Heaven , Texas

Chương 23


Đọc truyện Heaven , Texas – Chương 23


Cảm ơn tính ngoan cố của Gracie, Bobby Tom đã chơi vòng golf tệ nhất trong đời—và cả trong vòng đấu chết tiệt của chính anh. Kết quả, anh buộc phải chịu đựng sự trêu chọc không ngừng từ bạn bè, và quấy nhiễu chỉ ngừng lại khi họ hay tin cuộc đính hôn của anh tan vỡ. 
Tối đó, khi tới buổi tiệc, anh cảm thấy mình kiệt quệ đến mức chỉ vừa đủ sức duy trì tới cuối cuộc trò chuyện với những chiếc cúp tình dục mà Bruno đã, gởi đến từ Chicago. Amber chỉ ra với anh cô ta đang nghĩ đến việc làm một nhà vi trùng học khi cô ta chán nghề múa cột; Charmaine thông báo cô ta là người thuộc cung Sư tử được sinh ra dưới Nhà Hàng Bánh Kếp Quốc Tế, hoặc chuyện nhảm nhí nào đó tương tự, và Payton nói bóng gió quanh việc tham gia câu đố bóng bầu dục! Bobby Tom muốn vứt bỏ cả ba người bọn họ cho Troy Aikman, nhưng anh cần họ bên cạnh nếu anh định dạy Gracie biết phải trái.
Bruno không hề phụ lòng tin, những phụ nữ đều cực kỳ hấp dẫn, nhưng Bobby Tom không thể đánh thức chút thích thú nào với bất kỳ ai trong số họ. Họ đang mặc những phiên bản từ kiểu đồ miền Tây đích thực theo cách riêng: Amber trong chiếc quần jean thun bó sát và một chiếc khăn rằn quấn thành áo với một cái huy hiệu cảnh sát quận trưởng giữa khe ngực, Payton trong trang phục cô gái quán rượu xẻ tới tận rốn, và Charmaine trong cái váy cô gái chăn bò làm hoàn toàn bằng tua. Khi anh thoáng nhìn Graice mặc bộ đầm kẻ sọc màu vàng đứng đắn giống như bộ cô đã mặc đến buổi cống hiến nơi sinh sáng hôm qua, anh không thể không nghĩ cô trông tuyệt hơn cả ba người họ gộp lại, một nhận định không cải thiện được tâm trạng anh chút nào.
Bữa tiệc được tổ chức tại một trang trại ngoài thị trấn vài dặm, và nó là một sự kiện chung vì những người tham gia giải đấu golf, những người làm phim Blood Moon, và những thành viên ủy ban Heavenfest, chiếm một một phần lớn của thị trấn. Trước sự khăng khăng của Bobby Tom, buổi tụ họp đóng cửa với khách du lịch để những người nổi tiếng có thể có được một bữa tiệc thực sự mà không bị lùng tới chết vì mấy chữ kí, điều mà tất cả những người dân địa phương đều bị cấm. Sự kiện trang trọng duy nhất của buổi tối là lễ trao giải Bobby Tom sẽ trao cho những người chiến thắng trong giải đấu golf. Du khách, trong lúc đó, đã không quên, và những cư dân trong vùng đã đến và đi suốt buổi tối để chắc chắn những sự kiện trong thị trấn diễn ra êm thấm: những cuộc đi chơi công viên giải trí ở nơi tập trung vật nuôi đóng dấu, những ban nhạc đồng quê miền tây, những thực phẩm giảm giá.
Những cái cây quanh ngôi nhà nông trại treo đầy đèn màu, và một sàn nhảy tạm thời được dựng gần kho thóc, cùng với một cái bục nhỏ, được giăng cờ cho lễ trao giải. Một lần nữa, ánh nhìn chằm chằm của Bobby Tom lại hướng tới cái bàn bên kia sàn nhảy, nơi Gracie đang bán vé rút thăm cho tấm chăn chắp nhiều mảnh* làm bằng tay từ những người ở Arbor Hills, và hình ảnh cô lắp đầy anh với một cảm xúc đau đớn dồn dập đến mức làm anh phải nhanh chóng quay đi.
(* patchwork quilt:tấm chăn chắp từ nhiều mảnh)
“Hey, B.T., cậu dường như có một rắc rối nhỏ ở back nine* tối nay.” Bubby cùng Terry Jo thong thả đi tới cạnh anh, cả hai người họ đều mặc quần jean và áo sơ mi Miền tây, đang cầm cốc bia trên tay. (*các lỗ số 10 đến 18 trong golf thì gọi là back nine)
“Cả front nine* nữa,” Terry Jo nói, bắn cái nhìn ác ý tới những chiếc cúp tình dục và rồi dán chặt mắt vào Bobby Tom. “Tiếp đãi những đứa trẻ đáng yêu của B.T. giúp em một lát, được không, Buddy? Em và Quý ngài Tài Tình đây cần nói chuyện chút.”(*cách gọi lỗ số 1 đến số 9 trong golf)
Điều cuối cùng Bobby Tom muốn vào khoảnh khắc đó là một cuộc nói chuyện riêng tư với Terry Jo, nhưng cô ta không cho anh nhiều lựa chọn khi túm lấy cánh tay anh và kéo anh khỏi những người còn lại và đi về phía hàng rào. “Cái quái gì với anh vậy?” cô ta gặng hỏi, ngay khi họ ở ngoài tầm nghe. “ Anh biết mình đang làm gì với Gracie không, đập tan cuộc đính hôn của mình như thế à?”
Anh nhìn cô chăm chú phẫn nộ. “Cô ấy bảo anh hủy hôn à?”
“Cô ấy hầu như không nói bất cứ điều gì khi em nói chuyện với cô ấy sáng nay, vậy là hai người đã đi tới quyết định chấm dứt mối quan hệ của mình.”
“Và em cho rằng điều đó nghĩa là anh chấm dứt nó.”
“Không phải anh ư?”
“Chết tiệt, không.”
“Anh đang nói Gracie bỏ rơi anh?”
“Đương nhiên không. Không ai bỏ rơi anh cả.”
“Cô ấy đã, phải không? Cô ấy bỏ anh! Thánh thần ơi! Cuối cùng đã có một người trả Bobby Tom Denton từng chút một những gì anh ta đã mang lại.” Cười toe toét, cô ngẩng mặt lên trời. “Cảm ơn, Chúa!”
