Editor: NệnNện
Trước cửa”Ngũ Quang Thập Sắc”
Lúc Trang Nại Nại đuổi theo, Tư Chính Đình vẫn đang đứng đợi xe.
Cô đi nhanh hai bước, lúc chuẩn bị tới gần Tư Chính Đình, lại bị hai người bảo vệ của anh ngăn cản, Qúy trợ lý mở miệng: “Cố tiểu thư, xin cô phối hợp với chúng tôi.”
Trang Nại Nại lấy lòng mở miệng, “Anh cứ để tôi qua đó đi~”
Qúy trợ lý cười khổ, “Trang tiểu thư, xin cô đừng làm khó dễ tôi.”
Trang Nại Nại nhìn, trước mặt là hai người bảo vệ với thân hình cao lớn, biết rằng dù cố gắng cũng không thể qua đó được, đôi mắt cô chuyển động lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Làm khó dễ anh sao? hiện tại là các người đang làm khó dễ tôi. Tôi là vợ chưa cưới của anh ta, nếu các người còn làm như vậy, liền sẽ ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của chúng tôi!”
Qúy trợ lý:. . . . . . .
Trang Nại Nại vượt qua hai người bảo vệ muốn tiếp tục xông về phía trước, bảo vệ hành động, lại lần nữa ngăn cản trước mặt cô.
Xe đến, Tư Chính Đình bước vào tong.
Trang Nại Nại cuống lên, “Các người mau tránh ra a!, đúng thật là không có mắt, tôi là phu nhân tương lai của các người, các người phải suy nghĩ cho kỹ, ta vốn là người lòng dạ hẹp hòi, các người đắc tội với ta, sau này nhất định tôi sẽ không dễ dàng gì đâu!”
Qúy trợ lý: . . . . . .
Trơ mắt nhìn Tư Chính Đình lên xe rời đi, Trang Nại Nại dậm chân, “Anh…anh..anh! vợ chồng chúng tôi tìm cảm rạn nứt, anh có thể gánh vác nổi trách nhiệm này sao?!”
Qúy trợ lý: . . . . . .Trang tiểu thư, sau khi cô kết hơn rồi thì hãy xưng là vợ chồng có được không?
Quay đầu nhìn xe tiên sinh đi rồi, Qúy trợ lý lúc này mới vung tay lên, ý bảo hai tên bảo vệ theo anh rời đi.
Lúc nãy muốn ngăn cản Trang tiểu thư, lại không được để cô bị thương, thật là quá khó khăn!
Cho nên ngày mai anh sẽ phải nói Tư tiên sinh tăng lương mới được!
. . . . . . . . .
Trang Nại Nại bắt taxi trở về tập đoàn Đế Hào, lại được nghe báo là Tư Chính Đình không quay lại đây.
Thành Bắc Kinh to lớn, cô không biết hiện tại anh đang ở đâu, cứ như vậy mà mất liên lạc với anh.
Nhưng mà!
Nếu ngày hôm nay anh không tới công ty, ngày mai có thể sẽ đến chứ?
Trang Nại Nại lấy lại ý chí chiến đấu, bước chân đi ra cửa chính, bị ánh sáng đèn bên ngoài chiếu vào, nhất thời cảm thấy có chút buồn ngủ.
Vẫn là về nhà ngủ một giấc đi, ngày mai lại tiếp tục trở lại.
Trong mơ mơ màng màng, điện thoại di động vang lên.
Là điện thoại của Lâm Hi bạn thân của cô: “Nại Nại, cậu có thể tới đây nhanh một chút được không?”
Trang Nại Nại trong người cả kinh, chẳng lẽ là. . . . .Mẹ lại phát bệnh rồi ư ?
Chẳng quan tâm đến những cái khác, cô vội vàng cấp tốc chạy tới ven đường, bắt taxi về nhà thật nhanh.
Trên đường, lòng cô như lửa đốt.
Mẹ cô năm năm trước, xảy ra tai nạn xe bị va chạm đầu, đều đã quên tất cả những chuyện trước đây, chỉ nhớ rõ duy nhất một người đó chính là Trang Nại Nại.
Bây giờ mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau, nếu không phải có người hảo tâm giúp đỡ thì suýt nữa tính mạng cũng không còn cách bảo toàn, thậm chí lên đại học Trang Nại Nại cũng không thể.
Khi đó Trang Nại Nại thực sự đã đến bước đường cùng rồi.
Nhưng ai có thể tượng được, hiện tại Trang Nại Nại lại là đại tiểu thư của Cố gia?
Taxi ở vùng ngoại thành ở phía tây cách tám trăm dặm, xe dừng lại, trước mặt là một loạt những dãy nhà trệt nhỏ.
Trang Nại Nại xuống xe, liền phát hiện phía trước có một đám người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trong lòng hơi hồi hộp một chút, Trang Nại Nại gần như không đứng thẳng được.
Không biết . . . . . lại xảy ra chuyện gì?
Cô chen vào đám người, nhìn thấy sự việc bên trong, tay siết chặt mạnh thành nắm đấm.
Một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, tóc ngổn ngang, ánh mắt đờ đẫn đứng ở đằng kia, trong tay vẫn ôm chặt một cô bé không buông tay, miệng liên tục hô: “Nại Nại, Nại Nại, ta là mẹ con, con đừng khóc, ngoan ngoan. . . . .”