Đọc truyện Heart Aflame – Chương 39
Kristen phát khóc với sự thể trớ trêu là Royce muốn đưa nàng đi cưỡi ngựa vào sáng hôm sau, khi mà bàn tọa của nàng còn chưa lành hẳn cho việc đó. Dẫu thế, nàng vẫn cứ đi. Làm sao nàng có thể chối từ khi anh cho nàng cưỡi ngựa riêng, khi anh đề nghị một cuộc đua ngựa? Liệu nàng đã bao giờ thực sự hiểu anh chàng này chưa nhỉ?
Nàng đã thua, nhưng vẫn rất thích cuộc đua ngựa đó. Nó làm nàng hồi tưởng về những ký ức vô tư lự với những cuộc đua nàng đã cưỡi Torden băng qua những cánh đồng và những khu rừng. Con ngựa nàng đang cưỡi không phải là ngựa tốt, nhưng người bạn đồng hành của nàng đã bù đắp cho phần này rồi.
Cuối buổi sáng, họ dừng lại để cho ngựa uống nước từ một dòng suối hình thành từ một cơn mưa. Cả vùng rực rỡ sắc màu của mùa hạ, xanh biếc, vàng tươi và đỏ rực. Bầu trời trong xanh khác thường, mặt trời nóng rực trên tán cây nơi Royce đưa nàng đến.
Anh ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây và ra hiệu cho nàng đến với anh. Kristen làm lơ anh và thay vào đó ngồi xuống bên chân anh. Nàng bứt một lá cỏ, lấy răng nhấm nháp. Mắt nàng mềm mượt khi nhìn anh.
Royce thở dài. Nàng đã dâng hiến cho anh suốt đêm trường, nhưng giờ nàng lại không sẵn lòng với anh rồi. Nếu anh không buộc nàng vào trong vòng tay anh, nàng sẽ không đến đâu.
“Em cám ơn ngài đã dành cho em buổi cưỡi ngựa này”
Anh phủi sạch sự rộng lượng của mình. “Thorolf nói đúng. Nàng đã từng cưỡi ngựa. Nàng cưỡi ngựa rất giỏi.’
“Em giỏi nhiều thứ lắm, nhưng Thorolf không biết về những điều đó.”
“Những thứ gì thế?”
Nàng duỗi dài đôi chân và chống hai bàn tay lên đó. Bím tóc hung vàng nặng trĩu vắt vẻo trên vai nàng, đuôi tóc xòa ra trên lòng nàng. Anh ngắm nhìn cái cách cơn gió thoảng qua đùa nghịch đuôi tóc nàng.
Nàng ngước nhìn trời cao khi trả lời. “ Thorolf không biết em giỏi dùng vũ khí. Không ai trong mấy anh ấy biết đâu. Nhưng ngài biết điều đó.”
“Đó là một trong những điều ta ước là mình đã không biết,” anh càu nhàu.
Kristen cười to. “Chính thái độ đó làm em phải giữ kín bí mật của mình, cho tới khi em cần phải dùng đến chúng.”
“Thế thì ai trong đám bọn họ đã dạy nàng?” Anh mạo muội đoán. “Chắc chắn không phải là cha nàng chứ?”
Nàng lúc lắc mái đầu. “Không, chắc chắn không phải là cha rồi. Mẹ đã dạy em đó.”
“Mẹ–“ Anh không thể nói tròn câu vì cơn cười ập đến.
Kristen mỉm cười bỏ qua. “Ngài cứ cười bằng thích đi, nhưng sự thật là vậy đó.”
“Ồ, ta chẳng nghi ngờ gì đâu.” Anh vẫn cười hinh hích. “Và bà mẹ hiếu chiến này còn dạy nàng cái gì khác nữa?”
Giờ thì đến Kristen cười phá lên. Nàng vẽ lên hình ảnh mỏng mảnh, xinh đẹp của mẹ mình trong trí, Hiếu chiến á? Lạy Chúa! Chẳng có ai có vẻ ít hiếu chiến hơn bà đâu.
“Mẹ em có thể đã chuyển sự quan tâm sang bếp núc và vá may, vì bà chưa từng hứng thú với mấy thứ đó. Nhưng mẹ không phải là người thích gây sự đâu ngài ạ. Mẹ còn dạy em một bài học đáng giá khác. Mẹ bảo em không việc gì phải xấu hổ khi khao khát một người đàn ông.”
Royce trấn tỉnh ngay tắp lự. Nàng cũng đã lướt đôi tay trên khắp cơ thể anh. Những lời này cũng mang đến hiệu ứng in hệt như thế.
