Heaven , Texas

Chương 02


Bạn đang đọc Heaven , Texas: Chương 02


“ Anh biết ngay từ đầu tôi không phải là vũ công thoát y, phải không?”
 
Bobby Tom đóng cánh cửa phòng làm việc sau lưng họ. “ Không hoàn toàn” .
 
Gracie Snow không phải là kẻ ngốc. “ Tôi tin là anh biết” . Cô nói một cách chắc chắn.
 
Anh chỉ về hướng chiếc áo cánh của cô, và một lần nữa cô thấy những tràng cười làm nhăn phần đuôi đôi mắt sát gái của anh. “ Những cái nút của em bị nhầm lẫn một chút rồi. Em có muốn anh giúp không? – Không, anh đoán là không.”
 
Không có gì diễn ra theo đúng như kế hoạch của cô. Bạn của Bobby Tom có ý gì khi anh ta nói anh hi vọng người này cũng không có thai? Cô nhớ lại lời nhận xét cô đã nghe lỏm được từ Willow về một trong số diễn viên nam của họ đã bị vướng vào vài vụ kiện tụng quan hệ cha con vài năm trước đây. Họ chắc phải nói về Bobby Tom. Rõ ràng anh ta là một trong số những người đàn ông đáng ghê tởm, loại chuyên rình rập dụ dỗ những phụ nữ yếu đuối rồi sau đó ruồng bỏ họ. Nó chợt đập thẳng vào ý thức của cô rằng loại người tồi tệ này đã mê hoặc cô dù chỉ trong giây lát.
 
Cô quay lại chỉnh sửa hàng nút áo và cố trấn tỉnh bản thân. Trong khi cố tập trung, cô nhìn xung quanh và nhận ra mình đang phải đối đầu trước cái tôi được phô bày rõ ràng nhất mà cô từng chứng kiến.
 
Phòng làm việc của Bobby Tom Denton là thánh địa đối với sự nghiệp bóng bầu dục của Bobby Tom Denton. Những bức tranh đặc tả các hoạt động chơi bóng được trưng bày trên mọi bề mặt những bức tường marbleized xám. Vài tấm trong số chúng là hình ảnh anh trong bộ đồng phục của trường đại học Texas, nhưng hầu hết là ảnh anh trong bộ đồng phục xanh và vàng của đội Chicago Stars. Trong một vài bức ảnh, anh bật lên khỏi mặt đất, đôi chân mang giày nhón lên, cơ thể gầy còm của anh uốn cong trong tư thế một chữ  C duyên dáng khi anh chụp lấy một quả bóng từ không trung. Có một ảnh cận cảnh anh trong cái mũ sắt màu xanh được trang trí với phù hiệu hình ba ngôi sao vàng, vài ảnh anh bổ nhào vào vạch đích hoặc trượt xuống đường biên, một bàn chân đặt trước cái chân khác một cách duyên dáng như một vũ công ba lê. Những ngăn kệ trưng bày đầy những chiếc cúp, những giải thưởng và những bằng khen được lộng khung.
 
Cô quan sát anh ngồi với vẻ duyên dáng khá lười biếng trong một chiếc ghế dựa phía sau chiếc bàn làm việc ốp đá hoa cương trông như thể nó thuộc về một bộ phim hoạt hình Flintstones. Một chiếc máy tính xám bóng mượt ở trên, cùng với một chiếc điện thoại high- tech. Cô chọn lấy một chiếc ghế hình ống, thư giãn với chồng tạp chí lá cải ở phía dưới, một vài cuốn chụp cảnh anh đang đứng trên đường biên hôn một người phụ nữ tóc vàng quyến rũ. Gracie nhận ra cô ta từ một bài báo mà cô đã đọc trên tạp trí People, Phoebe Somerville Calebow, bà chủ xinh đẹp của Chicago Stars.
 
Đôi mắt anh lướt qua cô và góc miệng của anh cong lên. “ Tôi không muốn làm em tổn thương, em yêu, nhưng nói theo cách của một chuyên gia, có vẻ như chỉ đúng khi bảo với em rằng nếu em đang tìm một công việc tốt, em nên nghĩ đến vị trí thư kí ở một cửa hàng 7-Eleven* hơn là cởi quần áo của mình một cách chuyên nghiệp.”
(* thương hiệu chuỗi cửa hàng tiện nghi lớn nhất trên thới giới chuyên cung cấp mọi mặt hàng từ đồ uống, đồ ăn nhẹ tới rượu và đồ cồn )
 
Cô chưa bao giờ giỏi với cái nhìn giận dữ lạnh lùng, nhưng cô cố hết mức. “ Anh cố tình làm xấu mặt tôi”.
 
Anh cố tỏ ra xử sự công bằng với cái nhìn không mấy quan tâm. “ Tôi sẽ không làm thế với một quý cô”.
 
“ Ngài Denton, tôi ngờ rằng anh biết rất rõ, tôi ở đây đại diện cho hãng Windmill. Nhà sản xuất Willow Craig, cử tôi đến để…”
 
“Uh-huh. Cô muốn một ly champagne, hoặc nước ngọt hay gì khác không?”. Điện thoại bắt đầu reo, nhưng anh phớt lờ nó.
 
“ Không, cảm ơn. Anh đã được đề nghị đến Texas cách đây bốn ngày để bắt đầu quay… Blood Moon, và…”
 
“ Bia thì sao? Tôi nhận thấy nhiều phụ nữ thích uống bia hơn”
 
“ Tôi không uống”.
 
“ Vậy à?”
 
