Bạn đang đọc Hẻm Cụt – Chương 1
Ở Việt Nam có 1 bộ luật khoan hồng cho những người phụ nữ mang bản án tử hình đc sống khi họ mang thai. Và nhờ vậy người đàn bà đc gọi là mẹ nó đc lãnh bản án chung thân với tội danh giết người khi đâm chết gã nhân tình cùng ả đàn bà ti tiện của lão trong cơn ghen ngụt cháy… Nó ra đời trong căn phòng giam nhỏ hẹp,có lẽ sự lạnh lẽo của chấn song sắt và ánh sáng heo hắt từ những ô vuông trên tường như phán rằng cuộc đời nó cũng tối tăm như chính mẹ nó… Tiếng khóc nó cất lên như điểm ẹ nó bản án tử hình về chính tội danh của bà… Bà ta đã ra đi vĩnh viễn khi sinh ra nó
Nó đc đưa vào 1 trại trẻ mồ côi, các sơ ở đây đặt cho cái tên của mẹ nó như muốn nhắc rằng bà ta ra đi chưa để lại đc gì cho nó ngoài nét đẹp mỹ miều… Cũng phải,bà ta vốn là 1 cô gái quê mộc mạc nhưng vì cái nghèo vùi dập,bà đã phải bỏ xứ ra đi tìm 1 con đường sống…Chân ướt chân ráo ở chốn đất khách quê người này,bà trượt dài trên con đường tội lỗi khi bước chân vào cái nghề làm gái.Cuộc sống u uất,đau đớn từ thể xác đến tâm hồn dừng lại khi bà gặp ông Tùng,một đại gia có tiếng trên đất Sài thành bấy giờ.Bà yêu ông say đắm và chấp nhận từ bỏ tất về sống với ông như vợ chồng,tình yêu của ông Tùng dành cho bà giúp bà quên dần đi quá khứ nhơ nhuốc và cho bà 1 niềm tin sống tiếp…Hạnh phúc kéo dài chưa đc bao lâu thì sóng gió ập đến nhấn chìm trái tim bà khi bắt gặp ông Tùng đang ân ái cùng người đàn bà khác,trong cơn ghen mù quáng,bà vớ được con dao gọt hoa quả và kết liễu đôi dâm phu dâm phụ kia….
_Mai Trinh ơi!!!!!!!!!!!!!!Con đâu rồi?????
Bà sơ gọi với vẻ mặt lo lắng,nó đáp lại bà bằng đôi mắt vô hồn vô cảm…
_Lạy chúa!!! Con làm ta lo quá,sao con lại ngồi đây mà ko ra chơi cùng các bạn???
Tay ôm con búp bê vải khá cũ và te tua,nó lắc lắc cái đầu ko nói câu nào rồi nắm tay sơ đi vào trong… Bà hiệu trưởng đứng lặng nhìn theo nãy giờ trút 1 hơi thở dài:
_Đã 6 năm rồi,vậy mà nó chưa từng có lấy 1 nụ cười,ko 1 giọt nước mắt,có lẽ trái tim con bé đã hóa đá bởi những tội ác mẹ nó để lại…..
Cuộc sống bình yên của nó tại cô nhi viện của nó kéo dài ko đc bao lâu…
_Thưa ông bà!!! Đây là cháu Mai Trinh,năm nay cháu nó 9 tuổi
_Mai Trinh!!! Cháu chào ông bà Trung đi,họ là người muốn nhận nuôi cháu…
Nó khẽ gật đầu,và nhìn người đàn bà mắt xanh mỏ đỏ,cứ như bà ta đã trác cả kí son phấn lên gương mặt xấu xí , mà từ nay về sau nó sẽ phải gọi bằng mẹ và người đàn ông béo ụt,với dáng đi khá nặng nề…Bà Trung lên tiếng:
_Con là Mai Trinh à? Từ nay con sẽ là con nuôi của ta nhé?? Chúng ta đi thôi…
Nó theo ông bà Trung bước ra xe,trước khi bước lên xe nó ngoảnh nhìn lại nơi mà nó đã lớn lên trong suốt 9 năm qua,nơi đã cưu mang nó khi người đàn bà tội lỗi đó ra đi để lại mình nó chênh vêng giữa dòng đời… Hai sơ chăm sóc cho nó từ nhỏ đến lớn đứng dõi theo nó đến khi khuất dạng và thầm vui cho nó “Con bé thật may,gia đình ông bà Trung là 1 gia đình khá giả,cuộc sống nó sẽ tốt hơn”.Các sơ đâu hay từ đây cuộc đời nó mới thật sự sóng gió…
_Này!!! Mày cầm cái thứ bẩn thỉu gì thế? Vứt đi,thật kinh tởm.