“Em có thôi đi không! Cô ấy không bỏ rơi anh. Vào lúc này em không đoán ra tụi anh chưa bao giờ thực sự đính hôn sao! Nó chỉ là một mánh khóe để giữ mọi người tránh xa anh ra trong lúc anh ở thị trấn.” Thực tế Terry Jo đang đùa cợt trước chuyện này khiến anh đau khổ theo một cách anh không thể diễn đạt được.
“Đương nhiên tụi anh đã đính hôn. Một tên ngốc nghếch đui mù cũng có thể thấy hai người yêu nhau.”
“Tụi anh không có! Ừ, có lẽ cô ấy yêu anh, nhưng… anh quan tâm cô ấy. Ai mà không? Cô ấy gần như là dạng người phụ nữ tốt nhất. Nhưng, tình yêu? Cô ấy không phải tuýp người của anh, Terry Jo.”
Terry Jo trao cho anh cái nhìn đánh giá. “Thật ngạc nhiên. Giờ anh không biết gì hơn về phụ nữ so với hồi trung học khi anh bỏ rơi em vì Sherri Hopper.” Cô nhìn anh tiếc nuối. “Khi nào anh mới trưởng thành đây, Bobby Tom?”
Không một lời nào khác, cô rời khỏi anh. Anh nhìn chăm chăm lưng cô ta với vẻ pha trộn giữa oán giận và khổ sở. Sao cô ta lại cư xử với anh như đây là lỗi của anh? Và từ lúc nào cuộc đời anh lại trở nên gượng ép đến vậy? Cho đến mới đây anh còn nghĩ đó là ngày anh bị vỡ đầu gối, nhưng giờ anh lại tự hỏi liệu tai họa thực sự có phải là vào cái đêm Gracie xuất hiện ở nhà anh với vũ điệu thoát y của cô.
Natalie đi tới chỗ anh cùng với Anton, người đang ẵm Elvis. Khi anh chào họ, anh nghĩ cô ta là một phụ nữ xinh đẹp biết bao. Tử tế nữa. Anh đã thấy cô ta gần như khỏa thân, hôn cô ta hàng giờ liền. Cô ta đã rỉ sữa lên anh, vật lộn với anh, bắn anh, và chỉ mới hôm qua họ đã phải nhảy sông cùng nhau. Anh và Natalie bên nhau xuyên suốt, nhưng anh không cảm thấy gần gũi với cô ta, thậm chí không thân thiết bằng một nữa như anh cảm thấy với Gracie.
Ba người họ tán gẫu một lúc, và điều kế tiếp anh biết là anh đang bế Elvis để ba mẹ bé có thể nhảy. Đứa bé chộp lấy vành mũ của anh, và khi bé không thể với tới, bé chuyển sang mút một đầu chiếc khăn quàng lụa đen Bobby Tom đã thắt quanh cổ. Dù anh luôn kỹ lưỡng về quần áo của mình, anh cũng không thể kiếm đủ sức để gỡ nó. Bé có mùi ngọt ngào và sạch sẽ, và anh cảm thấy một khát khao lạ lùng sâu tận bên trong.
Những chiếc cúp tình dục đang tiến về phía anh, nhưng anh vờ như không thấy họ và nhanh chóng lẩn ra phía sau một trong những ngôi nhà phụ để có thể có lấy vài phút trấn tĩnh tinh thần. Elvis bắt đầu mút cổ áo sơ mi của anh. Khi anh xuất hiện gần một trong những cái bàn ăn, anh thấy mẹ mình đang đứng cách đó khoảng mười thước. Bà mặc một chiếc váy dài màu tối và một cái áo trắng nghiêm nghị nhà giáo với cổ áo cài chiếc ghim cài mặt đá chạm của bà anh. Anh cứng đờ khi thấy Way Sawyer tới gần bà. Đồng thời nhận thấy Way trông như chân thực trong quần jean bạc màu, một cái mũ tả tơi, giày cao bồi cũ, và một cái áo sơ mi sọc ca rô vải flannel.
(kiểu áo của Suzzy)
Mẹ anh hành động như thể bà suýt hết cả hồn khi thấy Sawyer. Ông đạt tay lên vai bà, và Bobby Tom căng thẳng, sẵn sàng nhảy bổ ra giúp bà cho đến khi anh để ý thấy cả cơ thể bà đều thả lỏng.
Trong khoảnh khắc, anh có cảm giác kinh tởm là bà sẽ dựa vào Sawyer, nhưng rồi lưng bà cứng đờ, và bà bỏ đi.
Way đứng đó không di chuyển. Khi ông ta cuối cùng quay đi, Bobby Tom thấy nỗi tuyệt vọng trên mặt ông chân thực đến nỗi anh biết mình sẽ không bao giờ quên. Anh siết chặt đứa bé và cảm thấy mình bắt đầu toát mồ hôi. Có chuyện gì với anh vậy? Sao anh lại thấy như thể mình và Way Sawyer đột nhiên là anh em?
“Cô đang làm tan nát trái tim Bobby Tom,” Terry Jo rít lên, khi cô ta kéo Gracie ra khỏi chiếc bàn chỗ cô đang bán vé rút thăm và tiếp tục bài giảng đã bắt đầu mấy phút trước đó. “Sao cô có thể rời khỏi anh ấy như vậy?”
Dù Gracie hiếm khi mỉa mai, nhưng việc ba cô nàng tóc vàng yểu điệu lại một lần nữa móc lấy cánh tay Bobby Tom đã chọc thủng hàng rào phòng thủ của cô. “Anh ta hiển nhiên là trông đau đớn đến tận tâm cang.”
“Anh ấy không để ý tới mấy cô nàng bimbo đó, và cô biết rõ mà. Anh ấy quan tâm tới cô.”
“Quan tâm là một chặn đường dài đến tình yêu.” Cô quan sát khi một trong những người đẹp đưa cốc bia của cô ta lên môi anh. Cô không biết điều nào đau đớn hơn: nhìn anh trước đó khi anh bế Elvis hay thấy anh lúc này với những phụ nữ đáng kinh ngạc đó. “Chỉ là có quá nhiều tổn thương khi ở bên anh ấy lâu hơn nữa.”

Terry Jo cho thấy không hề thông cảm. “Muốn có cái gì giá trị thì phải đấu tranh vì nó. Tôi đã nghĩ cô có nhiều gan góc hơn chứ, nhưng tôi lại cứ quên mất cô là một người Mỹ.”
