Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 8: Đến nào, thương tổn lẫn nhau!​


Đọc truyện Hệ Thống Xin Xếp Hàng – Chương 8: Đến nào, thương tổn lẫn nhau!​

Chỉ trong chớp mắt, mấy người của vũ cảnh lần lượt đổ như rơm rạ, liên tiếp ngã xuống đất, vốn là vòng vây của cảnh đội khí thế hùng mạnh vậy mà bây giờ tán loạn ầm ầm, chỉ còn lẻ loi một mình đội trưởng Lãnh Phong đang run rẩy hoảng sợ.

Tạo thành một màn quỷ dị này tất nhiên không phải là do Bá Vương, mà chính là do uy thế linh năng của Xích Hùng.

Trong chớp mắt phóng thích một lượng lớn linh năng, giống như một làn sóng lan rộng ra khắp bốn phía, cái này sẽ khiến tinh thần của kẻ địch bên trong vòng vây kinh sợ và áp bức, điều này chứng tỏ Xích Hùng đang sử dụng kỹ xảo của “Linh Áp Hệ” – một trong bảy hệ ứng dụng của linh năng lực, được xưng là “Linh Năng Uy Thế”.

Bất kỳ linh năng giả nào có thiên phú “Linh Áp Hệ” sau khi trải qua một thời gian tu luyện đều có thể phóng thích ra “Linh Năng Uy Thế”, nhưng uy lực lớn nhỏ thì cách biệt một trời một vực.

Linh năng giả bình thường chỉ có thể uy hiếp ở cường độ thấp và trong một phạm vi nhỏ, cường giả siêu cấp như Xích Hùng, chỉ dùng Linh Năng Uy Thế đã có thể hạ gục mười mấy người trong đội vũ cảnh đã được huấn luyện chuyên nghiệp thì thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay!

Xem ra bọn họ đã đánh giá thấp tên tội phạm cấp A này, loại tội phạm treo giải này căn bản không phải một đội của vũ cảnh như bọn họ có thể đối phó được.

Đội trưởng vũ cảnh hai chân run lên, khuôn mặt tái nhợt, một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương như bị giam vào bên trong hầm băng xuất hiện bên trong linh hồn của hắn, mà Xích Hùng vốn lần đầu ai nhìn cũng cảm thấy buồn cười thì đang ngồi im trên ghế không thèm liếc mắt nhìn Lãnh Phong dù chỉ một cái, bóng lưng sừng sững bất động như hung thú Thao Thiết (*), thôn tính tất cả dũng khí của hắn.

Trên thực tế, phạm vi linh áp của Xích Hùng so với tưởng tượng của đội trưởng Lãnh Phong còn rộng hơn rất nhiều, đến nỗi quần chúng đứng xung quanh cũng bị ảnh hưởng, may mắn là cự ly khá xa cho nên không người nào bị đánh ngất.

Nhưng uy năng này khiến cho tinh thần sợ sệt, người bình thường không thể chịu đựng được, có đại hán bị dọa đến luống cuống chân tay, có học sinh sợ đến phát khóc, thậm chí có em gái sợ hãi đến nỗi chỉ thiếu chút nữa là dì cả đến sớm hơn dự kiến.

Bọn họ ý thức được muốn làm quần chúng ở ngoài xem cuộc vui cũng có nguy hiểm nhất định, cho nên tất cả đều nhanh chân chạy cho thật xa, chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh để tăng tốc.

Nhưng còn chưa đi được hai bước thì bọn họ không thể không dừng lại, bởi vì ở cuối đường xuất hiện một nam tử tà dị.

Nam tử kia không cao to như Xích Hùng mà ngược lại có phần thấp bé, chỉ khoảng chừng một mét sáu mươi, trên người mặc áo sơ mi và quần cộc, nhìn qua có vẻ là người hiền lành.

Tuy hắn đang đứng im một chỗ nhưng không một ai dám đi qua.

Sáu đóa Lam Sắc Quỷ Hỏa tựa như u linh trôi nổi bồng bềnh phía sau hắn tỏa ra khí thế u ám khủng bố, mọi người không một ai biết Lam Sắc Quỷ Hỏa này rốt cuộc là vật gì, nhưng theo bản năng ai cũng cảm thấy hoảng sợ, không có ai dám tới gần nửa bước.


– Má ơi! Quỷ Dạ Hỏa cũng ở đây! Hắn là đồng bọn với Xích Hùng.

Có người âm thầm kinh hãi thốt lên.

– Quỷ Dạ Hỏa mà người đó nói chính là nam tử tà dị, hắn và Xích Hùng đều là thành viên trong băng trộm Lưu Tinh, cũng là tội phạm bị truy nã cấp A, mức treo thưởng lên tới 93 triệu.

