Đọc truyện Hệ Thống Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Thần – Chương 51
Vốn dĩ Vãn Vãn cùng Hách Liên Thành không định thành hôn gấp như vậy, nhưng vào thời điểm mấy tháng mùa đông giá rét nọ, sau khi chứng kiến Tư Đồ Hàn thượng vị nàng liền trở về phủ Tể tướng.
Mấy cây hoa mai trong sân phủ đệ nàng đều đã nở rộ, những cánh hoa muôn hình vạn trạng kiêu ngạo mở tung hứng lấy tuyết trắng, một đợt gió lạnh thổi qua, bông tuyết trên mấy nhánh cây ào ạt rớt xuống phát ra vài âm thanh nhỏ vui tai, đây là lí do tại sao nơi này lại gọi là Thính Tuyết Các.
Ngửi mùi hương tuyết mai, Vãn Vãn đột nhiên nổi hứng nhớ tới hình ảnh Hách Liên Thành cao ngạo múa kiếm tại yến hội.
Nàng kêu nha hoàn đem Phong Huyền cầm được ngự ban ra đặt lên chiếc bàn đá trong đình, Hách Liên Thành nãy giờ lặng im đứng cạnh thấy vậy cũng ăn ý rút kiếm.
Dưới tàng cây, quân tử như mai ngạo nghễ múa kiếm, mỹ nhân như ngọc uyển chuyển tấu đàn, tạo nên một khung cảnh vô cùng hòa hợp
Một khúc kiếm vũ vừa xong, Vãn Vãn cùng Hách Liên Thành thong thả tản bộ trở về phòng, cả hai thân mật trò chuyện.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng Hàm Hương vội vàng gõ gõ cửa, “Tiểu thư, phu nhân cho mời.” Sắc mặt nàng ta có chút khó coi, e dè hướng qua phía Hách Liên Thành: “Tướng quân, phu nhân cũng mời người cùng qua đó.”
Vãn Vãn đứng dậy, nhìn sắc mặt của Hàm Hương, trong lòng đã hiểu vì sao Giang phu nhân đột nhiên lại cho mời, nàng kéo tay Hách Liên Thành, “Biểu ca, chúng ta đi thôi.”
Hách Liên Thành đi sát bên người Vãn Vãn, tay cầm ô che cho nàng, một đường đi đến sân phủ đệ của Giang phu nhân.
Bệnh tình Giang phu nhân vốn dĩ cực kỳ nghiêm trọng, đáng lẽ là không cách nào cứu chữa, nhưng Vãn Vãn lại dùng tích phân đổi lấy dược trị khỏi cho bà.
Vừa tiến vào phòng Giang phu nhân liền nghe thấy thanh âm bà lạnh lùng kêu: “Vãn Vãn, con lại đây.”
Vãn Vãn chạy qua lay lay tay bà, nhẹ nhàng nói: “Nương, người gọi con với biểu ca tới có chuyện gì vậy?”
Giang phu nhân đặt mạnh chén trà lên bàn, hướng nha hoàn khoát khoát tay, “Ra ngoài hết cho ta!”
Mấy nha hoàn nhanh chóng lui ra, đóng cửa phòng lại.
Vãn Vãn cùng Hách Liên Thành nhìn nhau, ngầm phán đoán tình hình, bỗng nhiên Hách Liên Thành quỳ sụp xuống mặt đất, “Cô mẫu, xin người tác hợp cho con và Vãn Vãn.”
Giang phu nhân quơ tay bắt lấy chén trà quăng mạnh, cả giận nói: “Được lắm! Hách Liên Thành, cô mẫu đối xử với ngươi ra sao, vậy mà ngươi dám cả gan dụ dỗ biểu muội của chính mình!”
Vãn Vãn lập tức chạy đến bên người Hách Liên Thành, sốt ruột quỳ xuống, “Nương, không phải là lỗi của biểu ca, là do con, con thích biểu ca, dụ dỗ biểu ca trước, cầu xin người thành toàn cho chúng con.”
“Cô mẫu, Hách Liên Thành xin thề sẽ đối xử với Vãn Vãn thật tốt, đời này nguyện yêu thương duy nhất một mình nàng.” Vẻ mặt Hách Liên Thành lúc này cực kỳ nghiêm túc, ngữ khí thận trọng.
Giang phu nhân còn muốn nói gì đó, Vãn Vãn lập tức chặn đầu: “Nương, hiện nay Tân đế đã đăng cơ cũng cực kỳ yêu thích Giang Thanh Mạn, huống chi trong bụng Giang Thanh La còn có cốt nhục của hắn, nữ nhi chỉ muốn hai người bên nhau trọn đời trọn kiếp, biểu ca lại đối xử với con cực kỳ tốt, con nghĩ muốn cùng huynh ấy sống đến răng long đầu bạc.”
Nhìn hai người quỳ dưới đất kia, mỗi hành động mỗi cử chỉ, rõ ràng là tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Giang phu nhân xoa xoa trán, nghĩ đến Hách Liên Thành cũng là con cháu Hách Liên gia, nếu nữ nhi gả cho hắn nhất định sẽ sống nhẹ nhàng không phải chịu áp lực, chỉ là tâm nguyện nhiều năm bà canh cánh trong lòng thật khó mà dễ dàng buông bỏ, “Các ngươi lui ra trước đi.”
“Cô mẫu..” Hách Liên Thành nhăn mày, tưởng bà không bị thuyết phục, còn định nói thêm.
Vãn Vãn vội vàng giữ chặt tay hắn, nhẹ giọng khuyên: “Chúng ta đi ra ngoài trước để mẫu thân suy nghĩ.”
Hách Liên Thành đành vậy, sau khi bước ra sân phủ đệ, hắn ôm chầm lấy Vãn Vãn, ôn nhu nói: “Vãn Vãn, cả đời này ta chỉ yêu nàng, chỉ muốn cưới duy nhất một người là nàng.”
“Biểu ca, huynh yên tâm, nương nhất định sẽ đồng ý mà.” Vãn Vãn dựa vào lồng ngực Hách Liên Thành, khắp người tràn ngập cảm giác ngọt ngào như vừa nếm mật.
[ Tích — hảo cảm thêm 10 điểm, độ hảo cảm 100%!]
Lại nói mùa đông năm ấy..
Vải đỏ trải khắp mười dặm..
Cánh hoa ngập trời một phương..
Hôn lễ của Hách Liên Thành cùng Giang Vãn Vãn so với hôn lễ của Hoàng hậu tiền triều, chỉ có hơn chứ chẳng có kém.
.