Đọc truyện Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue – Chương 7
Ngồi cuối lớp như thường lệ, một loại là các học sinh cá biệt, thậm chí một mình có thể độc chiếm cả cái bàn. Thứ nhất, không để hắn quấy phá ảnh hưởng đến các bạn khác, thứ hai là xa bục giảng, giáo viên mắt không thấy tâm không phiền. Một loại khác, đó là các bạn học lựa chọn chỗ ngồi tùy theo sở thích.
Tuy rằng nghe có vẻ lợi hại, nhưng Thẩm Thiên Dục – thiếu gia nhà giàu số một thế giới – theo nguyên tác là một tên học tra (1), sau này được nữ chính cảm hóa mới dần dần biến thành học bá (1), vì thế y dĩ nhiên tọa trấn cuối lớp. Nam phụ Hạ Hầu Minh tuy rằng là một thiên tài, nhưng lại thuộc loại người sau, hắn thích ngồi bàn cuối. Vì thế vừa vặn, hai người bọn họ ngồi song song ở hàng cuối, mỗi người độc chiếm một cái bàn.
Bởi cốt truyện đã bắt đầu, thân là nữ chính Tô Tố Tố tất nhiên sẽ ngồi phía trước Thẩm Thiên Dục, vì thế vị trí của Phó Diệc Sâm vừa vặn là nơi tốt nhất để xem bọn họ tấu hài kịch.
Sau khi tự giới thiệu và nhận lại một tràng cười nhạo ác ý từ bạn cùng lớp, nữ chính hào ngôn tráng chí (2) khinh bỉ một đám nhị thế tổ ăn không ngồi rồi, sau đó không sợ chết ngồi ngay trước mặt ác ma nam thần. Tiếp theo là những màn trêu trọc đầy ấu trĩ của bạn học Thẩm Thiên Dục… Phó Diệc Sâm vẫn luôn mang mặt lạnh, trong lòng thầm nghĩ, tác giả đem một thanh niên mười tám tuổi làm ra hành động so với học sinh tiểu học còn ngu ngốc hơn, khó trách khiến nhiều người đọc bi phẫn như vậy.
Phó Diệc Sâm có chút không nói nên lời, dứt khoát ngả người dựa lên ghế, đôi chân thon dài thẳng tắp tùy ý gác lên bàn, sau đó mở sách giáo khoa che mặt, vừa trắng trợn táo bạo lại vừa phóng đãng làm ra một hành động —— ngủ. Vừa vặn dưới ngòi bút của tác giả Mary Sue, Hạ Hầu Minh chính là dạng như vậy, đến lớp chưa bao giờ nghe giảng, chưa bao giờ nghiêm túc học hành, bài tập chưa bao giờ đụng đến, nhưng từ nhỏ đến lớn điểm số luôn đứng đầu.
Mà cũng chỉ lúc này, Phó Diệc Sâm mới có thời gian rảnh rỗi làm rõ một số chuyện hắn đang còn nghi vấn, ví dụ như độ hảo cảm trong miệng hệ thống, tiêu chuẩn cụ thể là gì. Vì thế mặc dù không mấy tình nguyện, nhưng hắn cũng đành lôi hệ thống từ trong phòng tối ra.
【 Kí chủ thế mà lại che chắn hệ thống, hệ thống… 】
[ Che chắn. ] Phó Diệc Sâm quyết đoán đem tên này nhốt lại lần nữa, thẳng đến nửa tiếng sau, mới lần thứ hai thả nó ra.