Cô nghe có vẻ tự mãn hơn thực tế, có lẽ không phải là tình thế tốt nhất để đối phó với một người đàn ông hoang dã, và cô cố gắng sửa lại. “ Bản thân tôi không uống, ngài Denton, nhưng tôi không phản đối những người dùng rượu”
 
“ Tôi là Bobby Tom, cưng ạ. Tôi không khó nhận ra với bất kì cái tên nào khác.”
 
Anh nghe như một tên cao bồi vừa mới gia nhập vào một cuộc truy nã, nhưng từ việc chứng kiến những gì anh thể hiện trong cuộc thi đố về bóng bầu dục đó, cô ngờ rằng anh thông minh hơn những gì anh tỏ ra. “ Rất tốt, Bobby Tom, bản hợp đồng anh đã kí với hãng Windmill…”
 
“ Cô trông không giống với kiểu người Hollywood, cô Snow. Cô làm việc cho Windmill bao lâu rồi?”
 
Cô để bản thân bận rộn với những hạt ngọc trai của mình. Một lần nữa điện thoại bắt đầu reo lên, và một lần nữa anh lại phớt lờ nó. “ Tôi đã làm trợ lí sản xuất một thời gian”
 
“ Chính xác thì bao lâu?”
 
Cô từ bỏ việc lẩn tránh, nhưng cô thực hiện nó với lòng tự trọng. Nâng cằm mình cao hơn nửa inch, cô nói “ Chưa hết một tháng”
 
“Thật là lâu đấy”. Anh rõ ràng là đang buồn cười.
 
“ Tôi làm việc rất có năng lực. Tôi vào nghề với kinh nghiệm rộng trong quản lí cũng như kỉ năng giao tiếp xuất sắc.” Cô cũng là một người nổi tiếng trong việc làm đồ nhắc nồi, trang trí heo đất và chơi Golden Oldies trên piano.
 
Anh huýt sáo. “ Tôi thật sự ấn tượng. Cô đã từng làm loại công việc nào vậy?”
 
“ Tôi đã quản lý dưỡng đường Shady Acres”
 
“ Một dưỡng đường? Không phải những việc như vậy. Cô đã tham gia vào công việc kinh doanh lâu chưa?”
 
“ Tôi trưởng thành ở Shady Acres.”
 
“ Cô trưởng thành trong một dưỡng đường? Giờ thì thú vị rồi đấy. Tôi từng biết một running back trưởng thành trong một trại cải tạo—cha của anh ta là cai ngục, nhưng tôi không nghĩ tôi đã từng gặp ai được nuôi trong một bệnh xá. Cha mẹ cô làm việc ở đó à?”
 
“ Bố mẹ tôi là chủ ở đó. Bố tôi mất cách đây mười năm, tôi đã giúp mẹ quản lí nó kể từ đó. Mới đây bà đã bán nó và chuyển đến Florida”
 
“ Dưỡng đường đó ở đâu?”
 
“Ohio.”
 
“Cleveland? Columbus?”
 
“New Grundy.”
 
Anh mỉm cười. “ Tôi không tin mình đã từng nghe đến New Grundy. Cô từ đó đến Hollywood như thế nào?”
 

Thật khó để cô giữ sự tập trung trên gương mặt trước nụ cười chết người đó, nhưng cô cau mày một cách kiên quyết. “Willow Craig cho tôi một công việc bởi vì cô ấy cần ai đó đáng tin cậy, và cô ấy đã ấn tượng với cách tôi quản lí Shady Acres. Cha cô ấy là thống đốc ở đó cho đến khi ông ta mất tháng rồi”.
 
Khi Willow, người đứng đầu hãng Windmill, đã đề nghị cô một công việc như là một trợ lí sản xuất, Gracie đã khó mà tin được vào vận may tốt đẹp của mình. Mặc dù đó chỉ là một vị trí thực tập và tiền lương thấp, nhưng Gracie dự định chứng minh bản thân mình để có thể nhanh chóng thăng chức trong nghề nghiệp hấp dẫn mới của cô.
 
“Có lí do gì không, Ngài Den—uh, Bobby Tom, anh đã không xuất hiện để bắt đầu công việc?”
 
“Ồ, có một lí do hợp lí. Cô muốn vài viên Jelly Belly* không? Hình như tôi có một cái túi ở trên bàn .” Anh bắt đầu lùng sục khắp nơi trên chiếc bàn đá hoa cương. “Khó mà tìm thấy mấy cái ngăn kéo, thế nhưng. Tôi nghĩ tôi có lẽ cần một cái đục để mở chúng.” (*một loại kẹo mềm vị trái cây) 
 
Cô mỉm cười, chỉ nhận ra là anh một lần nữa tránh trả lời câu hỏi của cô. Từ lâu cô đã quen với việc giao tiếp cùng những người có tâm lí đề phòng, và cô quyết định đi đường vòng.
 
“Anh có một ngôi nhà đặc biệt. Anh sống ở đây lâu chưa?”
 
“Hai năm rồi. Bản thân tôi không thích nó, nhưng người thiết kế thì thực sự tự hào. Cô ấy gọi nó là Stone Age thành thị với một ảnh hưởng Tahitian Nhật Bản. Tôi thì chỉ ngắn gọn gọi nó là xấu xí. Tuy nhiên, báo chí dường như thích nó; nó đã được chụp ảnh cả đống.” Từ bỏ việc tìm kiếm Jelly Bellys, anh đặt tay mình lên bàn phím máy vi tính. “ Thỉnh thoảng tôi về nhà và tìm thấy một cái sọ bò nằm cạnh bồn tắm, hoặc một cái xuồng trong phòng khách, tất cả những thứ lạ thường đó họ đặt vào những hình ảnh tạp chí để làm cho chúng nhìn đẹp, những người biết suy nghĩ thực sự sẽ không bao giờ có những thứ như vậy trong nhà.”
 