“Tôi không hiểu sao cô lại xúc phạm đến vậy. Mọi người đều nói với tôi ngay từ ngày tôi đến đây rằng tôi không phải tuýp người của anh ta.”
“Đúng thế. Nhưng như Bobby Tom vẫn nói, ‘Không thể nào lý giải những bí ẩn trong trái tim con người’ đấy sao”
“Anh ta chỉ làm ra vẻ với mọi người khi nói thế! Chắc chắn cô biết hầu hết những gì thốt ra từ miệng anh ta đều là bịa đặt.”
Terry Jo bắt đầu phát khùng. “Không phải. Bobby Tom Denton là một trong những người thành thật nhất tôi từng biết.”
“Ha!”
“Với tư cách người yêu Bobby Tom, cô quả thực đáng chê trách.”
“Chỉ vì tôi yêu anh ta không có nghĩa là tôi mù quáng.” Cô dứt ra. “Tôi phải trở lại bàn.”
“Không, cô sẽ không. Hội bài brit của Suzy đang tiếp nối phần còn lại của buổi tối. Cô hãy ra ngoài kia và vui vẻ chút đi. Cho anh ấy thấy anh ấy không thể điều khiển cô như vậy vì đó là những gì anh ấy đang làm, và mọi người đều biết rõ.”
Như thể Terry Jo đã ra lệnh, Ray Bevins, một trong những nhà quay phim Blood Moon, xuất hiện cạnh Gracie. “Tôi đã chờ suốt buổi tối cho đến khi cô xong việc để chúng ta có thể khiêu vũ, Gracie.” Gracie lờ đi nụ cười khuyến khích của Terry Jo. “Tôi xin lỗi, Ray, nhưng tôi không cảm thấy muốn nhảy tối nay lắm.”
“À, tôi nghe nói cô và Bobby Tom đã chia tay. Có vẻ như anh ta đang cố hết sức để làm cô phát ghen.”
“Anh ấy chỉ đang là chính mình.”
“Cô không nên để anh ta thao túng mình như thế. Tất cả những gã trong đoàn đều thích Bobby Tom, nhưng tôi đoán cũng chẳng bí mật gì về việc một số người trong chúng tôi rất quan tâm tới cô. Chúng tôi đã chơi sấp ngửa để xem ai sẽ được khiêu vũ với cô đầu tiên, và tôi đã thắng.”
Cô trao cho anh ta một nụ cười biết ơn. “Cảm ơn anh, nhưng, thật ra mà nói, chỉ là tôi không có tâm trạng để khiêu vũ.” Trước khi cả Ray lẫn Terry Jo có thể ép cô, cô lách khỏi họ đi vào đám đông. Thật tuyệt khi biết vẫn có một số đàn ông thấy mình hấp dẫn, nhưng cô đơn giản không có tinh thần để thân thiện tối nay.
Cô ngồi sụp xuống một cái ghế tại chiếc bàn gỗ nơi Natalie và Anton để toàn bộ đồ đạc của Elvis. Chỉ sau khi ngồi xuống cô mới nhận ra vị trí của mình thuận ngay tầm nhìn chỗ Bobby Tom đang đứng ở giữa đám phụ nữ. Anh trông như thể có thời gian cả đời, cười cợt và tán tỉnh, rõ ràng đang tận hưởng sự thật mình giờ là một người đàn ông tự do. Một trong những phụ nữ đút cho anh mấy miếng taco chip, trong khi một người khác thì cọ xát lên cánh tay anh. Gần như có thể cảm nhận Gracie đang quan sát, anh ngẩng đầu lên và quay sang, để cái nhìn chằm chằm của mình quét qua cô. Mắt họ khóa chặt, và trong khoảnh khắc không ai trong họ chuyển động. Và rồi anh mỉm cười với người phụ nữ đứng bên cạnh. Khi Gracie nhìn, anh cúi đầu xuống và trao cho cô ta một nụ hôn chầm chậm, đầy chủ tâm.
Nếu anh muốn gây cho cô thêm nỗi đau, anh không thể tìm một cách tốt hơn. Anh khum lấy sau đầu người phụ nữ, và khi anh chuyển nụ hôn sâu hơn, cô nhớ chính xác cảm giác của nó thế nào. Tôi sở hữu cái miệng đó! Cô muốn thét lên.
Vài vận động viên cô nhận ra từ buổi ăn tối đêm qua đang đi tới gần anh, và ngay lập tức anh vui đùa với họ bằng một câu chuyện cười, đánh giá phản ứng của họ. Đồng thời, anh giữ tay mình choàng quanh hai trong số những phụ nữ. Cô biết hơn bất kì ai anh có thể mê hoặc đến thế nào, và chẳng bao lâu một đám đông nhỏ đã kéo đến để nghe anh.
“Toolee Chandler nói với tôi nếu tôi mua mười vé rút thăm, cô ấy sẽ tặng tôi một điệu nhảy cùng cô.” Đầu cô ngẩng phắt lên, và cô thấy Way Sawyer đang đứng cạnh mình, một xấp vé xếp thành quạt trên tay. Cô mỉm cười. “Tôi rất cảm kích vì sự ủng hộ, nhưng tôi không muốn nhảy lắm.”
Ông giơ tay ra và lôi cô đi. “Thôi nào, Gracie. Cô trông như một chú cún con tội nghiệp vậy.”
“Tôi không giỏi trong việc che dấu cảm xúc của mình.”
“Đó đích thực không phải là một tin dữ dội.” Ông vòng một cánh tay lên vai cô, và, khiến cô sốc, đặt một nụ hôn lên ngay môi cô. Cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
“Điều đó,” ông nhe răng cười, “sẽ khiến Bobby Tom đi tới giới hạn ngay lập tức.”
Một cách kiên quyết, ông lôi cô vào sàn nhảy. Ban nhạc đang chơi một bài ballad, và ông kéo cô đến sát ngực mình, mang đến cô cảm giác thoải mái đến mức cô muốn nhắm mắt lại và tựa đầu mình lên.
“Ông là một người đàn ông tử tế,” cô nói. “Tôi đã biết điều đó ngay từ đầu.”
“Thậm chí trước khi tôi đưa ra thông báo về Rosatech?”
“Tôi chưa phút nào nghĩ ông sẽ đóng cửa nó. Mà dù nếu có ai nghĩ thế thì khi nhìn vào ông họ cũng có thể đoán ra điều đó.”
