tuôn rơi theo những giọt sầu… Trong nỗi hoang mang và ko gian lặng yên dày đặc mùi phản bội…Nó chạy vút đi….
Nghe thấy tiếng động…Hùng chợt tỉnh trong cơn mê,anh chỉ thấy đc bóng nó lao đi trong bóng tối…Anh thét gọi tên nó nhưng vô vọng… Nó đã đi…
….
Nó chạy,chạy mãi,chạy đến khi rã rời,nó lê bước nặng nề bước đi vô thức,đến khi ngã khụy bên đường…Nghìn nhát dao xuyên xé tim nó ,bóp vỡ tan,nó ko thở đc nữa,dường như cả thế gian này đã bị nó rút cạn ko khí,mặt nó nhợt nhạt,môi mím chặt đến bật máu tái đi,đôi mắt bắt đầu nặng trĩu,nó dần chìn vào khoảng ko vô định,quạnh đặc đầy đau khổ……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.