“Thật khó sống trong một ngôi nhà mà mình không thích”
 
“Tôi có cả đống nhà khác, vì thế cũng không có vấn đề gì”.
 
Cô chớp mắt ngạc nhiên. Hầu hết những người mà cô biết đã làm việc gần như cả đời chỉ để trả tiền ột căn nhà. Cô muốn hỏi anh đang sở hữu bao nhiêu tiền trong tài khoản, nhưng cô biết sẽ không khôn ngoan nếu để bản thân xao lãng khỏi chủ đề chính. Điện thoại lại bắt đầu reo lần nữa, nhưng anh đáp trả bằng sự thờ ơ.
 
“Đây là bộ phim đầu tiên của anh, phải không? Anh đã luôn muốn trở thành một diễn viên chứ?”
 
Anh ngây ra nhìn cô. “ Một diễn viên? Ồ, phải… một thời gian dài”
 
“Anh có thể không nhận ra mỗi cảnh quay bị hủy bỏ đáng giá hàng ngàn đô. Windmill là một hãng nhỏ, độc lập, và nó không thể chịu đựng được sự phí phạm đó.”
 
“Họ sẽ trừ nó vào tiền lương của tôi.”
 
Việc đó không làm anh bận tâm, và cô nhìn anh một cách lo lắng. Anh đang nghịch con chuột nằm trên một miếng lót xám cạnh bên máy vi tính. Ngón tay anh dài và thon, móng tay được cắt ngắn. Cổ tay trần để mạnh mẽ lộ ra bên dưới ống tay áo khoác.
 
“Trước đây anh không có kinh nghiệm đóng phim nào, tôi chợt nghĩ anh có lẽ hơi e sợ về mọi thứ. Nếu anh sợ rằng…”
 
Anh duỗi người ra bàn làm việc và nói một cách dịu dàng, nhưng với một sức mạnh chắc chắn mà cô chưa nghe trong giọng nói của anh cho đến hiện giờ. “Bobby Tom Denton không sợ bất cứ thứ gì, em yêu. Em hãy nhớ vậy.”
 
“Ai cũng sợ vài thứ.”
 
“Không phải với tôi. Khi cô dành phần tuyệt nhất của đời mình đối mặt với mười một người đàn ông chết tiệt trên sân cỏ kéo ruột của cô xuyên qua lông mũi mình, những thứ như làm phim không có tác dụng nhiều.”
 
“Tôi hiểu. Tuy nhiên, anh không còn là cầu thủ bóng bầu dục nữa.”
 
“Ồ, tôi sẽ luôn là một cầu thủ bóng bầu dục, dù cách này hay cách khác” Trong phút chốc cô nghĩ mình nhận thấy một tia lạnh lẽo trong mắt anh, một cảm xúc gần như tuyệt vọng. Nhưng anh đã nói thực tế đến vậy, cô quyết định là cô đã tưởng tượng nó. Anh đi vòng qua bàn tiến về phía cô.
 
“Có lẽ tốt hơn cô nên cầm điện thoại và nói với chủ của mình là tôi sẽ đến đó vào một trong những ngày gần đây.”
 
Anh cuối cùng đã chọc giận cô, và cô đứng thẳng lên với toàn bộ năm feet, bốn ba phần tư inches của mình. “Những gì tôi sẽ nói cho chủ của tôi là chúng ta sẽ bay đến San Antonio vào ngày mai và sau đó lái xe đến Telarosa”.
 
“Chúng ta?”
 
“Đúng.” Cô biết mình phải cứng rắn với anh ngay từ đầu hoặc là anh sẽ chiếm lấy lợi thế đáng sợ với cô. “Nếu không, anh sẽ vướng vào một vụ kiện cáo rất khó chịu.”
 
Anh xoa cằm mình với ngón cái và ngón trỏ. “Tôi đoán em là người chiến thắng, em yêu. Chuyến bay của chúng ta mấy giờ?”
 
Cô nhìn anh một cách nghi ngờ . “Mười hai giờ bốn mươi chín”
 
“Được rồi.”
 
“Tôi sẽ đón anh lúc mười một giờ”. Cô cảnh giác trước sự thỏa hiệp bất ngờ của anh, và nó nghe có vẻ giống một câu hỏi hơn một lời tuyên bố.
 
“Có lẽ sẽ dễ hơn nếu tôi gặp cô ở sân bay”
 
“Tôi sẽ đón anh ở đây.”
 
“Tốt cho cô.”
 
Việc kế tiếp mà cô biết là Bobby Tom tóm chặt lấy khủy tay cô và kéo cô ra khỏi phòng.
 
Anh cư xử như một chủ nhà hoàn hảo, giới thiệu một cái chiêng miếu thế kỉ 16 và sàn nhà điêu khắc làm từ gỗ hóa thạch, nhưng chưa được chín mươi giây, cô đã ở một mình trên vỉa hè.
 
Ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phía trước và tiếng nhạc trôi giạt về hướng cô trong không gian ban đêm đầy hương thơm. Khi cô hít vào, đôi mắt cô trở nên đăm chiêu. Đây là bữa tiệc hoang dã đầu tiên của cô và, trừ phi cô nhầm lẫn rất nhiều, cô vừa mới bị quăng ra ngoài.
 