“Và nàng không cảm thấy xấu hổ?”
“Không hề.”
“Và nàng khao khát ta chứ, Kristen?”
“Còn khuya.”
Nụ cười của anh đồng điệu với nàng. “Xạo ke. Trước đây nàng đã từng thừa nhận điều đó. Thế sao nàng lại không thừa nhận lần nữa?”
“Em đã bảo ngài là em không có và em sẽ không thế đâu.”
“Nàng nói với ta điều đó khi đang cãi vã về việc giam giữ nàng. Giờ nàng đâu còn bị xiềng nữa.”
“Em mong sao cho có sự khác biệt ở đây,” vẻ vui nhộn không còn, nàng lặng lẽ đáp, “Giờ thì ngài trói buộc em bằng lời thề của chính em, nó cũng có hiệu quả như nhau thôi. Ngài có thể đơn giản chỉ cần yêu cầu em hãy ở lại. Thay vào đó, ngài lại mặc cả với em lần nữa.”
“Chúa ơi! Đừng cố nói với ta là nàng sẽ ở lại đơn giản chỉ vì ta yêu cầu chứ.”
“Ngài chưa từng biết về điều đó phải không Royce?”
“Kristen — “
Anh bắt đầu cúi về phía trước, nhưng một mũi tên đã găm vào vai anh, hất anh dựa vào thân cây. Lực của nó đủ mạnh để xuyên qua lưng anh và cắm phập vào thân cây. Anh cố gắng kéo nó ra. Khi anh không thể, hình ảnh của một cuộc tấn công từ bọn Đan Mạch lóe lên trong đầu anh, Rhona đang hét lên cầu cứu anh, và anh không thể giúp cô vì anh đang bị đâm ghim vào tường.
Máu anh lạnh đi khi anh nhìn thấy Kristen nhảy dựng lên trên chân mình. “Lấy ngựa của ta mà chạy đi! Nhanh lên!”
Thay vì thế, nàng cưỡi lên hông anh khi một mũi tên khác phóng vào thân cây phía trên đầu họ. Thật nhanh, nàng bẻ gãy phần đuôi mũi tên gần da anh.
“Em sẽ lôi ngài ra, nhưng ngài phải giúp em,” nàng khẩn thiết bảo anh.
“Kristen, chạy đi.” Giọng anh gấp gáp. “Làm ơn đi mà. Em phải thoát khỏi đây.”
“Đẩy mạnh nào!”
Nàng lôi mạnh đến nổi anh không cần phải giúp sức. Anh khụy ngã trên đầu gối, chúi về phía trước. Máu bắt đầu thấm qua lớp áo Tunic của anh từ cả hai phía. Nàng cắn môi, nghĩ đến việc dìu anh đứng lên lúc này. Nhưng anh tự đứng lến. Anh chưa bị yếu đi. Và anh đang nổi điên với nàng.
“Nếu em không lên lưng con ngựa đó, đàn bà à, và trốn thoát ngay bây giờ –“
“Chỉ khi nào ngài đi với em,” nàng ngắt lời, giọng nàng cứng rắn như chưa từng bao giờ như thế.
Cơ hội đã mất. Những người đàn ông vũ trang tận răng bắt đầu lộ diện từ phía sau cây cối và và lùm bụi. Kristen đếm có năm người mà nàng có thể nhìn thấy được.
“Đứng ra sau anh, Kristen,” Royce yêu cầu khi rút gươm ra.
Nàng thở gấp. “Ngài không định đánh với tất cả bọn chúng chứ, không được làm thế với vết thương của ngài!”
“Chúng sẽ không bắt được em, không, chừng nào anh còn sống.”
“Rất đáng khen,” một giọng nói nhạo báng phát ra từ phía sau họ, và Lãnh chúa Eldred bước ra từ phía sau thân cây mà họ đang đứng. Hắn có thêm hai người đàn ông đi cùng. “Nhưng chúng ta sẽ bắt ả, và cả nhà ngươi nữa, ta cho là thế đấy.”
Eldred tóm lấy Kristen. Nàng vặn người thoát khỏi hắn ta, nhưng hai gã tùy tùng đã nhanh nhẹn tới giúp khuất phục nàng. Một lưỡi dao kề sát họng nàng và thế là nàng ngừng chống cự.
Nụ cười của Eldred ẩn chứa sự căm ghét trong vẻ hài hước của nó. “Giờ thì tới kiếm của ngươi, Royce, hay ngươi muốn biết điều ta sẽ bảo mọi người làm với cô ả.”