Ngực ông rung lên vì cười khùng khục. Họ nhảy trong im lặng một lúc, và rồi cô có cảm giác bắp thịt ông căng thẳng gần như không thể nhận thấy. Cô nhìn theo hướng nhìn chằm chằm của ông và thấy Suzy không để ý, đang nhảy với Buddy Baines. Cô nhìn chăm chăm lên ông và thấy ông trông buồn bã đế thế nào.
“Bobby Tom không cố ý tàn nhẫn đâu, ông biết mà,” cô nhẹ nhàng nói. “Anh ấy chỉ bảo vệ bà ấy quá mức thôi. Sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ thông hiểu.”
“Cô có một cái nhìn lạc quan về bản tính con người.” Ông hướng họ tới phía khác sàn nhảy, đồng thời đổi chủ đề. “Mọi người sẽ rất buồn khi thấy cô rời đi. Trong thời gian ngắn cô đã làm nhiều chuyện tốt cho thị trấn này hơn phần lớn trong số họ đã làm trong đời.”
Cô ngạc nhiên thực sự. “Tôi không có làm gì hết.” 
“Thế sao? Để xem tôi nói có đúng không nhé. Cô đã thành lập một tổ chức tình nguyện để cải thiện cơ sở ở Arbor Hill cũng như đã dựng một chương trình giải trí ở đó. Còn có ý tưởng thành lập trung tâm hội người cao tuổi nữa chứ. Tôi cũng nghe nói cô dành rất nhiều thời gian ở Arbor Hills chỉ để thăm mấy người cô đơn. Tôi nghĩ, theo ý tôi, những việc ấy có ý nghĩa hơn nhiều so với kẻ nào đó không làm bất cứ điều gì với cuộc đời mình ngoài thắng mấy trận bóng bầu dục.”
Cô bắt đầu phản đối. Bobby Tom còn làm nhiều việc khác không đếm xuể, cả tiền bạc lẫn thời gian của anh. Nhưng rồi cô dừng lại. Ông Sawyer không phải đang nói về Bobby Tom; ông ấy đang nói về cô. Và ông đã đúng.
Từ khi nào cô đã mắc phải thói quen xem thành tích của chính mình trở nên ít quan trọng hơn của bất kì ai khác chứ? Chẳng lẽ nhìn sự thoải mái của những người già lại không giá trị bằng được ban cho vẻ đẹp và sự quyến rũ tự nhiên sao? Cô cảm thấy mất phương hướng một cách kỳ quặc. Như thể một cánh cửa cô thậm chí không biết nó tồn tại đã mở ra, cho cô một cái nhìn mới về chính mình, một cái nhìn đột ngột dọn sạch những gánh nặng tình cảm cô đã mang trong suốt cả đời mình. Cô có bạn bè, những người quan tâm cô, và cô đã sống hết mình theo khuôn khổ.

Nhưng cô đã lớn lên và quen thỏa mãn với những điều nhỏ bé. Từ ngày cô gặp Bobby Tom, cô nên cảm thấy may mắn khi nhận được một chút yêu mến nhỏ nhoi anh đã rủ lòng ném cho cô. Nhưng điều đó không như nó nên thế. Cô xứng đáng với điều gì đó hơn tình cảm thừa của người khác.
Điệu nhảy đi đến kết thúc, và một nỗi buồn khủng khiếp quét qua cô. Không có gì không ổn với cô cả. Cô biết làm thế nào để trở thành người tốt nhất, và cô xứng đáng với tình yêu của Bobby Tom hơn. Nhưng anh sẽ không bao giờ hiểu được điều đó, giống như anh sẽ không bao giờ hiểu giá trị của những thứ anh đã vứt đi.
Bobby Tom lừa sáu chiếc cúp tình dục sang vài người của Phoenix Suns* để anh có thể nói chuyện với mẹ của mình. “Con tin là mẹ dành điệu nhảy này cho con.” (*tên một đội bóng bầu dục)
“Mẹ chắc chắn mình đã ghi nó đâu đó trong thiếp khiêu vũ.” Suzy mỉm cười khi anh nắm lấy bàn tay bà, và họ cùng bước ra sàn gỗ.
Họ đều là những người nhảy giỏi—anh đã học cách nhảy từ bà—và trong một lúc họ di chuyển mà không nói chuyện trong nhịp hai-bốn, nhưng anh không tận hưởng nó như thường lệ. Gracie không ngừng nhảy với hết người này tới người khác từ khi Way Sawyer hôn cô. Hàm anh siết chặt khi nhớ tới.
Dù khó khăn, nhưng anh buộc mình đặt cảm giác khó chịu sang một bên trong chốc lát và làm những gì anh vốn nên làm xong ngay khi trở về từ San Antone, những gì anh thầm biết mình phải làm tối qua khi anh thấy mẹ mình và Sawyer đã nhìn nhau như thế nào tại câu lạc bộ thể thao.
“Mẹ, chúng ta cần nói về những chuyện đã xảy ra với mẹ, và lần này con sẽ không để mẹ lãng tránh với những mẹo làm vườn và những cuốn sách du lịch đâu.
Sống lưng bà cứng đờ dưới bàn tay anh. “Chẳng có gì để nói hết.”
“Mẹ biết không, con cũng rất nhớ bố.”
“Mẹ biết. Ông ấy cũng yêu con rất nhiều.”
“Ông ấy là một người bố tuyệt vời.”
Bà nhướng một bên chân mày khi nhìn lên anh. “Con có nhận ra khi ông ấy vào tuổi con, ông ấy đã có một đứa con trai- mười-bốn-tuổi rồi không?”
“Uhmm.”
Bà cau mày lo lắng. “Có chuyện gì giữa con và Gracie vậy? Và tại sao con lại mang những người phụ nữ khủng khiếp đó đến tối nay?”
“Không có gì hết. Mẹ biết toàn bộ vụ đính hôn đó là giả, vì vậy đừng hành động như thể cái thực tế chúng con tan vỡ là một bi kịch lớn lắm.”
“Mẹ đã quen với ý nghĩ hai đứa là một cặp. Mẹ đoán mình đã bắt đầu tin rằng con thật sự sắp kết hôn.”
Anh khịt mũi nhằm che đi sự bất an của mình. “Mẹ, mẹ thực tình có thể nghĩ Gracie và con sẽ đám cưới?”
“Oh, đúng, mẹ có thể thấy nó hoàn toàn là tất nhiên. Mẹ thừa nhận mình không thể nhận thấy vào lúc đầu, nhưng sau khi quen biết Gracie, mẹ nghĩ cô ấy hoàn hảo cho con, đặc biệt khi mẹ thấy cô ấy làm con hạnh phúc đến thế nào.”