 
Gracie trở lại nhà Bobby Tom Denton vào tám giờ sáng hôm sau. Trước khi rời khỏi nhà nghỉ, cô sắp xếp một cuộc gọi đến Shady Acres để hỏi thăm bà Fenner và ông Marinetti. Nhiều như nhu cầu muốn giải thoát cuộc sống của mình khỏi dưỡng đường, đó là nỗi lo lắng về những người mà cô đã bỏ lại phía sau cách đây ba tuần, và cô an tâm khi nghe tình trạng hai người đó đều đã được cải thiện. Cô cũng gọi ẹ mình, nhưng Fran Snow phải lo quản lí lớp aerobic của bà, và bà không có thời gian để trò chuyện..
 
Gracie đậu xe vào con đường nằm khuất ngôi nhà nhờ một bụi cây nhưng vẫn đủ rõ cho tầm nhìn của cô. Tính dễ chịu bất ngờ của Bobby Tom tối qua đã làm cô cảnh giác, và cô đã không nắm lấy tí cơ hội nào.
 

Cô đã trải qua hầu hết cả đêm chập chờn giữa những giấc mơ gợi tình sinh động và việc mất ngủ khủng khiếp. Sáng nay trong khi tắm, cô đã răn đe mình bằng một bài giáo huấn nghiêm khắc. Thật vô ích khi nói với bản thân rằng Bobby Tom không phải là người đàn ông đẹp trai nhất, sexy nhất, và kích thích nhất mà cô từng biết vì anh chính là như thế. Thậm chí còn trầm trọng hơn khi cô nhớ đến đôi mắt xanh, sự quyến rũ lười biếng, vẻ hòa nhã không nao núng che dấu cho sự kết hợp nguy hiểm của một cái tôi to đùng và một trí tuệ sắc sảo. Cô nhất định phải tiếp tục tự mình cố gắng.
 
Suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi hình ảnh một chiếc Thuderbird mui trần cổ đang lui xuống làn xe. Đã đoán trước chính xác cái kiểu bội tín này, cô nhanh chóng ghim chìa khóa vào trong ổ, khởi động xe, và vọt ra phía trước chặn đường bằng chiếc xe thuê của mình. Sau khi tắt động cơ, cô tóm lấy ví và bước ra ngoài.
 
Chùm chìa khóa kêu leng keng trong túi áo bộ đồ gần đây nhất của cô, một cái váy quá khổ màu mù tạc mà cô hy vọng mình sẽ trông năng nổ và chuyên nghiệp, nhưng nó đơn thuần là trông lỗi mốt và có vẻ trung niên. Gót giày bốt của Bobby Tom kêu lộp cộp trên làn xe khi anh bước về phía cô, dáng đi của anh có vẻ hơi khập khiễng. Bồn chồn, cô nghiên cứu trang phục anh. Chiếc áo sơ mi lụa, in hình những cây cọ tím, được nhét vào trong một cái quần jean bạc màu đã sờn rách và hoàn hảo không chê vào đâu được, ôm sát cái hông hẹp và cặp chân gầy vận động viên của anh trong một dáng vẻ khiến cô hầu như không thể dứt mắt khỏi những bộ phận cô tốt nhất không nên nhìn đến.
 
Cô căng người khi anh nghiêng vành nón cao bồi xám của anh. “ Chào buổi sáng, cô Gracie.”
 
“ Chào buổi sáng,” cô nhanh nhẩu nói. “ Tôi không nghĩ anh lại dậy sớm đến thế sau tối qua.” Vài giây tích tắc trôi qua khi anh nhìn cô. Dù đôi mắt anh chỉ lộ phân nửa, nhưng cô vẫn nhận thấy sức mạnh dữ dội bên dưới vẻ biếng nhác đó làm cô thận trọng.
 
“ Tôi không nghĩ cô sẽ ở đây cho đến 11 giờ,” anh nói.
 
“ Vâng, well, tôi đến sớm.
 
“ Tôi có thể thấy vậy, và tôi chắc sẽ đánh giá cao nếu cô lùi xe lại khỏi đường của tôi.” Giọng nói lè nhè của anh như chênh lệch với sự thít chặt uể oải ở góc môi.
 
“ Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm thế. Tôi ở đây để hộ tống anh đến Telarosa.”
 
“ Tôi không có ý bất lịch sự, em yêu, nhưng sự thật thì, tôi không cần một vệ sĩ.”
 
“ Tôi không phải vệ sĩ. Tôi là người hộ tống.”
 
“ Gì cũng được, tôi muốn cô dời cái xe của mình đi.”
 
“ Tôi hiểu, nhưng nếu tôi không có anh ở Telarosa vào sáng thứ hai, chắc chắn tôi sẽ bị sa thải, vì vậy tôi phải thực sự cứng rắn với việc này.”
 
Anh chống một tay lên hông. “Tôi hiểu vấn đề của cô, vậy tôi sẽ đưa cô một ngàn đô để lái xe khỏi đây và đừng trở lại.”
 
Gracie nhìn chòng chọc vào anh.
 
“ Hãy nâng nó lên 1.500 cho sự phiền phức này.”
 
Cô luôn vờ như mọi người sẽ hiểu, chỉ bằng việc nhìn vào cô, cô là một người chính trực, và ý nghĩ anh tin cô có khả năng chấp nhận mua chuộc làm tổn thương cô nhiều hơn so với việc hiểu lầm cô là một vũ công thoát y.
 
“ Tôi không làm những việc như thế,” cô chậm chạp nói.
 
Anh phát ra một tiếng thở dài chán nản đầy thương tiếc. “ Tôi thật sự lấy làm tiếc vì khiến cô cảm thấy như vậy bởi, dù cô có nhận tiền của tôi hay không, tôi e là tôi vẫn sẽ không có mặt trên chuyến bay đó với cô chiều nay.”
 
“ Anh đang nói với tôi anh sẽ hủy hợp đồng ư?”
 