Ý thức được mặt lợi và hại, hệ thống hiển nhiên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, 【 Kí chủ mời ngài nói. 】
Khóe miệng giấu sau cuốn sách lơ đãng gợi lên một tia cười, Phó Diệc Sâm nhếch miệng hỏi, [ Mức độ hảo cảm là gì? ]
【 Mức độ hảo cảm là cảm giác của một người đối với một người khác. Lấy mốc số 0 làm tiêu chuẩn, từ 0 đến -30 là chán ghét hoặc không thích, thấp hơn -30 sẽ biến thành hận đến xương tủy, 0 đến 20 là mức độ nhận thức bình thường, 20 đến 50 là có tình cảm thân thiết, 50 đến 80 là rung động hoặc thích, trên 80 là vô cùng thích, nói cách khác, là yêu. 】
Hệ thống biết mình biết ta nghiêm túc giải thích, Phó Diệc Sâm đối với thái độ của nó rất hài lòng, [ Cho ta xem mức độ hảo cảm hiện tại.]
【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính: -10】
【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ: 10】
【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nữ phụ: 0】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính: -5】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ phụ: 20】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 30】
【 Độ hảo cảm nữ phụ đối với nam chính: 85】
【 Độ hảo cảm nữ phụ đối với nam phụ: 60】
【 Độ hảo cảm nữ phụ đối với nữ chính: 0】
Phó Diệc Sâm nghe xong khẽ nhíu mày, muốn thay đổi kết cục của Mary Sue, thì phải khiến nam chính về bên nữ phụ. Dưới tình huống hắn không được phép thay đổi nội dung cốt truyện, một bên ngăn chặn tình cảm của nam nữ chính, một bên khác còn phải thúc đẩy nam chính nữ phụ. Quan trọng là, độ hảo cảm của nam chính đối với nữ phụ, thế nhưng còn thấp hơn nam phụ, hơn nữa độ hảo cảm của nữ phụ này đối với hai nam nhân vật cũng thật vi diệu, khó trách cô ta sau này sẽ hắc hóa. Phó Diệc Sâm có chút dở khóc dở cười, nhiệm vụ trước mắt quá gian nan.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, Phó Diệc Sâm liền phát hiện ra lỗ hổng rất lớn. Hắn bị hệ thống ném vào thế giới Mary Sue , đây là một cuốn tiểu thuyết văn phong ấu trĩ không có logic, nhưng được kể ở ngôi thứ nhất, 90% tình tiết trong truyện phát triển dưới góc nhìn của nữ chính Tô Tố Tố. Nói cách khác, trừ những đoạn phải đối diện với nữ chính, và một ít đoạn nhắc đến mình ở ngôi thứ ba, Phó Diệc Sâm có dư giả thời gian thoát khỏi ánh mắt của cốt truyện, tự do phát huy, hơn nữa cũng không làm ảnh hưởng đến nội dung câu chuyện, khiến thế giới này sụp đổ.
Cứ như vậy, chỉ cần là lén lút thay đổi một số thứ nằm ngoài mí mắt của nữ chính, đều không tính là bóp méo nội dung. Nghĩ đến đây, khóe miệng Phó Diệc Sâm không khỏi nâng lên. Nói như vậy, thời gian tự do kia hắn có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như ngăn cản nữ phụ vì ghen tị với nữ chính mà dần dần hắc hóa, lại ví dụ như, cùng nam chính kéo gần quan hệ.
Phó Diệc Sâm đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng rống lớn, “Đồ thần kinh!”
Trong nháy mắt, phòng học lặng ngắt như tờ, sau đó là tiếng cười nối tiếp nhau. Phó Diệc Sâm nâng sách giáo khoa lên, hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy em gái bí đao lùn đỏ mặt xoay người tức giận trừng Thẩm Thiên Dục. Lúc này ngoại trừ giáo viên đang trợn mắt há mồm trên bục giảng, dưới lớp chỉ một mình cô là đứng thẳng. Khi cô vừa đứng dậy, tờ giấy dán sau lưng liền rơi vào tầm mắt của tất cả mọi người, ba chữ rồng bay phượng múa, “Bí đao lùn”.