“Đó không phải hạnh phúc. Con chỉ cười nhạo cô ấy, thế thôi, bởi vì phân nửa thời gian cô ấy thật lố bịch.”
Bà nhìn anh, từ từ lắc đầu, rồi áp má mình lên ngực anh trong một lúc. “Mẹ lo lắng về con, cưng à. Mẹ thật sự rất lo.”
“Vâng, con cũng lo về mẹ, vậy chúng ta huề.” Phía bên kia sàn nhảy, anh thấy Gracie trượt cạnh Dan Calebow. Huấn luyện viên cũ của anh dường như đang có một khoảng thời gian tuyệt vời. Phoebe vợ của Dan, trong lúc đó, đang nhảy với Luther Baines, kẻ đang rất cố gắng giữ mắt mình khỏi khe ngực cô ta. “Mẹ, chúng ta phải nói về việc này với mẹ và Sawyer.”
“Tên ông ấy là Wayland. Và không có bất cứ ‘việc’ gì để nói cả.”
“Đó không phải là những gì ông ta nói với con.”
Mắt bà lóe lên. “Ông ấy đã nói chuyện với con? Ông ấy không có quyền làm thế.”
“Ông ta muốn con đóng vai trò Thần Tình Ái và ghép hai người lại với nhau.”
“Mẹ không thể tin ông ấy lại đi nói với con.”
“Hai người chúng tôi đều chọc tức lẫn nhau, vì thế đó không phải là cuộc nói chuyện dễ chịu nhất con từng có. Nhưng mà, con không phải là người phải lòng ông ta, thế nên con đoán nó không thành vấn đề.”
Anh chờ đợi sự phủ nhận của bà về những gì anh vừa nói. Anh cầu nguyện trán bà sẽ cau lại và bà sẽ phẫn nộ, nhưng, thay vào đó, bà lại quay đầu đi. “Ông ấy không có quyền đòi hỏi ở con.”
Mẹ của anh đã yêu một người khác. Khi nhận thức đó đập vào anh, anh chờ một cơn giận dữ xông đến, nhưng thật ngạc nhiên tới anh, nó gần như không đau đớn nhiều như anh đã nghĩ.
Anh cố lựa lời. “Sẽ ra sao nếu mẹ là người ra đi trước, mẹ? Và sẽ ra sao nếu sau bốn năm mẹ mất bố gặp một ai đó mà ông ấy quan tâm, người nào đó khiến ông chấm dứt cuộc sống cô đơn trong suốt thời gian.” Sau khi tránh cuộc nói chuyện này trong thời gian dài đến vậy, bằng cách nào đó cuối cùng cũng cảm thấy cần phải nói ra, và anh có cảm giác kỳ lạ là Gracie đang nắm tay mình. “Và sẽ ra sao nếu bố đã làm điều tương tự như mẹ đang làm và đẩy người này ra khỏi cuộc sống của ông bởi vì cách ông cảm thấy về mẹ. Mẹ muốn con sẽ nói gì với ông đây?”
“Nó không giống nhau.”
Anh nghe thấy vẻ kích động trong giọng nói của bà và biết mình đang làm bà khó chịu, nhưng anh vẫn tiếp tục. “Ồ, nó chính xác là như nhau.”

“Con không hiểu thấu việc này! Con không hiểu.”
“Đúng thế. Con chỉ đang tưởng tượng những gì con sẽ nói với bố, vậy thôi. Con đoán mẹ sẽ muốn con nói với ông là hãy sống một mình trong suốt phần đời còn lại. Làm những gì mẹ đang làm và quay lưng lại với người mới mà bố ngày càng quan tâm để có thể dành phần đời còn lại thắp lên ký ức về mẹ.”
“Mẹ không hiểu sao con lại đẩy mẹ vào chuyện này! Con thậm chí không thích Wayland. Con đã thừa nhận điều đó.”
“Không, con không thích ông ta, nhưng con sẽ nói ẹ điều này—Con chắc như quỷ là tôn trọng cái tên khốn đó.”
“Đừng có thô lỗ,” bà tự động nói. Và rồi mắt bà đầy nước mắt. “Bobby Tom, Mẹ không thể. Bố con và mẹ . . .”
“Con biết hai người cảm thấy về nhau như thế nào, mẹ. Con thấy điều ấy mỗi ngày. Có lẽ đó là lý do tại sao con chưa bao giờ quá hứng thú trong chuyện kết hôn. Bởi vì con luôn muốn được như vậy.”
Gracie đã nhảy ngoài tầm nhìn của anh, và chính thời khắc đó, cái thực tế anh có thể có điều tương tự như bố mẹ mình đã có suốt những năm qua đập vào anh mạnh đễn nỗi khiến anh suýt ngã. Lạy Chúa. Khi anh ôm mẹ mình trong vòng tay và cảm nhận sự hiện diện của bố mình, anh biết cảm giác thân quen như thế ở ngay đây đang chờ anh ở bên kia sàn nhảy. Anh yêu cô. Nhận thức ấy gần như đánh vào đầu gối anh. Anh yêu Gracie Snow của anh—quần áo buồn cười, bộ dạng hống hách, và tất cả. Cô là nguồn vui của anh, là lương tâm của anh, là hình ảnh phản chiếu tâm hồn anh. Cô là nơi chốn bình an cho anh. Tại sao anh lại không hiểu điều này từ mấy tuần trước?
Anh dần quá quen nghĩ về cuộc sống của mình một cách chắc chắn đến mức anh đã tự che mất những nhu cầu thực sự của mình. Anh thậm chí so sánh Gracie với những chiếc cúp tình dục và cho cô là kẻ thua cuộc vì cô không có bộ ngực bự. Anh đã phớt lờ sự thật không thể chối cãi rằng những phụ nữ sống chỉ để tiệc tùng và xinh đẹp đã làm anh chán trong nhiều năm. Anh đã bỏ qua cách nhìn chằm chằm ở đôi mắt xám xinh đẹp của Gracie và những lọn tóc quăn tung bay khiến miệng anh ướt đẫm. Sao anh lại quá cố chấp bám lấy ý nghĩ những chiếc cúp tình dục đó là những gì anh muốn? Gracie đã đúng. Ở tuổi anh, anh lẽ ra nên học điều gì đó về những thứ anh cần từ cuộc sống từ lâu rồi. Thay vì vậy, anh lại tiếp tục đánh giá phụ nữ theo thước đo như anh đã từng dùng khi còn là một thanh nhiên bị hóc môn điều khiển, và nó làm anh xấu hổ. Nét đẹp của Gracie đã thu hút từ buổi ban đầu. Nó chân thực và sâu sắc, được nuôi dưỡng bởi những tính tốt bẩm sinh của cô. Nó là loại vẻ đẹp tâm hồn tiềm ẩn mà sẽ ở bên cạnh cô cho đến khi cô về già.