“ Không. Tôi chỉ nói rằng tôi sẽ tự đến Telarosa.”
 
Cô không tin anh. “ Anh đã tự nguyện kí bản hợp đồng. Không những anh có nghĩa vụ trên giấy tờ với việc này, mà anh còn phải có nghĩa vụ đạo đức.”
 
“ Cô Gracie, cô trông rất giống một giáo viên giáo lý đấy.
 
Mắt cô rớt xuống.
 
Anh tặng cô một tràng cười và lắc đầu. “ Đúng thế, vệ sĩ của Bobby Tom là một giáo viên giáo lý chết tiệt.”
 
“ Tôi đã nói với anh tôi không phải là vệ sĩ của anh. Tôi là người hộ tống.”
 
“ Tôi e cô sẽ phải tìm người nào khác để hộ tống, rồi, vì tôi đã quyết định lái xe đến Telarosa thay vì bay, và tôi biết sự thật thì một quý cô tinh tế như cô sẽ không thoải mái đóng mình trong một chiếc T-bird với một ác ma như tôi.” Anh bước qua chiếc xe thuê của cô, nghiêng người xuống để ngang tầm với cửa sổ xe và tìm kiếm chìa khóa xe của cô. “Tôi hơi bối rối khi nói với cô rằng tôi không cần danh tiếng đức hạnh khi mà nó dành cho phụ nữ, cô Gracie.”
 
Cô chạy lon ton sau anh, khó khăn cố gắng không nhìn chòng chọc vào đường bó sát ấy, phần vải bông chéo bạc màu dính sát vào hông anh khi anh cúi người về phía trước. “Anh không có đủ thời gian để lái xe đến Telarosa. Willow nghĩ rằng chúng ta sẽ ở đó vào chiều nay.”
 
Anh đứng thẳng người lên và mỉm cười. “ Cô hãy đảm bảo sẽ gởi đến cô ta niềm cảm kích của tôi khi cô gặp cô ta. Giờ cô định dời chiếc xe của mình chứ?
 
“ Tất nhiên là không.”
 
Anh cúi xuống lắc đầu thương tiếc, và rồi, với một bước mau lẹ về phía trước, anh chụp quai túi xách của Gracie và trượt nó ra khỏi cánh tay cô.
 
“ Trả nó lại cho tôi ngay lập tức!” Cô lao đến cái túi xách đen lỗi mốt của mình.
 
“ Tôi chắc chắn sẽ vui vẻ thực hiện. Chỉ ngay khi tôi tìm thấy chìa khóa xe cô.” Anh mỉm cười tán thành trong khi giữ cái túi ngoài tầm với của cô và lục lạo nhanh nó.
 
Cô tất nhiên không định đâm đầu vào một cuộc vật lộn với anh, vì vậy cô sử dụng chất giọng nghiêm nghị nhất của mình. “ Ngài Denton, trả cái túi lại cho tôi ngay tức khắc. Và dĩ nhiên anh sẽ ở Telarosa vào thứ hai. Anh đã ký hợp đồng …”
 
“ Xin lỗi vì ngắt ngang, cô Gracie, tôi biết cô chỉ mong muốn muốn tạo ra vấn đề ình, nhưng tôi có vài thúc ép thời gian ở đây.” Anh trao trả túi xách lại cho cô mà không tìm được thứ anh đang tìm và đi về phía ngôi nhà.
 
Một lần nữa, Gracie vội vã theo anh. “ Ngài Denton. Uh, Bobby Tom…”
 

“ Bruno, anh có thể ra khỏi đây một phút?”
 
Bruno hiện ra từ garage, một miếng giẻ rách bẩn thỉu trong tay anh ta. “ Anh cần làm việc gì đó à, B.T.?”
 
“ Chắc chắn rồi.” Anh quay lại Gracie. “ Xin thứ lỗi, cô Snow.”
 
Không cảnh báo nhiều hơn thế, anh luồn đôi tay mình dưới cánh tay cô và bắt đầu lục soát người cô.
 
“ Dừng lại!” Cô cố gắng giật mạnh người ra, nhưng Bobby Tom Denton không trở thành cầu thủ receiver khó vượt qua nhất NFL bằng cách cho phép sự di chuyển của đối phương , và cô không thể nhúc nhích khi anh bắt đầu vỗ nhẹ xuống dưới cô.
 
“ Giờ dễ dàng rồi và chúng ta có thể vượt qua vụ này mà không có bất kì sự đổ máu nào.” Lòng bàn tay anh lướt qua ngực cô.
 
Cô nín thở, quá choáng váng để chuyển động. “ Ngài Denton!”
 
Đuôi mắt anh nhăn lại. “Tiện đây, cô có khiếu thẩm mĩ rất tuyệt trong đồ lót. Tôi đã không thể không chú ý tối qua.” Anh di chuyển lên trên chỗ thắt lưng của cô.
 
Má cô đỏ bừng vì xấu hổ “ Dừng lại ngay!”
 
Tay anh đi tới một nửa khi anh cảm thấy chỗ lồi lên trong túi cô. Với một nụ cười toe toét, anh lôi ra chìa khóa xe.
 
“ Trả chúng lại đây!”
 
“ Anh muốn dời cái xe đó giúp tôi chứ, Bruno?” Anh ném chìa khóa ra, rồi ngã nón với Gracie. “ Rất vui được gặp cô, cô Snow.”
 
Sững người, cô nhìn anh sãi bước xuống làn xe đi đến chiếc Thumderbird và leo vào. Cô bắt đầu lao tới anh, chỉ nhận ra rằng Bruno đang bước vào chiếc xe thuê của cô ở cuối làn xe.
 