Mà Thẩm Thiên Dục bị cô trừng, lúc này hai tay ôm đầu dựa vào ghế, tùy ý khoát chân, hoàn toàn nhìn không ra cái chân kia vừa rồi còn liên tục đá vào ghế đằng trước, cho nên mới khiến em gái bí đao lùn không thể nhịn được nữa đứng phắt dậy tức giận với y. Khóe miệng y nâng lên mang một tia đắc ý nhưng ánh mắt lại sáng rõ hiếm thấy.
Phó Diệc Sâm hoàn toàn cạn lời, cảm thấy học sinh tiểu học còn trưởng thành hơn so với y. Thế nhưng Phó Diệc Sâm không biết, nội tâm Tô Trạm lúc này cũng vặn xoắn không kém. Quả thật bội phục sự chuyên nghiệp mình, một thanh niên mười bảy tuổi lại có thể làm ra hành động ấu trĩ như học sinh tiểu học, ngay cả biểu tình cũng giống hệt, chẳng khác gì lấy đá tự đập chân mình.
【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính trừ 5.】 Âm thanh gợi ý của hệ thống hợp thời vang lên, 【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính -15, Mary Sue đều xuống địa ngục hết đi! Nam… 】
[ Lại ồn ào, hửm? ] Phó Diệc Sâm thản nhiên nói, nhưng tuyệt đối là nồng đậm uy hiếp.
【 Kí chủ thật đáng sợ! 】 Tuy rằng không nghe ra sợ hãi thông qua giọng điệu máy móc của nó, nhưng Phó Diệc Sâm khó hiểu lại có thể cảm nhận được oán niệm của tên này đối với mình, trong lòng có chút buồn cười, nhưng vẫn lạnh lùng nói, [ Nếu ngươi không ồn ào, không nói nhiều lời vô nghĩa, ta che chắn ngươi làm gì? ]
【 Nha nha nha… 】
[ Hửm? ]
【 … Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính cộng 1, độ hảo cảm -4. 】 Tên này quả nhiên không dám tiếp tục nói lời vô nghĩa, đại khái là vì muốn nhìn thấy nam thần của nó lâu hơn chút nữa.
Phó Diệc Sâm mày nhướn lên, độ hảo cảm cộng 1? Đây chính là cảm thụ của nam chính sau khi bắt nạt nữ chính, “Trêu chọc con nhỏ chết tiệt kia cũng có chút thú vị.”
“Bạn học Tô Tố Tố, ” Sau khi tràng cười chấm dứt, mặt Tô Tố Tố đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, cô hoàn toàn không biết mọi người xung quanh đang cười cái gì, nhưng lúc cô muốn mở miệng mắng cái tên đầu sỏ gây tội kia, trên bục giảng, giáo viên xanh mặt rốt cục lên tiếng, “Trò theo tôi ra ngoài một lát.”
Thầy giáo nói xong liền lập tức ra khỏi phòng học, tiếng cười của đám người xung quanh liền biến thành một bộ xem kịch vui, nhất là khóe miệng tràn ngập đắc ý của Thẩm Thiên Dục, trong mắt cô gái nhỏ càng thêm chói mắt, vì thế cô hung hăng bỏ lại một câu “Cậu chờ đấy” rồi ủ rũ rời khỏi lớp. Bất quá trước khi rời đi, cô gái nhỏ còn cố ý liếc trộm về phía Phó Diệc Sâm, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Phó Diệc Sâm đang dừng trên người mình. Phó Diệc Sâm cảm thán thế giới tinh thần của cô ta thật khó hiểu.
【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 2, độ hảo cảm 12】
Phó Diệc Sâm mi tâm giật giật, xuân tâm thiếu nữ, thật không biết đâu mà lần.
Đúng lúc này, di động của Thẩm Thiên Dục đột nhiên vang lên, lớp học vốn đang huyên náo lập tức an tĩnh trở lại.
Phó Diệc Sâm quay đầu nhìn, chỉ thấy khi nhận cuộc gọi, Thẩm Thiên Dục trong nháy mắt trầm xuống, nếu bị khóa chặt trong cặp mắt đen bóng kia, sẽ khiến người không rét mà run, lớp học nhất thời một mảnh tĩnh mịch.