Anh yêu Gracie Snow, và anh sẽ cưới cô. Anh sẽ cưới cô thực sự, chết tiệt! Anh muốn dành phần đời còn lại với cô, làm đầy bụng cô với những đứa trẻ của anh và lắp đầy căn nhà của họ với tình yêu của anh . Thay vì khiến anh hoảng sợ, ý tưởng trải qua phần đời còn lại của mình với cô mang một luồng vui sướng xuyên qua anh đến mức khiến anh như thể đang bay lên khỏi sàn nhảy. Anh muốn kéo cô ra khỏi vòng tay Dan Calebow ngay lập tức và nói với cô anh yêu cô. Anh muốn thấy cô tan chảy trước mắt anh. Nhưng anh không thể làm bất cứ gì trong số đó cho đến khi anh cố sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa với mẹ mình.
Anh nhìn xuống bà. Ngực anh thắt lại, và giọng anh nghe hoàn toàn không bình thường. “Suốt thời gian này con đã cư xử như thể ác cảm của con với Way là vấn đề cá nhân, nhưng sự thật thì, con biết mình sẽ can thiệp dù bất luận là ai miễn là có thể mẹ đang qua lại. Con nghĩ một phần trong con muốn mẹ khóa kín bản thân và khóc thương cho bố trong phần đời còn lại của mình vì ông là bố của con và con yêu ông.”
“Ôi, con yêu . . .”
“Mẹ, nghe con này.” Anh để ý vẻ khẩn trương của bà. “Con biết một điều chắc như biết tên của mình—Bố sẽ không bao giờ muốn con cảm thấy như thế, và ông sẽ không muốn mẹ đau khổ theo cách mẹ đang chịu, không bao giờ. Tình yêu của hai người với nhau thật vĩ đại và cao thượng, nhưng bằng cách quay lưng lại với tương lai, mẹ làm nó dường như nhỏ bé.”
Anh nghe tiếng hít mạnh của bà. “Đó là những gì con nghĩ mẹ đang làm ư?”
“Vâng.”
“Mẹ không có ý như vậy,” bà nói một cách yếu ớt.
“Con biết thế. Có phải cảm giác của mẹ với Sawyer sẽ thay đổi cảm giác mẹ có với bố?”
“Ôi, không. Không bao giờ.”
“Vậy sao mẹ không nghĩ đây là lúc mẹ tìm chỗ dựa ình ?”
Anh gần như có thể thấy bà đang rướn người cao hơn. “Ừ. Ừ, mẹ nghĩ cũng đã tới lúc.” Trong một lúc bà không làm gì cả, và rồi bà ôm anh mãnh liệt.
Anh liếc nhìn chung quanh và chuyển vị trí của họ trên sàn nhảy. Bà siết chặt vai anh. “Con là đứa con trai tuyệt nhất mà không phải người phụ nữ nào cũng thể có.”
“Để xem mẹ có còn nói thế sau khi con làm mẹ ngượng đến chết.” Buông tay bà, anh với tay vỗ nhẹ vai Way Sawyer khi ông và bạn nhảy của mình xoay người. Người đàn ông lớn tuổi hơn dừng lại và nhìn anh chằm chằm dò hỏi.
Bobby Tom nói. “Ông định độc chiếm quý bà Baines suốt buổi tối sao, Sawyer? Bà ấy và tôi có vài chuyện cần trao đổi, phải không, bà Baines? Thế nào nếu chúng ta đổi bạn nhảy?”
Sawyer trông ngẩn người đến nỗi, trong một lúc, Bobby Tom nghĩ ông ấy sẽ để cơ hội hiếm có này trôi đi. Thế nhưng, ông nhanh chóng hồi phục lại, và gần như hất ngã Judy Baines đáng thương trong sự háo hức đặt tay của mình lên Suzy.
Trước khi bà trượt vào vòng tay ông, cái nhìn chăm chăm của Sawyer và của anh gặp nhau, và Bobby Tom không thể nhớ đã từng thấy nhiều sự hàm ơn đến vậy trong mắt người đàn ông nào khác. Suzy, trong lúc ấy, có một sự pha trộn giữa phấn khích và hoảng loạn trong nét mặt bà.
Bobby Tom nắm tay bà Baines. Nhận thức anh yêu Gracie đã đảo lộn toàn bộ thế giới của anh, và, tới sự sửng sốt của anh, anh thấy mình đang thực sự thích thú. Anh trao Sawyer cái liếc mắt hung hãn nhất. “Mẹ tôi là người phụ nữ đáng kính với một danh tiếng cần bảo vệ trong cộng đồng, vì vậy tôi mong ông cư xử đúng đắn với bà. Và cũng đừng có làm điều gì dại dột, vì nếu tôi nghe được có bất cứ quan hệ nào diễn ra trước nghi lễ, sẽ có một thời gian dài như địa ngục để trả nợ đấy.
Sawyer quay đầu lại và cười. Cùng lúc, ông vòng tay qua vai Suzy và lôi bà rời khỏi ngay sàn nhảy.
Judy Baines nghển cổ lên nhìn theo cho tới khi họ biến mất. Bà quay qua Bobby Tom và cười khúc khích. “Tôi nghĩ ông ta đang đem bà ấy đến phía sau kho thóc.”
“Quan hệ mờ ám, chắc chắn.”
“Cậu định làm gì với điều đó?”
“Tặng cô dâu đi, bà Baines, và hy vọng điều tốt nhất.”
Way và Suzy không thể ngừng hôn nhau. Ông đẩy bà tựa vào bên hông kho thóc với vạt áo của bà bị kéo ra và bàn tay ông bên dưới nó. Cả hai người họ thở nặng nhọc, và lời cảnh cáo ngớ ngẩn của Bobby Tom đã nhanh chóng tan biến.
“Anh yêu em, Suzy. Anh đã đợi em suốt cả đời mình.”
“Ôi, Way . . .”
“Nói đi, em yêu. Nói với anh. Anh cần nghe những lời đó.”