Hai tên tội phạm cấp A đồng thời xuất hiện trong chợ tạp hóa của đế đô, mức độ nguy hiểm do bọn họ mang đến đủ để kinh động đến đội Chấp Pháp của hoàng thất, ắt sẽ tạo nên không ít huyên náo.

Hai người nghênh ngang xuất hiện tại đây đến cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ muốn thực hiện kế hoạch phạm tội kinh thiên động địa nào đó?

Quỷ Dạ Hỏa liếc nhìn dân chúng tiến thoái lưỡng nan, mặt không chút thay đổi nói:

– Im lặng mà xem cuộc vui, ai động đậy là chết!

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức không dám nhúc nhích, trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn!

– Im lặng xem cuộc vui?

– Vui ở đâu đây?

Mọi người dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn về sạp hàng ở góc phố, trong cửa hàng đơn sơ có một thiếu niên gầy yếu ngồi đối diện với Xích Hùng to lớn, tạo nên một hình ảnh tương phản.

“Đùa! Không phải chứ?”

Lẽ nào “cuộc vui” trong miệng Quỷ Dạ Hỏa là trận so tay mà chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm này sao?


Lúc đội ngũ vũ cảnh tan tác, đường phố trở nên yên tĩnh, mọi người từ phía xa ngóng nhìn về phía cửa hàng bên này, phảng phất như nhìn sang một thế giới khác.

Từ đầu đến cuối Xích Hùng chưa từng nhúc nhích.

Cơ mà điều này cũng không có gì đáng trách, bởi vì hắn căn bản không cần phải di chuyển.

Nhưng điều làm cho người ta phải suy nghĩ chính là thiếu niên ngồi đối diện với Xích Hùng cũng chưa từng cử động, bất luận là lúc ở giữa tầm ngắm của mấy chục khẩu súng, hay là lúc “Linh Năng Uy Thế” phóng ra ngay trước mặt, thiếu niên vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, không nói tiếng nào cũng không nhúc nhích.

– Ngươi rất yếu!

Xích Hùng có phần khó hiểu nhìn thiếu niên ngồi đối diện mình, nói:

– Tu vi có ngươi chỉ mới ở Xích Linh quan trung kỳ, những tên vũ cảnh đã ngất kia tùy ý chọn ra bất kì ai cũng mạnh hơn ngươi.

Xích Linh quan trung kỳ chính là cấp bậc tu luyện của linh năng lực giả.

Bất kỳ hệ thống tu luyện nào cũng đều bắt đầu từ “Trúc Cơ”, đương nhiên hệ thống linh năng cũng có “Trúc Cơ”, trúc cơ là quá trình ngưng tụ linh năng lực, trải qua thời gian dài tích lũy, đắp nặn ra “linh Năng Đầu Quan”, gọi tắt là “Linh Quan”.

Gian đoạn “Linh Quan” là khởi đầu của việc tu luyện linh năng, mắt thường không thể nhìn thấy và cũng không thể tiếp xúc được, là nơi dùng để chứa linh năng, tương đương với đan điền của võ học và nội đan của tu chân.

Xây được Linh Quan, linh năng giả mới được coi như là bước vào con đường tu luyện dài đằng đẵng, cảnh giới này được gọi là “Linh Quan Cảnh”.


Căn cứ vào các màu sắc khác nhau của Linh Quan, Linh Quan Cảnh được phân chia ra làm mười giai đoạn, từ thấp đến cao lần lượt là: Bạch, Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, Hắc và Kim.

Lại căn cứ vào hình dạng Linh Quan mà chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong cùng với đại viên mãn.

Vốn là mắt thường không thể nhận ra Linh Quan, nhưng nếu song phương cảnh giới tu vi chênh lệch nhau quá lớn, cường giả tụ tập linh năng vào hai mắt để cường hóa thị giác thì có thể nhìn thấy Linh Quan trên đỉnh đầu của người có tu vi yếu hơn, sau đó căn cứ vào màu sắc cùng hình dạng Linh Quan để phán đoán cảnh giới của đối phương.

Xích Hùng chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra tu vi của Thẩm Phong là Xích Linh quan trung kỳ.

Xích Linh quan trung kỳ chỉ là hình thái trung kỳ của giai đoạn hai trong Linh Quan cảnh, đương nhiên đối với Xích Hùng mà nói là rất yếu.

Thẩm Phong đối với lời này cũng không phản đối, hết cách rồi, ai bảo nguyên chủ chỉ là người có thiên phú bình thường, làm người “xuyên việt” như hắn nếu như không có bàn tay vàng thì vẫn chỉ là một “con cá mặn”, thua kém là chuyện đương nhiên.