“Hừ, ” Thẩm Thiên Dục cười lạnh, “Sẵn sàng!” Rồi sau đó nhanh gọn ném điện thoại lên bàn, bạn học xung quanh sợ đến mức phát run.
“Có chuyện gì?” Phó Diệc Sâm nhướn mày hỏi.
“Hừ! Là tên Âu Dương Khải đần độn kia.” Thẩm Thiên Dục khinh thường hừ lạnh một tiếng, biểu tình trên mặt đủ thấy y chán ghét kẻ này đến cỡ nào.
Phó Diệc Sâm giật mình, Âu Dương Khải? Đây không phải nam pháo hôi số 3 ư? Vốn là con trai của thị trưởng, đương nhiên cũng là một tên nhị thế tổ được nuông chiều đến không biết trời cao đất dày, hình như đang theo học ở một trường quý tộc khác, thật không hiểu tại sao thế giới này lại có nhiều trường quý tộc như vậy nữa. Theo nguyên tác đặt ra, gã và Thẩm Thiên Dục là kẻ thù cũ, chính là loại không vừa mắt nhau từ cái nhìn đầu tiên.
“Phiền phức không?” Sắc mặt Phó Diệc Sâm lạnh lẽo, biểu hiện ra sự chán ghét của Hạ Hầu Minh đối với người này.
“Hừ, tìm tôi gây phiền phức? Hắn chán sống.” Thẩm Thiên Dục hiển nhiên không đem đối phương để vào mắt, “Hắn hẹn tôi tái chiến thứ sáu tuần này.”
【 Nam thần thật đẹp trai! Nam… 】
Bạn hệ thống hiển nhiên là quên mất, bất quá lần này nó vẫn biết tự giác, không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng liền nhanh chóng im lặng. Thẩm Thiên Dục một bộ tự tin tràn đầy, Phó Diệc Sâm rất nhanh hiểu ý, tái chiến trong miệng y cũng không phải là đánh nhau, mà là một trận bóng rổ one-on-one, tự đưa ra quy tắc.
Quan trọng nhất là, nhờ vào sự kiện tái chiến lần này, quan hệ giữa nam nữ chính có bước đột phá mới, tình tiết này vô cùng quan trọng, vì thế Phó Diệc Sâm không thể không lên sân khấu.
“Tôi đi cùng cậu.” Phó Diệc Sâm dùng giọng điệu chân thành đáng tin.
Thẩm Thiên Dục sửng sốt một chút, hoặc nên nói là Tô Trạm. Trước y cũng đã nghi ngờ khi Hạ Hầu Minh đáp lại nữ chính, hiện tại càng không nhịn được phỏng đoán.
Trong nguyên tác Hạ Hầu Minh không trả lời nữ chính, sự kiện trận bóng rổ Hạ Hầu Minh cũng không có hỏi nhiều, càng miễn bàn đến việc đề nghị đi cùng, nói cách khác, cốt truyện có biến hóa. Bởi vậy, Tô Trạm không khỏi suy đoán, có thể là do cốt truyện đã xảy ra biến hóa, nên y mới có mặt ở nơi này, mà nhiệm vụ của y, hẳn là sửa lại kịch bản, nếu thật vậy, lý do trong đầu y xuất hiện đầy đủ nội dung tiểu thuyết cũng có thể lý giải. Không thể trách y bị mấy cuốn tiểu thuyết xuyên thư kia đầu độc a, y bây giờ cũng chỉ đoán được đến đó mà thôi.
Nghĩ vậy, Tô Trạm quyết tâm xác định suy luận của mình, trong đầu xuất hiện một ý tưởng.
“Không cần,” Thẩm Thiên Dục khinh thường nói, “Tôi mà không đối phó được loại người như hắn?”