“Em cũng yêu anh. Anh biết mà. Em đã yêu anh từ rất lâu. Và em rất cần anh.”
Way hôn bà một lần nữa, rồi nêu ra câu hỏi ông buộc phải hỏi. “Thế còn Hoyt? Anh biết cuộc hôn nhân của em có ý nghĩa nhiều như thế nào.”
Bà đưa bàn tay từ sau cổ ông đến khum lấy cằm ông. “Em luôn yêu anh ấy, anh biết đấy, nhưng tối nay Bobby Tom đã làm em hiểu ra điều em nên hiểu từ lâu. Hoyt sẽ muốn việc này vì em. Anh ấy muốn anh cho em. Em nghĩ em sẽ luôn tin rằng ở một nơi nào đó anh ấy đã chúc phúc cho chúng ta thông qua đứa con trai của mình.”
Way vuốt má của bà. “Điều này thật khó cho Bobby Tom. Anh biết nó cảm thấy thế nào về bố mình.” Lần đầu tiên kể từ khi ông bắt đầu hôn bà, ông trông có vẻ phiền muộn. “Không khó để thấy con trai em không thích anh, Suzy, nhưng anh hứa sẽ cố hết sức để thay đổi điều đó.”
Bà cười. “Nó thích anh đấy chứ; chỉ là nó chưa đoán ra thôi. Tin em đi, cả hai người sẽ rất hợp nhau. Nó sẽ không bao giờ gửi gắm em cho anh nếu nó không chuẩn bị tinh thần về điều đó.”

Ông trông nhẹ nhõm, và rồi ông bắt đầu cắn nhẹ môi dưới của bà. Cùng lúc, ngón tay cái của ông tìm thấy núm vú bà. “Em yêu, chúng ta phải ra khỏi đây .”
Bà giật lùi và trao cho ông một nụ cười toe toét ranh mãnh. “Bobby Tom đã nói anh cần phải đối xử tôn trọng với em .”
“Anh có. Đầu tiên anh sẽ làm em khỏa thân, sau đó anh sẽ đối xử tôn trọng với em.”
Bà vờ như nghĩ qua.“Em không biết chúng ta có nên không. Nó vô cùng đáng sợ.”
Ông rên rỉ. “Phải mất vài tuần để sắp xếp một lễ cưới, và anh không cách nào chờ được lâu như thế để chạm vào em. Con trai em có thể học ngay bây giờ cách tôn trọng những nhu cầu của người lớn tuổi.”
“Em không thể đồng ý hơn.”
Way hôn bà một lần nữa. Khi họ cuối cùng tách ra, ông lui đầu lại và cười to. Tên lưu manh nổi tiếng nhất Trung Học Telarosa cuối cùng đã thắng được trái tim của cô gái xinh đẹp nhất trong lớp năm hai.
Khi Bobby Tom nhảy lên bục và trao giải cho những người chiến thắng trong giải đấu golf, anh gần như choáng váng vì cảm giác tuyệt vời. Đạt mức cao nhất trong tình yêu và nhận thức cuộc đời đã dành cho anh nhiều thứ hơn bóng bầu dục, anh vừa quyết định chính xác mình sẽ bắt đầu làm thế nào để Gracie biết mọi thứ đã thay đổi. Việc thực hiện một hành động vĩ đại đã luôn hấp dẫn anh, và anh dự định sẽ tặng người vợ tương lai của mình một lời cầu hôn cô sẽ không bao giờ quên.
Gracie, trong lúc đó, đang đếm từng phút cho tới khi buổi tối khổ sở này kết thúc. Cô cố tìm phần nào thanh thản trong việc chấp nhận nhận thức cô sẽ không bao giờ để mình thõa mãn với những gì ít hơn cô xứng đáng nữa, nhưng không gì có thể làm dịu đi nỗi đau tan nát của cô.
Terry Jo đã từ chối việc rút thưởng, vì vậy cô thấy mình trên bục, đang đứng cách xa Bobby Tom nhất có thể. Trong khi Luther cám ơn những vận động viên vì sự tham gia , cô nhìn bao quát đám đông. Willow và những người còn lại trong đoàn phimBlood Moon đứng thành một cụm, Elvis đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Natalie, Buddy và Terry Jo đang đứng với Jim Biederot, đồng đội cũ của Bobby Tom, và gia đình Calebows.
Một số bạn bè trong giới thể thao của Bobby Tom đã nhảy với cô tối nay, và hầu hết bọn họ thích thú trước việc cô không biết họ là ai hơn là bực mình. Không may, cô đã khám phá ra họ không biết bằng cách nào đã biết được cô là người cắt đứt quan hệ với Bobby Tom, thay vì ngược lại. Phụ nữ có thể sẽ cảm thông nếu như họ nghe bạn của mình bị đá, nhưng những người bạn của Bobby Tom dường như nghĩ đây là chuyện buồn cười không thể tin được, và cô dám chắc họ đã trêu chọc anh về nó suốt cả tối. Cô biết đây sẽ là một đòn giáng mạnh vào niềm kiêu hãnh của anh,và một cảm giác e sợ mơ hồ lắng đọng quanh nỗi đau của cô.
Luther cầm lấy cái bình đựng đuôi vé cô đã đưa cho ông trước đó và ra hiệu cho cô đến gần. “Trước khi Bobby Tom trao giải cho những vị khách của chúng ta tối nay,chúng tôi sẽ rút thăm cho tấm chăn tuyệt đẹp được người ở Dưỡng đường Arbor Hills đưa ra làm giải thưởng. Hầu hết các bạn đều biết Gracie Snow. Chúng ta chắc chắn sẽ nhớ cô sau khi cô rời đi và hãy tặng cô một tráng pháo tay thật lớn vì toàn bộ những việc vất vả mà cô đã làm.”
Những tràng pháo tay nhiệt tình bùng nổ, đi kèm với vài tiếng huýt sáo lớn. Cô với tay vào bình để rút ra tấm vé chiến thắng.
“Số một-ba-bảy.”
Tấm vé, khi nó xoay ra, là một thành viên trong đoàn đã mua cho Elvis, bé đang thức dậy khi được mẹ mang bé đi tới. Gracie chuyển tấm chăn cho Natalie và trao cho người chiến thắng một cái ôm hôn đặc biệt, nhận ra, khi cô rời đi, cô sẽ nhớ đứa trẻ đáng yêu này biết bao. Với việc rút thăm đã hoàn thành , cô cố bước xuống bục chỉ để phát hiện Luther đã ở dưới.