“ Đừng chạm vào chiếc xe đó!” Cô la lên, đổi hướng ngay lập tức.
 
Cả động cơ chiếc Thunderbird và chiếc xe thuê đều gầm rú. Khi cô nhìn vô vọng về phía sau và phía trước giữa hai chiếc xe hơi—một trên làn xe, một đang khóa làn xe—cô tin chắc với một niềm tin không thể lay chuyển nếu cô để Bobby Tom thoát khỏi, cô sẽ không bao giờ đến gần anh được nữa. Anh có nhà cửa khắp nơi và một đoàn người hầu sẽ bảo về anh khỏi những người mà anh không muốn gặp. Cô phải ngăn anh lại bây giờ, hoặc cô sẽ để mất cơ hội của mình mãi mãi.
 
Chiếc xe thuê của cô, với Bruno trong ghế lái, bắn về phía trước và làm trống khúc cuối làn xe.
 
Cô lao về phía chiếc Thunderbird. “ Đừng đi! Chúng ta phải đến sân bay!”
 
“ Chúc mọi người có cuộc sống tốt đẹp.” Với một cái vẫy tay vui nhộn, Bobby Tom bắt đầu de lại.
 
Trong giây lát cô thấy bản thân đang trở về Shady Acres để nhận lấy công việc mà người chủ mới đã đề nghị. Cô ngửi thấy Ben-Gay*, nếm được vị đậu xanh nấu quá lửa và khoai tây nghiền với nước sốt vàng sền sệt. Cô thấy những năm tháng trôi qua, thấy mình đang mang những đôi bít tất dài co giãn và mặc những cái áo len nặng nề trong khi những ngón tay viêm khớp của cô đang cố gắng nện bản “Harvest Moon” trên cái đàn piano tủ méo mó đến nỗi không giữ được giai điệu của nó. Trước khi cô từng có cơ hội trẻ, cô đã già. (*kem giảm đau cơ và đau khớp)
 
“ Không!” Tiếng thét vang lên từ sâu thẳm trong cô, nơi những giấc mơ của cô trú ngụ, tất cả những giấc mơ rực rỡ ấy đang trôi đi mãi mãi.
 
Cô lao về phía chiếc Thunderbird, chạy nhanh hết mức có thể, cái ví của cô đập vụng về vào hông. Bobby Tom quay đầu kiểm tra giao thông trên đường, và anh không nhìn thấy cô đang đi đến. Tim cô chạy đua. Giờ đây bất kì giây nào anh bỏ đi, sẽ kết án cô vào một cuộc sống đơn điệu tối tăm. Trạng thái tuyệt vọng mang đến cho cô sức mạnh và cô chạy nhanh hơn.
 
Anh nhích xe ra và đổi chỗ. Cô tăng tốc. Không khí đầy trong phổi cô, những cơn thở hổn hển đau đớn. Chiếc Thunderbird bắt đầu di chuyển về phía trước chỉ ngay khi cô hít vào. Với một tiếng thổn thức méo mó, cô ném mình vào tư thế đầu chúi xuống qua cửa chiếc xe mui trần.
 
“A ,chết tiệt.” 
 
Cú phanh lại bất ngờ của chiếc xe làm cơ thể trên cao của cô đâm thẳng xuống chỗ ngồi. Cánh tay trên cao của cô đập vào thảm lót sàn xe, trong khi bàn chân cô vẫn còn đu đưa trên cửa. Cô nhăn nhó khi cố tóm lấy bản thân . Không khí lạnh trượt qua đùi cô, và cô nhận ra cái váy của mình đã lộn lên trên đầu. Ngượng nghịu, cô mò mẫm lấy nó, cùng lúc cố ngọ nguậy phần còn lại của mình vào trong xe.
 
Cô nghe một lời lẽ tục tĩu đặc biệt xúc phạm mà chắn chắn rất phổ biến trong giới cầu thủ bóng bầu dục, nhưng ít khi nghe nói ở Shady Acres. Thông thường, nó được thốt ra trong một âm tiết, nhưng giọng nói lè nhè của Bobby Tom kéo nó tới hai. Cái váy của cô cuối cùng cũng được kiểm soát, cô hổn hển ngồi sụp xuống vào trong ghế.
 
Vài giây trôi qua trước khi cô lên dây thần kinh đủ để nhìn vào anh.
 
Anh đang nhìn cô chằm chằm một cách thận trọng, khủy tay anh chống vào tay lái. “ Chỉ tò mò thôi, em yêu, em có bao giờ nói với bác sĩ của mình về việc đưa cho em vài viên thuốc an thần không?”
 
Cô quay đầu lại nghe và dán mắt thẳng về phía trước.
 
“ Cô biết không, vấn đề là, cô Gracie, hiện giờ tôi đang trên đường đến Telarosa, và tôi sẽ tự đi.”
 
Mắt cô vụt quay lại anh. “ Giờ anh đang đi?”
 
“ Vali của tôi nằm trong cốp xe.”
 
“ Tôi không tin anh.”
 
“ Đó là sự thật. Cô có muốn mở cửa xe và đi ra ngoài không?”
 
Cô lắc đầu bướng bỉnh, hi vọng anh không nhận ra cô đang chạm đến những thủ đoạn cuối cùng của mình gần đến thế nào. “ Tôi phải đi với anh. Trách nhiệm của tôi là ở với anh đến khi nào anh tới Telarosa. Tôi có việc phải làm .”
 
Hàm anh giật giật, và với sự chuyển động của nó, cô nhận ra cuối cùng mình đã đập tan sự hòa nhã giả tạo của cậu bé miền quê nơi anh.
 