Nó giật mình quay sang nhìn bà Trung,khuôn mặt bà lúc này đanh lại hiện rõ 1 mụ phù thủy ác độc,mụ chộp con búp bê ném thẳng ra ngoài cửa sổ… nó lặng đi nhìn theo con búp bê đang bị dày xéo dưới những bánh xe,nó hiểu ra rằng,số phận nó cũng ko khác gì con búp bê kia… Xe dừng lại… Nó bước vào căn nhà lạ lẫm…
_Mày là con ở mẹ tao vừa nhận về đúng ko???
Một giọng nói chanh chua từ phía trên cầu thanh vang xuống,nó quay lại nhìn xăm xăm vào chủ nhân của giọng nói đó… Bốp…
_Ai ày nhìn tao bằng ánh mắt đó hả con mọi kia
Bà Trung bước vào hắng giọng :
_Chuyện gì thế hả??? Vừa đến nhà mà đã gây chuyện rồi hả???
Con tiểu thư chua chát chạy đến nắm lấy tay bà trung õng ẹo:
_Mẹ!!! con này xấc xược quá,nó trừng mắt đe dọa con đó mẹ
Bà Trung rít lên giận dữ,sán cho Trinh 1 cái tát giáng trời nữa
_Con xấc xược này,đồ *******
_Chuyện gì ồn ào thế ???
1 tên con trai có vóc dáng khá ái tóc lòa xòa che nửa khuôn mặt và cặp kính dày từ trên cầu thang đi xuống
Bà Trung nhìn con trai nhẹ giọng nói:
_Kìa con trai, dậy rồi hả con???
_Ồn thế thì ngủ thế nào đc nữa mà ngủ. Tên con trai cau có gằn giọng
Mụ nói xong thì quay ngoắc qua Mai Trinh,đôi mắt hằn nét giận dữ”
_Mày nghe cho rõ đây con kia. Đây là Mỹ Anh và Vĩnh Khanh,tụi nó là anh chị mày,từ nay mày sẽ phục vụ tụi nó. Ở ngoài có người nhìn vào thì gọi bằng anh và chị,còn ở nhà hay bất kì đâu cũng phải gọi bằng câu và cô chủ nghe rõ chưa. Tao ko phải nhận mày về nuôi ko cho tốn cơm đâu.Bây giờ thì biến xuống bếp đi…
_Cháu là Mai Trinh phải ko? Ta có nghe bà chủ nói về cháu rồi,thật tội nghiệp,từ nay cháu ở đây với ta,ta làm người ở trong cái này hơn 30 năm rồi
Nó ngước lên nhìn người đàn bà đó,đôi mắt bà hiền từ hằn những vết nhăn của năm tháng nhọc nhằn,bà mỉm nhìn nó hiền từ như các sơ,khóe mắt nó chực cay cay,đôi mắt buốt giá mờ dần…
_Này!! Mai trinh,cháu đang nghĩ gì thế?? Ngày mai cháu sẽ học cùng trường với anh chị cháu đấy.Ôi!! cháu của ta,mới đó đã 7 năm rồi,cháu thành 1 thiếu nữa rồi,trông cháu xinh lắm
Bà giúp việc nói giọng rưng rưng và đôi mắt ngấn lệ,7 năm trôi qua,nó đã lớn,đã thành 1 thiếu nữ,7 năm sống trong sự cay nghiệt,ngày nào cũng đòn roi,sỉ vả,trên thân hình bé nhỏ của nó hằn đầy những vết thương,vết tím bầm do mẹ con bà Tùng và Mỹ Anh gây ra,nó ko bao giờ mở miệng,ko ko rơi 1 giọt nước mắt dù có thế nào. Vĩnh Khanh vốn ít nói,suốt ngày hắn cứ ru rú trong phòng như con mọt sách và ông Trung bận khổ sở với căn bệnh về gan và xương cốt nên ít ra nó ko phải chịu thêm đòn roi của bất kì ai trong cái nhà này nữa
_Trinhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bà Trung ré lên như điên dại. Nó lết lê cái thân lên phía phòng bà Trung thì nghe tiếng con Mỹ Anh ầm ĩ
_Con ko chịu đâu,sao mẹ lại cho con mọi đó học chung trường với con chứ.Con ko chịu đâu,mất mặt lắm
_kìa con,mẹ cho nó học cùng trường để tiện bề phục vụ con và anh con thôi mà. Bà Trung dịu dàng khuyên con gái
Cốc… Cốc…Cốc
_Chuyện gì???