Bobby Tom đến gần micro và lao vào thói quen hằng ngày là trình diễn một màn kiêu ngạo hài hước. Khi anh chế giễu những trận đấu golf của bạn bè mình và điểm số đáng thương của anh, cô nghĩ mình chưa từng thấy anh thú vị hơn. Mắt anh gần như rực sáng với niềm vui, và nụ cười toa toét của anh xứng đáng làm người mẫu cho hãng kem đánh răng. Cô có ý nghĩ ảm đạm là anh không thể tìm được cách nào tốt hơn để đám đông biết anh không phải là người đau khổ với một trái tim tan vỡ .
Anh đã trao giải cho những vận động viên xong, và cô chờ anh bước ra sau micro để cô có thể lẩn đi. Thay vào đó, anh nhìn lướt qua cô. “Trước khi chúng ta tiếp tục buổi khiêu vũ, tôi có một thông báo nữa cần nói…”
Một dòng sợ hãi trượt dần xuống sống lưng cô .
“Vài người trong số các bạn có lẽ đã nghe Gracie và tôi hủy hôn. Các bạn có lẽ cũng đã nhận ra cô ấy khá là giận dữ với tôi ngay lúc này.” Một lần nữa miệng anh cong lên thành một nụ cười toe toét lôi cuốn đến mức khó mà tưởng tượng có bất kỳ ai khác hơn kẻ vô lý nhất trên thế giới lại từng khó chịu với anh.
Cô cầu cho anh dừng lại. Cô không thể chịu được cái ý tưởng anh sẽ bằng cách nào đó phô bày cảnh thiếu thốn của cá nhân cô trước đám đông ọi người thấy, nhưng anh vẫn tiếp tục nói.
“Vấn đề là, hết hứa hẹn rồi lại tới hứa hẹn, và xoay qua Gracie và tôi chỉ đính hôn để là đính hôn. Nhưng giờ đã đến lúc làm điều đúng này. Mang Gracie lên đây, Luther, vì cô ấy vẫn còn giận tôi, và tôi nghi ngờ việc cô ấy sẽ tự mình lên đây.”
Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì điều này, cô nghĩ, khi Luther cười giòn tan và đẩy cô về phía trước. Cô nhìn xuống Terry Jo, Natalie và Toolee Chandler toàn bộ đang đứng trước cô trong đám đông, không một lời cầu xin ai trong số họ giúp cô, nhưng họ đều mỉm cười. Những bạn bè của Bobby Tom dường như cũng hứng thú với chuyện này.
Anh vòng cánh tay quanh cô và nhìn chăm chú xuống gương mặt bị tác động mạnh của cô. “Gracie, ngay tại đây trước Chúa, trước đám đông trong vùng, và toàn thể những người trong giới thể thao mà anh gọi là bạn bè của mình, anh xin em ban cho anh vinh dự trở thành vợ anh.” Anh đặt lòng bàn tay che đi micro và cuối xuống thì thầm, “anh yêu em, em yêu, và lần này là thật.”
Một cơn rùng mình khủng khiếp xé toạc cô ra. Cô chưa bao giờ hình dung bất cứ điều gì có thể làm cô đau đớn như thế này. Đám đông cười rộ lên và vỗ tay. Họ là những người anh đã lớn lên cùng, là những bạn bè của anh, và anh không tài nào có thể chịu được bất cứ ai trong số họ nhìn anh như một kẻ thua cuộc. Anh đã nói dối khi anh nói anh yêu cô. Những lời nói dối đến với anh dễ dàng, và để cứu vãn danh dự của mình, anh sẵn sàng phá hủy cô.
Lời nói nghẹn ngào, yếu ớt của cô chỉ để mình anh nghe. “Tôi không thể kết hôn với anh, Bobby Tom. Tôi xứng đáng với điều gì đó tốt hơn.”
Chỉ khi cô nghe tiếng mình vang lại, được khuyếch đại bởi loa, cô mới nhận ra anh đã bỏ tay khỏi micro trước khi cô nói. Tiếng cười của đám đông đột ngột ngưng lại. Còn sót lại vài tiếng cười khúc khích, và khi mọi người nhận ra cô nghiêm túc, sự im lặng bao trùm.
Mặt Bobby Tom tái nhợt đi. Bị chấn động mạnh, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh. Cô không muốn làm anh bẽ mặt, nhưng lời nói đã thốt ra và cô sẽ không thu hồi chúng vì đó là sự thật.
Cô chờ đợi anh đưa ra vài lời châm biếm tế nhị để làm dịu tình hình, nhưng anh không nói bất cứ điều gì.
“Tôi xin lỗi,” cô thì thào, lui ra. “Tôi thật sự xin lỗi.” Cô quay đi và lao khỏi bục.
Khi cô chen qua đám đông đang đứng sững sờ, im lặng, cô chờ nghe giọng nói lè nhè uể oải của anh , tiếng cười khúc khích được khuyến đại qua micro của anh tới đám đông trong vùng. Trong đầu, cô thậm chí còn nghe được những lời anh lựa nói.
Whooee! Giờ đó là, mọi người, một quí cô nhỏ nhắn điên rồi. Cá là tôi phải mất hơn một chai champagne và một buổi tối trong thị trấn mới làm cô ấy bình tĩnh lại.
Cô cố chen về phía trước, vấp một lần lên gấu váy, và rồi cô nghe thấy giọng anh, y như cô đã dự liệu. Nhưng thay vì là những lời cô đã hình dung, những cái loa lại vang dội với cơn thịnh nộ và sự thù địch.
“Đi đi, Gracie!Ra khỏi đây! Chúng ta đều biết tôi chỉ cố làm ơn với cô. Chết tiệt; Cái quái gì mà tôi sẽ muốn cưới người như cô? Giờ hãy ra khỏi đây! Cút ra khỏi đời tôi, và thậm chí đửng để tôi thấy mặt cô lần nữa!”
Cô thổn thức, nhục nhã. Cô lao vù về phía trước, không biết mình đang đi đâu, không quan tâm, chỉ biết cô phải thoát khỏi.
Một bàn tay ôm chặt cánh cô, và cô nhìn thấy Ray Bevins, người quay phim Blood Moon. “Đi nào, Gracie. Tôi sẽ chở cô.”
Những cái loa vẫn gào thét phía sau cô với tiếng vang dội chói tai từ micro.
Cô bỏ chạy.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.