Hello, Người Thừa Kế

Chương 12: Trang Nại Nại, là cô sao?


Editor: Nấm Mộc
Trang Nại Nại không còn cách nào để giải thích
Bộ dạng Tư Chính Đình lúc này, là đang tức giận sao?
Là vì cô cứ quấn quít chặt lấy mà tức giận, hay là vì cô ở trong phòng vệ sinh…cùng đàn ông xa lạ tùy tiện đến gần?
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, cổ tay được buông lỏng, Tư Chính Đình đã muốn buông cô ra.
Ngón tay thon dài của anh cởi bỏ cúc đầu tiên trên áo sơ mi, sau đó tao nhã tiến về phía trước, ngồi trên ghế trước bàn ăn.
Trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, vẫn như trước lãnh ngạo cao quý, cứ như việc vừa nãy Tư Chính Đình nổi giận đều là do Nại Nại tưởng tượng ra.
Mà giờ phút này, Trang Nại Nại không thể suy nghĩ được gì, trong đầu bây giờ đều là….Vào được rồi, vào được!
Một câu cô cũng chưa nói, vậy mà đã được vào phòng!

Mặc dù có chút hoang tưởng không hiểu, nhưng đám vệ sĩ bên ngoài cũng không có đem cô đuổi đi!
Trang Nại Nại quay đầu nhìn xem hai gã vệ sĩ mới hồi sáng ngăn cô ở ngoài cửa, rồi hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ liếc một cái, hất cằm lên, bộ dáng rất đắc chí, theoTư Chính Đình đi vào trong.
Bảo vệ:……..
Phòng rất lớn, lại ngay lúc này mọi tầm mắt toàn bộ người ở đây đều đồng loạt nhắm ngay Trang Nại Nại
Đầu tiên,Trang Nại Nại nhìn xung quanh một vòng, thấy được một vài người quen.
Tô Ngạn Bân trương cằm lên, ánh mắt không ngừng nhìn về Tư Chính Đình, cuối cùng vẫn nhìn không được mở miệng nói: “Này! Trang Nại Nại, là cô sao?!”
Trang Nại Nại ngọt ngào cười, “Đã lâu không gặp!”
Tô Ngạn Bân tò mò nhìn cô, “Sao cô lại ở đây?”
Trang Nại quả thật là nhịn không được với cái khinh bỉ ấy, như thế nào cô lại không thể ở chỗ này?
Tư Chính đình chính là người đứng đầu của nhóm, tại sao khi nhìn thấy cô, lại là những lời này.
Chính xác là Tả Y Y, Tô Ngạn Bân.
Hơn nữa là ánh mắt kia, khẩu khí kia….Thật giống như xem Trang Nại Nại là bệnh độc.
Trang Nại còn không có phản ứng lại,thế nhưng tự mình Tô Ngạn Bân hỏi lại cũng tự mình đứng lên trả lời, vẻ mặt như phát hiện ra bí mật, “Vốn dĩ, cô ở nơi này là đi làm!”
Trang Nại Nại:……….!

Cô đương nhiên hiểu được ý của Tô Ngạn Bân là gì, người có thể tiến vào Ngũ Quang Thập Sắc này, phi phú tức quý*, đám người này đủ biết Trang Nại là dân nghèo, làm sao có thể tới nơi này tiêu tiền?
(*không giàu thì cũng có địa vị)
Không ở nơi này để tiêu tiền, còn có thể đi lại tư nhiên như vậy, đương nhiên chính là nhân viên phục vụ rồi!
Cái người này…
Không biết nếu Tô Ngạn Bân biết thân phận thật sự của cô, có thể sợ đến mức đôi mắt bị chấn kinh luôn hay không?
Trang Nại trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt kéo ra dáng cười, “Tôi chính là….”
Vừa muốn giới thiệu mình chính là Cố Nghiêng Nhan, lại đột nhiên nghe được “Cạch” một tiếng.
Thanh âm tuy không lớn, nhưng đây là phòng giữa, nghe vô cùng rõ ràng.
Mọi người quay đầu, liền thấy Tư Chính Đình đem ly rượu đỏ đặt trên mặt bàn.
Tuy rằng một câu anh cũng không nói, nhưng lại có thể khống chế, thay đổi không khí trong căn phòng

Mà anh lại chỉ hời hợt khinh bỉ liếc mắt Tô Ngạn Bân một cái, nhất thời Tô Ngạn Bân có cảm giác….như có mũi nhọn chĩa vào sau lưng.
Tô Ngạn Bân nuốt ngụm nước miếng, sau đó lập tức đối với Tư Chính Đình cười cười, ngoan ngoãn yên phận quay qua ôm bạn gái, một lời cũng không nói.
Trong phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái trầm mặc.
Trang Nại Nại đứng ở nơi cửa, bị mọi người vây xem, tất cả đang ngồi dùng bữa, nhưng lại cố tình không ai mở miệng mời cô ngồi xuống.
Cái loại tình huống lạnh nhạt này, sẽ cho người ta hết sức khó xử, bất quá… Trang Nại Nại đã thành thói quen!
Ánh mắt đảo quanh nhìn ngắm trong phòng.
Vòng tròn trên bàn cơm, Tư Chính Đình bởi vì khí thế quá cường đại, hai bên vị trí đều trống không, cô có thể ngồi được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.