Thanh kiếm được buông rơi xuống đất. Thế rồi Eldred ra lệnh với giọng sắc lạnh cho tùy tùng của hắn. Kristen dùng dằng khi đôi tay nàng bị túm lại với nhau phía trước và một sợi thừng cột chúng lại với nhau. Nàng nhìn một cách vô vọng khi Royce cũng bị trói như vậy.
Eldred hả hê khi họ bị lôi đến bên ngựa của họ. “Royce, ta phải cám ơn ngươi vì ở trên đường ta đi, và vì đã mang cô ả theo. Đây quả là niềm vui bất ngờ, sau khi ta nghĩ mình đã lãng phí thời gian trong khu rừng của ngươi, chờ đợi bắt gặp ngươi đơn thân độc mã. Và giờ thì phần thưởng của ta được nhân đôi.”
Họ cưỡi ngựa về phía bắc trong suốt thời gian còn lại của ngày. Đến chiều thì họ đã đến nơi: một tòa lâu đài, nhỏ hơn Wyndhurst nhiều, nhưng rất vững chắc.
Royce was still able to dismount by himself, but his legs were not so steady now. Kristen bit her lip to keep from crying, seeing the extent of the blood soaking his tunic. She assumed this was Eldreds manor, but she did not guess he was not lord here until Royce tried to reason with Eldred.
Royce vẫn có thể tự mình xuống ngựa, nhưng giờ thì chân anh không còn vững nữa. Kristen cắn chặt môi để không hét lên, nàng nhìn thấy vệt máu loang thấm đẫm áo Tunic của anh. Nàng đoán rằng đây là thái ấp của Elred, nhưng đã không biết hắn là lãnh chúa nơi này cho tới khi Royce cố tranh luận với hắn.
“Your father — ” “Cha ngươi–“
“Sẽ không giúp ngươi đâu.” Eldred ngắt ngang lời anh giọng nhuốm mùi cay đắng. “Ông ta đã đến cầu khẩn Alfred xem xét lại và cho ta trở lại triều đình. Ngươi thấy chưa, cha ta không muốn ta ở nhà. Ông ấy nói ta làm cả đám nô lệ của ông ấy mang bầu, và chín tháng sau khi ta đến, ông không có lấy một người để hầu hạ mình.” Thế rồi hắn giận dữ ra lệnh cho tùy tùng, “ Đưa gã vào nhà kho và xích gã vào tường.”
“Vết thương của ngài ấy –“ Kristen lên tiếng, nhưng Eldred cũng ngắt lời nàng.
“Sẽ bị chảy máu, cũng như ngươi sẽ bị chảy máu khi ta xong việc với ngươi.”
Nghe thế, Royce liền chống trả, nhưng một gã trong đám đã đánh anh bất tỉnh bằng chuôi kiếm của anh. Kristen phải nhìn cảnh ấy khi anh bị kéo lê đi. Và rồi nàng bị đưa vào tòa lâu đài với một mũi kiếm dí vào người.
Nơi này thật nhếch nhác, được làm toàn bằng gỗ, và chỉ có vỏn vẹn một tầng. Những vật vô giá trị nàng bước qua trông thật bẩn thỉu. Những người hầu nàng nhìn thấy là nhưng người đầy vẻ khiếp hãi, họ thậm chí không dám nhìn nàng hay những gã đàn ông đã đẩy nàng về phía sau của lâu đài.
Ở đó, nàng bị tống vào một căn phòng túm húm không có cửa sổ. Cánh cửa đóng sập lại phía sau nàng, bỏ mặc nàng trong bóng tối. Khi nghe tiếng thanh gỗ được gài vào chỗ của nó, nàng không buồn thử xem cánh cửa có bị khóa không. Tiếng cười vẫn văng vẳng từ phía bên kia khi mấy gã đàn ông bỏ đi.
Nàng thấy chiếc giường đặt trước cánh cửa đã chắn mất ánh sáng. Nàng chậm rãi lê bước về đó và ngồi xuống. Nàng sẽ không trở nên hoảng loạn. Nàng đã trải qua điều này trước đây: bị bắt, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp đó. Chỉ có điều, nàng có một ý nghĩ lần này điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nghĩ đến Eldred, một cơn rùng mình xuyên qua nàng. Hắn ta ghét Royce. Hắn ta muốn làm anh tổn thương, làm anh đau khổ, có thể thậm chí…. Ôi, Chúa ơi, mang anh đến đây còn gì khác hơn là để giết anh, có thể là một cách từ từ?
Cơn hoảng loạn bắt đầu kéo đến.