_Con đây ạ. Nó cất lời gỏn gọn
Bà Trung hừ hừ quát:
_Ngày mai mày sẽ học ở trường cô cậu chủ của mày.Nhớ,ko đc làm cô cậu mất mặt nghe chưa
Nó gật đầu. Con Mỹ Anh đứng bên cạnh vênh lên đạp nó 1 cái rồi quát tới tấp
_Ở trường cấm mày gọi tao bằng chị,ko đc béng mảng đến những chỗ tao hay tới lui,ko đc làm gì để tao mất mặt
Nó lặng câm rời khỏi phòng…
Sáng hôm sau,Mỹ Anh và Vĩnh Khanh lên xe đến trường,nó lủi thủi đi bộ và đi xe buýt đến trường. Vừa đặt chân đến trường nó vấp phải gì đó té nhào,1 tràn cười chanh chua đến chói tai
_Ồ!! Con mọi này,đi đứng thế hả,thật mất mặt quá
Con Mỹ Anh và 2 con bạn nó đứng chóng nạnh cười khanh khách
_Ai thế Mỹ anh? .Con Nga bạn con Mỹ Anh lên tiếng
_Nó hả? Con osin của tao,từ nay nó sẽ phục vụ chúng ta
Nói xong con Mỹ Anh ném thẳng vào nó 3 chiếc cặp nặng chịch ra lệnh
_Đem lên lớp cho tụi tao
Nó đang loay hoay ko biết làm sao thì 1 bàn tay chìa ra:
_Em ko sao chứ?
1 gương mặt điển trai đang mỉm cười với nó.Nó lạnh lùng đứng lên mặc cho đôi tay anh ta chìa ra, rồi kéo theo 3 chiếc cặp nặng nề lê bước.Chàng ta có hơi ngượng cười cười rồi chạy theo nó,hắn lôi 3 chiếc cặp trên vai nó,xem bảng tên lớp trên cặp rồi xách đi 1 nước.Nó chạy theo giật lại ko nói lời nào nhưng anh ta mạnh quá nên kéo nó theo luôn về lớp. Quẳng 3 chiếc cặp xuống bàn anh ta cười khì khì:
_Bạn là học sinh mới đúng ko? Chào mừng bạn đến với trường lớp mới. Tớ là Trường Vũ hội trưởng hội học sinh,có ji` ko biết bạn cứ tìm mình
Nó ko nói gì,quay người định bỏ đi thì bị Vũ kéo lại
_Này!!! Sắp vô học rồi bạn còn tính đi đâu? Đây là lớp của bạn đấy
Nó ngơ ngác nhìn Vũ, Vũ chỉ tay vào cái bảng tên trên cặp nó cười khúc khích.Ko ngờ nó lại cùng lớp với con Mỹ Anh…Nó đang nhìn Vũ thì từ phía sau… Bốp…1 cái tát trời giáng làm nó ngã nhào
_Con này,mày biết đây là đâu ko mà dám đứng trong lớp học của tao,định làm ô uế lớp học của tao hả???
Vũ vội đỡ nó dậy rồi trừng mắt nhìn Mỹ Anh. Mỹ Anh giật mình bất giác nhìn Vũ rồi giả vờ nhẹ giọng sáp sáp vô Vũ õng ẹo
_Ôi anh Vũ,anh đừng thế,nó chỉ là con người ở của nhà em thôi,chạm vào nó chỉ tổ bẩn tay anh
Vũ đẩy con Mỹ Anh ngã nhào rồi gằn giọng
_Cô câm miệng cho tôi,đây là trường học,ko phải nhà cô,cô còn dám cư xử như vậy nữa thì biết tay tôi
Mỹ Anh run run nhưng gương mặc không giấu đi được sự tức giận phóng tia nhìn về nó. Nó hiểu cho số phận của mình rồi,nó gạt tay đẩy Vũ sang 1 bên đến thẳng con Mỹ Anh,nó quỳ sụp xuống đỡ Mỹ Anh dạy. Mỹ Anh đứng lên tán ngay vào nó 1 bạt tai nữa:
_Con mọi kia,chưa gì mày tính làm loạn rồi phải ko?Thứ người ở như mày mà đòi trèo cao à.Đồ sấc xược,tao phải dạy mày
Mỹ Anh giơ tay đánh nó cái nữa thì khựng lại,Vũ đứng phía sau lúc nào ko hay nắm cứng tay con Mỹ Anh lại.
_Tôi vừa nói gì cô ko hiểu à?Cô có tin tôi cho cô biến khỏi cái trường này trong vòng 5p ko?
