Đọc truyện Hệ Thống Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Thần – Chương 117
Công viên giải trí nơi nơi đều có người xếp hàng mua vé chơi trò chơi, Vãn Vãn cùng Quý Thanh đồng thời không muốn chen chúc mất thời gian, bèn đi dạo quanh quanh ngắm phong cảnh, tiện mua chút đồ lưu niệm mang về.
Bỗng nhiên Vãn Vãn chạy tọt vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm, bên trong bày đủ các loại búp bê bằng nhung xinh xắn, còn có thêm vô số trang sức phụ kiện nho nhỏ, phàm là con gái thì ai cũng muốn rinh hết cả gian hàng này về làm của riêng.
“Quý Thanh, lại đây!” Vãn Vãn đi đến gian hàng bán phụ kiện.
Trên mặt Quý Thanh mang nụ cười cưng chiều, lập tức rảo bước qua.
“Cái này đẹp không?” Vãn Vãn chọn lấy hai cái băng đô màu đỏ và màu trắng cầm lên, một cái trang trí răng nanh quỷ hình tam giác nhòn nhọn, cái còn lại là cánh thiên sứ trắng tinh.
Hắn cười cười gật đầu: “Đẹp lắm!”
“Vậy anh mang cái này..” Nàng cài chiếc băng đô hình cánh thiên sứ lên đầu hắn, sau đó lại đeo băng đô ác quỷ lên đầu mình, “Còn tôi mang cái này.”
Ánh mắt Quý Thanh hơi trầm trầm, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh thiên sứ.
Trên mặt Vãn Vãn là nụ cười tươi rói, kéo Quý Thanh đến chiếc gương cỡ đại, hỏi, “Thấy sao?”
Trong gương hiện lên hình ảnh một nam một nữ đương bận áo đôi hòa hợp, nhưng băng đô trên đầu lại trái ngược hoàn toàn.
Là thiên sứ dụ dỗ ác ma, hay là là ác ma cam tâm tình nguyện sa đọa đây?
“Vì sao tôi lại là thiên sứ?” Quý Thanh cúi đầu hỏi.
Vãn Vãn ngước lên đối diện với gương mặt tuấn tú khiến người ghen tức, nhìn thật sâu vào đôi đồng tử màu lam sạch sẽ trong vắt kia, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy dụ hoặc: “Bởi vì anh chính là thiên sứ, cứu vớt những linh hồn nơi địa ngục.”
Hai người tiếp tục đi dạo trong cửa hàng, Quý Thanh thấy nàng bỗng dừng lại nhìn ngắm một con búp bê tinh xảo bày trên kệ, liền chủ động với tay cầm con búp bê kia xuống.
“Cô thích sao? Thích thì mua.”
Vãn Vãn nhìn giá gắn bên thân búp bê, lắc đầu, “Thôi, mắc quá!”
Mấy thứ bán trong này đều mắc hơn bên ngoài gấp mấy lần, nàng không muốn vung tay tiêu tiền uổng phí như vậy.
“Tôi có tiền.” Quý Thanh nhẹ giọng.
Nàng đem búp bê trên tay hắn cất trở lại kệ, chớp chớp mắt, “Chúng ta đi chỗ khác mua cũng được.”
“Được!” Quý Thanh “dại gái” nói: “Cô muốn mua chỗ nào thì mua chỗ đó, mua gì cũng được!”
Vãn Vãn: “…”
Nàng đột nhiên rất muốn biết Quý Thanh đào đâu ra nhiều tiền như vậy, giống như lần trước đến thăm nhà hắn, mỗi đồ vật bày biện trong nhà thoạt nhìn đều vô cùng quý giá.
Huống chi, ngay cả Mao gia lợi hại đến vậy cũng phải cung kính đối đãi hắn, rốt cuộc thân phận Ma Chủ đại nhân cao quý tới mức nào?
Bước ra khỏi cửa hàng lưu niệm, bên ngoài đã là chạng vạng tối, sắc trời nhuộm đầy áng mây u ám, thời tiết có vẻ sắp chuyển mưa.
“Quý Thanh, trời trông như muốn mưa vậy.
Hắc Huyền cùng Tiểu Cửu sao còn chưa thấy quay lại.” Vãn có chút lo lắng nói với hắn.
Cửa hàng lưu niệm nằm gần chỗ cổng ra vào, lúc này đã thấy rất nhiều người lục tục chuẩn bị đi về.
“Không có việc gì đâu, Hắc Huyền chắc chắn sẽ đem Tiểu Cửu trở về an toàn.” Quý Thanh gắng sức tỏ ra thật tự nhiên dắt tay nàng, “Tôi đưa cô về trước, nếu không bà nội sẽ lo lắng.”
“Ừm.” Vãn Vãn bỏ qua lo lắng trong lòng, theo hắn rời khỏi công viên.
Vừa đi được một khoảng không xa, trên trời lập tức có sấm chớp ầm ầm kéo tới, vài hạt mưa li ti rơi xuống mặt đất.
“Chúng ta qua kia trú mưa trước đã.” Vãn Vãn kéo tay Quý Thanh chạy thật nhanh đến dưới mái hiên của một hàng quán ven đường.
Hôm nay nàng mặc áo sơ mi trắng, lớp vải mỏng bị nước mưa ngấm ướt trở nên hơi trong suốt.
Mấy tên đàn ông cũng trú mưa bên cạnh len lén đưa mắt thèm thuồng nhìn thân thể nàng từ trên xuống dưới.
Thần sắc Quý Thanh trở nên băng lãnh, đôi con ngươi màu lam cũng nhuốm vẻ lãnh khốc, vài tia tà mị sắc bén ẩn giấu xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú.
“Ai da!” Một tên đột nhiên trượt chân ngã nhào vào vũng nước bẩn ven đường.
.