“ Đừng khiến tôi ném cô ra ngoài,” anh nói trong một giọng nói khẽ khàng, kiên quyết.
 
Cô phớt lờ cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng. “Tôi luôn nghĩ giải quyết tranh luận trong thỏa hiệp tốt hơn là sức mạnh cục súc chứ.”
 
“ Tôi chơi trong NFL, cưng ạ. Đổ máu là toàn bộ những gì tôi biết.”
 
Với lời tuyên bố báo trước, anh với tới cửa xe, và cô biết trong vòng vài giây, anh sẽ vòng qua chỗ cô, tóm lấy cô, và ném cô ra ngoài đường. Một cách nhanh chóng, trước khi anh có thể đẩy tay nắm cửa xuống, cô chộp lấy cánh tay anh.
 
“ Đừng ném tôi ra ngoài, Bobby Tom. Tôi biết mình đã chọc tức anh, nhưng tôi hứa, tôi sẽ làm nó trở nên đáng giá với thời gian của anh nếu anh để tôi đi với anh.
 
Anh từ từ quay lại nhìn cô. “ Chính xác cô có ý gì về điều đó?”
 
Cô không biết mình có ý gì. Cô đã nói một cách bốc đồng bởi cô không thể đối diện với cái ý tưởng gọi cho Willow Craig và nói với cô ta rằng Bobby Tom đã tự khởi hành đến Telarosa. Cô biết quá rõ phản ứng của Willow sẽ như thế nào.
 
“Như những gì tôi đã nói,” cô trả lời, hi vọng có thể lừa bịp theo cách của mình mà không đi vào chi tiết .
 
“ Bình thường khi người ta nói với tôi họ định làm điều gì đó đáng giá với khoảng thời gian của tôi, họ đang đề nghị đến tiền. Đó có phải là những gì cô đang làm không?”

 
“ Đương nhiên là không! Tôi không tin vào việc đút lót. Bên cạnh, anh có vẻ có nhiều tiền hơn để anh biết làm gì.”
 
“ Tôi… well…” Cô điên cuồng tìm kiếm vài tia sáng le lói trong ý nghĩ chợt đến. “Lái xe! Đúng rồi! Anh có thể thư giãn trong khi tôi lái xe. Tôi tình cờ rất xuất sắc sau tay lái. Tôi đã có giấy phép khi tôi 16, và tôi chưa từng một lần nhận vé phạt.
 
“ Và cô tự hào về điều đó?” Anh lắc đầu trong sửng sốt. “ Không may, cưng ạ, không ai ngoài tôi được phép lái xe của tôi. Không, tôi nghĩ. Tôi sẽ phải ném cô ra ngoài sau tất cả.”
 
Một lần nữa, anh với tới nắm cửa, và một lần nữa, cô chộp lấy cánh tay anh. “ Tôi sẽ chỉ đường.”
 
Anh trông như bị chọc tức. “Tôi cần một người chỉ đường để làm gì? Tôi đã đi nhiều lần đến nỗi tôi có thể bịt mắt mà đi. Không, bé yêu, em phải làm cái gì đó khá hơn.”
 
Ngay lúc đó, cô nghe một âm thanh buzz kì lạ. Và trong khoảnh khắc cô nhận ra rằng chiếc Thunderbird được trang bị với một chiếc điện thoại xe hơi. “Anh có vẻ nhận được rất nhiều cuộc gọi. Tôi có thể trả lời chúng cho anh.”
 
“ Điều cuối cùng tôi muốn là ai đó trả lời điện thoại giùm tôi.”
 
Trán cô nhăn lại. “ Tôi có thể, uh, xoa bóp vai cho anh trong khi anh đang lái, để giúp anh không bị vẹo cổ. Tôi rất giỏi trong việc mát xa.”
 
“ Thật là một đề nghị tử tế, nhưng cô phải thừa nhận, nó hầu như không đáng giá để giữ một hành khách không mong muốn suốt dọc đường đến Texas. Tới Peoria, có thể, nếu cô làm tốt, nhưng không xa hơn nữa. Xin lỗi, cô Gracie, nhưng cô đã đi quá xa mà vẫn chưa đưa ra việc duy nhất nào gây hứng thú cho tôi.”
 
Cô cố nghĩ. Cô có cái gì mà một người đàn ông trần tục như Bobby Tom sẽ tìm thấy toàn bộ hứng thú? Cô biết làm thế nào để tổ chức các hoạt động giải trí, cô hiểu chế độ ăn kiêng đặc biệt, những tương tác thuốc, và đã nghe đủ những câu chuyện của cư dân để có một kiến thức khá toàn diện về các phong trào đoàn trong Chiến tranh Thế giới II, nhưng bằng cách nào đó cô không thể hình dung bất kỳ việc gì để thuyết phục Bobby Tom đổi ý.
 
“ Tôi có thị lực xuất chúng. Tôi có thể đọc dấu hiệu đường từ những khoảng cách không thể tin được.”
 
“ Em đang vồ lấy những thứ rơm rác, em yêu.”
 
Cô mỉm cười hăng hái. “Anh biết gì về lịch sử lôi cuốn của Seventh Army không?
 
Anh trao cô một cái nhìn uể oải thương hại.
 
Làm cách nào cô có thể làm anh đổi ý? Từ những gì cô đã thấy tối qua, anh chỉ bị lôi cuốn với hai thứ, bóng bầu dục và tình dục. Kiến thức về thể thao của cô rất nhỏ, và về tình dục…
 
Một cảm xúc rộn ràng dâng lên trong cổ họng cô khi một ý tưởng nguy hiểm và xấu xa đập vào não cô. Sẽ ra sao nếu cô đề nghị cơ thể mình cho việc đổi chác? Cô thực sự kinh hãi ngay tức thì. Thậm chí sao cô có thể nghĩ đến một việc như thế? Không một phụ nữ thông minh, tân thời nào, coi mình là một người theo thuyết nam nữ bình quyền lại đi nghĩ… Cái ý tưởng rất… Nói chung… Đây dứt khoát là hậu quả từ việc cho phép bản thân mình có quá nhiều hình ảnh tình dục tưởng tượng.
 