– Nhưng người rất dũng cảm.

Xích Hùng bỗng nhiên đổi giọng tán dương:

– Ngươi cách ta rất gần nên phải chịu linh áp còn mãnh liệt hơn so với mấy tên vũ cảnh chân tôm phải chị, nhưng ngươi lại không có té xỉu cũng không có kinh sợ, thậm chí không hề chạy trốn, từ đầu tới cuối không nhúc nhích, ngươi rất dũng cảm, ngươi có một viên trái tim can đảm.”

Thẩm Phong xấu hổ, kỳ thực hắn cũng thắc mắc vì sao hắn không có té xỉu như người khác, hắn sở dĩ không kinh sợ và chạy trốn, là bởi vì lúc đó hắn bối rối, đầu óc trống rỗng nên không kịp phản ứng.

Sự thật vốn là như vậy, nhưng đương nhiên là hắn sẽ không mở miệng nói những lời đó, cứ để hiểu lầm này tiếp tục đi xuống lại vui.

“Chỉ có từng ấy tất nhiên sẽ không dọa được ta, dù sao đây cũng là chỗ của ta mà.”

Thẩm Phong giả bộ bình tĩnh, chậm chạp nói:

– Mục đích ngươi đến đây không phải là muốn so tay với ta chứ?

Thẩm Phong rốt cuộc nhìn ra được manh mối, Xích Hùng này căn bản không phải là đến “đưa điểm”.


Xích Hùng gật đầu nói:

– Giương đông kích tây.

Sau khi nghe thấy bốn chữ này, cách đó không xa, đội trưởng đội vũ cảnh bị dọa đến tê liệt trên mặt đất, thì ra Xích Hùng cố ý dụ hắn và đại đội vũ cảnh đến. Không đúng, mục đích của hắn là đội Chấp Pháp của hoàng thất.

Xích Hùng và Quỷ Dạ Hỏa phụ trách tạo ra hỗn loạn để dẫn dụ đội Chấp Pháp đến đây, trong lúc đó một thành viên khác của băng trộm Lưu Tinh sẽ gây án ở chỗ khác. “Trời ạ! Đây là một đại âm mưu đấy!”

Đội trưởng vũ cảnh ngỡ ngàng đến luống cuống, hắn biết điều này rất có thể sẽ gây ra một đại họa, tuy hắn chính mắt nhìn thấy nhưng lại vô lực ngăn cản.

Thẩm Phong dĩ nhiên không quan tâm đến những điều này, hắn nhìn Xích Hùng, ấp úng nói:

– Một trăm đồng tiền ngươi cũng đã đưa rồi, có rảnh thì so tay một lần?

Cầu phú quý trong nguy hiểm, Thẩm Phong dĩ nhiên sẽ không buông tha cho số điểm lớn đang ngồi trước mặt.

Xích Hùng nhìn Thẩm Phong một cách khó hiểu, lắc đầu nói:

– Ta lúc đầu cũng có ý định này, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa tiện tay có thêm 10 vạn đồng, nhưng ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi, vì lẽ đó ta từ bỏ ý định này, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không làm tổn thương ngươi.

Thẩm Phong cố nhịn không trợn mắt lên, ngươi đừng buông tha cho ta, đến nào, mau làm tổn thương ta đi mà!

Thẩm Phong hít một hơi thật sâu, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của Xích Hùng, trầm giọng nói:

– Nếu như ta nói… Ta không dự định buông tha cho ngươi thì sao?

P/s: Cầu kim phiếu, cầu donate a!

(*): Trong thần thoại Trung Hoa cổ đại, Thao Thiết (Taotie) là một trong 4 ác quỷ ác liệt nhất. Một trong “bốn sinh vật xấu xa nhất thế giới”. Truyền thuyết về Thao Thiết (Taotie), là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời đại Hồng Hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, bản tính hung hãn, tham ăn. Một số ý kiến cho rằng thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn bản thân có thần thông cắn nuốt đặc thù. Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hoá thành hư vô. Đại đa số thuyết đều cho rằng Thao Thiết là một trong 9 đứa con của rồng (Long sinh Cửu tử). Miêu tả về Thao Thiết: Mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, là biểu tượng tham lam dục vọng, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy. Thao Thiết tham tựa lang sói, thích tích luỹ của cải, bốn mắt đem ngòm, cổ dài ngoẵng, nhanh như gió, là đại hoạ từ thời viễn cổ. Vì tính tham ăn nên dần dần tự ăn chính mình khiến đầu và miệng ngày càng to ra, thân mình ngày càng nhỏ lại.Nó còn được gọi là Bào Hào.

(*): Cá mặn là ý nói tầm thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.