Con Mỹ Anh run run “dạ” 1 tiếng rùi nín thinh. Bởi ai trong trường này dám đụng đến Trường Vũ đâu.Thân là cậu ấm của 1 tập đoàn có tiếng,ngôi trường quý tộc này 1 tay gia đình cậu chi tiền quyên góp nên ai cũng sợ thế lực gia đình họ Khang,nhưng ko phải vì giàu sang và có thế lực mà cậu chàng hống hách,Vũ rất hòa đồng,vui vẻ với mọi người và làm rụng rơi nhìu trái tim nhìu nàng với khuôn mặt điển trai và nụ cười cực kool… Nó chạy đến đẩy Vũ ra rồi phủi quần áo và giày cho Mỹ Anh,con nhỏ cố tình hất chân 1 cái vào bụng nó rồi thầm thì “ Mày chờ đi,về nhà tao tính sổ với mày”… Vừa lúc cô giáo bước vào,cô giáo nhìn nó cất giọng
_Em là học sinh mới phải ko?nghe nói em là… ah`… người của nhà họ Trung
_Là người ở thưa cô. Con Mỹ Anh thốt lên chua như chanh
Cả lớp cười ầm lên,cô giáo cũng khẽ cười,trừ 1 người nãy giờ mặt vẫn đăm chiu nhìn nó…
Nó vừa bước về nhà thì… Bốp… nó ngã lăn ra sàn và 1 giàn roi đòn như mưa trút lên thân thể nó. Vừa đánh vừa đạp nó,con Mỹ Anh quát chói tai:
_Đồ con hoang,đồ hỗn xược,dám làm mất mặt tao trước anh Vũ,đồ con tiện nhân,mày cũng chỉ là đồ thối tha như me. mày thôi.Đồ mất dạy…
Nó câm lặng hứng chịu,7 năm qua nó đã sống như vậy,nhưng ko 1 giọt nước mắt nào rơi xuống,ko 1 lời nào thốt lên,đôi mắt lạnh buốt cứ nhìn xa xăm về 1 cái gì đó ko thật càng khiến cho cơn thịnh nộ của bà trung hay con Mỹ Anh thêm ngụt cháy…Tay chân nó bắt đầu bật máu bởi những lằn roi cũng chưa làm nguôi cơn giận dữ của con Mỹ Anh… Bặt…
_Đủ rồi!!! em đánh nữa nó chết mất đấy. Vĩnh Khanh từ phía sau giữ lấy tay Mỹ Anh lại
_Cho nó chết đi,thứ con hoang như nó để trong nhà thêm tốn cơm. Con Mỹ Anh gầm lên
_Anh nói đủ rồi,nghe ko?. Vĩnh Khanh nhìn nó nói _Đi về phòng đi
_Đứng lại đó cho tao,anh buông em ra,hôm nay em phải đập chết nó,nó dám làm em mất mặt trước anh Vũ
_Anh nói đủ rồi. Khanh trừng mắt nhìn Mỹ Anh khiến con nhỏ im bặt rồi quay sang gắt nó_ Cô còn đứng đó là gì,muốn ăn thêm đòn à,đi về phòng đi
Nó lê cái thân bầm dập đi về phòng.Căn phòng của nó suốt 7 năm qua ko gì khác là cái gác xếp áp trần,căn phòng nhỏ hẹp chỉ vỏn vẹn cho nó để 1 cái giường,1 cái tủ và 1 cái bàn học,cái cửa sổ bé nhỏ hắt những tia nắng yếu ớt và những cơn gió lạnh lẽo luồn vào luôn làm cho nó choàng tỉnh nhìu đêm khi 1 hình ảnh mờ ảo về 1 tội lỗi nào đó ám ảnh nó suốt thời gian dài…
Sáng hôm sau… Nó vừa bước chân ra cửa đi học thì bị con Mỹ Anh lôi lại.
_Mày nghe đây,tao cấm mày tới gần anh Trường Vũ nghe rõ chưa. Anh ấy là của tao
Nó gật đầu rồi khẽ bước đi…Đến trước cổng trường thì bị đám con Mỹ Anh chặn đầu,quẳng 3 cái cặp cho nó rồi gằn nó:
_Mày nhớ những gì tao nói nghe chưa,đem cặp vào lớp rồi xuống căn-tin mua đồ cho tao,nhanh lên
Nó tay xách tay ôm quà vặt cho lũ con Mỹ Anh cực nhọc bước đi. Bỗng bị kéo ngược lại,nó té vào người ai đó,nó quay lại thì nhìn thấy Vũ đang đỡ nó cùng số quà bánh kềnh càng. Nó vội bật ra lùi lại cúi gầm mặt chạy thẳng về lớp,Vũ cúi xuống nhặt gói bim bim rồi cười thầm bước theo nó… nó đến bàn con Mỹ Anh vừa đặt đống quà vặt xuống thì lĩnh ngay 1 cái tát trời giáng…
_Mày làm cái quái gì mà lâu thế hả con mọi kia. Con Mỹ Anh chóng nạnh 2 tay hất mặt lên cau có
…Bộp… 1 gói bim bim bay thẳng vào mặt con Mỹ Anh,mặt nó chùn xuống lập tức giãn ra ngay khi hắt tia nhìn tức giận kẻ đã ném gói bim bim vào mặt nó…