Phó Diệc Sâm lại cau mày, “Chính vì loại người như hắn nên mới không thể không đề phòng.”
Thẩm Thiên Dục thấy Phó Diệc Sâm kiên trì, đành phải gật gật đầu, “Vậy thứ sáu đi với tôi.”
“Được.”
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1, độ hảo cảm 29】
Cái quái gì đây? Phó Diệc Sâm không thể hiểu nổi.
Trận đấu là vào thứ sáu tuần này, tức ba ngày sau, vì thế hai ngày này Phó Diệc Sâm một mực yên lặng chịu đựng mấy trò đùa ngu ngốc của hai bạn trẻ to xác. Tỷ như dán giấy lên áo, đính kẹo cao su lên tóc, để thùng nước lên vệ cửa… Mọi thứ vẫn cứ cũ rích và ấu trĩ như thế.
Một câu thôi, nữ chỉnh bị chỉnh đến thê thảm, độ hảo cảm của nữ chính đối với nam chính một đường tụt dốc xuống -25, mà Thẩm Thiên Dục ngược lại càng chơi càng hăng, độ hảo cảm với nữ chính thế mà thẳng tắp lên tới 5. Quả nhiên, bất luận cô ta Mary Sue như thế nào, đều ngăn không được nam chính yêu thích mình.
Thẳng đến thứ sáu, buổi chiều đúng bốn rưỡi, hai người không thèm để ý giáo viên hay bạn học thong dong ra khỏi lớp, sau đó vào thẳng phòng thay đồ, thời gian hẹn nhau là năm giờ chiều.
Hai người đều là chủ lực đội bóng rổ trường, bọn họ đương nhiên có tủ khóa chuyên dụng trong phòng thay đồ, Thẩm Thiên Dục muốn đổi sang quần áo bóng rổ, Phó Diệc Sâm đi cùng y.
Phòng nghỉ của câu lạc bộ bóng rổ cũng chính là phòng thay đồ, không giống như bên nữ sinh sẽ có các gian nhỏ, đương nhiên, giữa đàn ông với nhau cũng không có gì phải giấu giấu giếm giếm, hơn nữa bọn họ còn từng tắm chung với nhau nữa kìa. Chỉ là Phó Diệc Sâm cảm thấy, động tác của Thẩm đại thiếu gia có gì đó rất kỳ quái.
Phó Diệc Sâm chỉ đến xem, nên không cần phải thay đồ, vì thế hắn tùy tiện ngồi chờ trên sô pha, nhưng vừa vặn, vị trí hắn ngồi là đối diện với tủ đồ của Thẩm Thiên Dục, vì thế, không khí vốn đang rất tốt bỗng nhiên có chút mất tự nhiên.
Phó Diệc Sâm một trận khó hiểu, hắn vốn không có hứng thú quan sát một nam sinh thay quần áo đâu, nhưng người kia lại ở ngay trước mặt, khó tránh ít nhiều lọt vào tầm mắt. Nhưng hắn vừa liếc qua, chỉ thấy Thẩm Thiên Dục dáng vẻ lưỡng lự, nhất là lúc đưa tay cởi áo sơ mi lộ ra nửa người trên thon gầy, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Phó Diệc Sâm có một loại ảo giác rất quái đản, Thẩm Thiên Dục hình như… thẹn thùng. Đúng lúc này, hệ thống vốn đang bị Phó Diệc Sâm che chắn đột nhiên liên tiếp thông báo.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
…
Phó Diệc Sâm nghẹn họng trân trối, đây là chuyện gì, không phải chỉ nhìn cậu ta cởi quần áo thôi à, tại sao điểm hảo cảm lại lên lên xuống xuống như vậy?
Chú thích:
(1) Học tra: chỉ những người không thích học, thành tích học tập kém cỏi, nghĩa tương phản với học bá là người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.
(2) Hào ngôn tráng chí: ý chí mạnh mẽ, ngôn ngữ hùng hồn.