Sao lại không? Một con quỷ trong cô thì thầm. Cô đang để dành nó cho ai?
 
Anh ta là một kẻ phóng đãng! Cô nhắc nhở phần nổi loạn trong con người mình mà cô đã rất khó khăn cố giữ kín. Bên cạnh đó, anh ta sẽ không hứng thú mình.
 
Sao cô biết nếu cô không thử? Con quỷ trả lời. Cô đã mơ điều gì đó giống như vậy từ nhiều năm đấy thôi. Chẳng phải cô đã tự hứa với mình rằng trải nghiệm tình dục sẽ là một trong những ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống mới của cô sao?
 
Một hình ảnh vụt qua trong tâm trí cô về cảnh Bobby Tom Denton đang hạ thấp cơ thể trần truồng của anh trên cơ thể cô. Máu cô chạy đua xuyên qua huyết quản và da cô có cảm giác như bị châm chích. Cô có thể cảm thấy bàn tay mạnh mẽ của anh trên bắp đùi cô, kéo chúng mở ra, cái chạm của… “Có điều gì không ổn à, cô Gracie? Cô trông có vẻ hơi đỏ mặt. Giống ai đó mới nói với cô một lời nói đùa tục tĩu.”
 
“ Có phải tình dục là thứ duy nhất anh nghĩ đến!” Cô gào lên.
 
“ Cái gì?”
 
“ Tôi từ chối ngủ với anh để anh cho tôi đi cùng anh!” Hoảng hốt, cô ngậm chặt miệng lại. Cô đã làm gì thế này?
 
Mắt anh lấp lánh. “ Khiếp.”
 
Cô muốn đi chết. Sao cô lại làm xấu mặt mình như vậy? Cô nuốt xuống khó nhọc. “Tha lỗi cho tôi nếu tôi vội lao vào một kết luận sai lầm. Tôi biết mình là một phụ nữ thô kệch, và tôi chắc chắn anh sẽ không có hứng thú tình dục với tôi dù thế nào đi nữa.” Mặt cô dần đỏ hơn khi cô nhận ra mình đang làm mọi thứ tệ hơn thay vì tốt hơn. “Tôi cũng không hứng thú.” Cô thêm vào cấp tốc.
 
“Bây giờ, Gracie, cô không hề có điểm gì để gọi là một phụ nữ thô kệch.”
 
“ Anh đang lịch sự, và tôi rất cảm kích vì điều đó, nhưng nó không thay đổi sự thật.”
 
“ Thấy không, giờ cô đã khêu gợi tính tò mò của tôi. Cô có lẽ đúng về việc là phụ nữ thô kệch và mọi thứ, nhưng thật khó để nói như vậy với cái cách cô che đậy bản thân. Với toàn bộ những gì tôi biết, vóc dáng của một nữ thần có lẽ đang dấu bên dưới cái váy đó.
 
“ Oh, không,” cô nói với tính trung thực tự nhiên của mình. “ Tôi đảm bảo với anh, cơ thể tôi hết sức tầm thường.”
 
Một lần nữa cô thấy góc miệng anh cong lên. “ Đừng dẫn việc này đi sai đường, nhưng tôi tin vào đánh giá của mình hơn tin vào đánh giá của cô. Tôi là tuýp người sành sỏi.”
 
“ Tôi cũng nhận thấy.”
 
“Tôi tin mình đã bình luận về cặp chân của cô tối qua rồi.” Cô đỏ bừng mặt và vật lộn để tìm ra một phản ứng thích hợp, nhưng cô có rất ít kinh nghiệm trò chuyện trên mức độ cá nhân với phái mạnh đến nỗi cô thấy thật khó để biết chính xác mình nên nói gì. “ Cô có đôi chân rất đẹp.”
 
“ Sao? Cảm ơn.”
 
“ Và một thân hình dễ thương nữa.”
 
Anh cười khùng khục. “Chết tiệt, cô Gracie, tôi sẽ giữ cô quanh quẩn hôm nay chỉ vì giá trị giải trí của cô .”
 
“ Anh sẽ?”
 
Anh nhún vai. “ Sao không? Tôi đang hành động một cách điên rồ nhất từ trước đến giờ kể từ vụ giải nghệ của tôi.”
 
Cô khó có thể tin anh sẽ thể đổi ý. Cô nghe anh cười khúc khích khi anh nhớ lại vali của cô và yêu cầu Bruno trở lại chiếc xe của cô. Sự thích thú của anh nhạt dần, tuy nhiên, trong thời gian anh ổn định sau tay lái một lần nữa, anh trao cô một cái nhìn nghiêm nghị.
 
“ Tôi sẽ không mang theo cô trong suốt quãng đường đến Texas, vì vậy hãy quẳng điều đó ra khỏi tâm trí cô ngay bây giờ. Tôi thích du lịch một mình.”
 
“ Tôi hiểu.”
 
“ Hai giờ. Có lẽ xa cỡ tới ranh giới. Vào giây phút cô bắt đầu làm tôi phát cáu, tôi sẽ thả cô xuống sân bay gần nhất.”
 
“ Tôi chắc chắn điều đó sẽ không cần thiết.”
 
“ Đừng đặt cược vào nó.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.