Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 58: Mục Tiêu Sống Của Triệu Tiểu Hi


Đọc truyện Hệ Thống Xin Xếp Hàng – Chương 58: Mục Tiêu Sống Của Triệu Tiểu Hi

P/s: có 1 số chỗ thằng tác giả nó tự sướng, ta cũng đành chịu a, giải trí thôi, chủ yếu là tiếng cười, các huynh đệ, tỷ muội đừng nặng nề quá nha!

– Ăn trộm thành công, chúc mừng kí chủ từ trên người Triệu Tiểu Hi trộm được sổ tay mục tiêu sống của Triệu Tiểu Hi!

Di?

Mục tiêu sống của Triệu Tiểu Hi?

Có chút ý tứ!

Thẩm Phong vui vẻ, mặc dù chỉ là một ghi chép nhỏ, nhưng không biết tại sao, cảm giác tựa như mình nhận được mấy triệu, bởi vì căn bản hắn không nghĩ tới nha đầu ngây thơ Triệu Tiểu Hi kia có thể có mục tiêu nhân sinh.

Thẩm Phong lật sổ tay nhìn một cái.

“Mục tiêu sống của Triệu Tiểu Hi”

“1. Tiểu Hi muốn ăn quýt ảo mộng, dừa Thủy Tinh, nhân bánh Phỉ Thúy, giờ heo Hoàng Kim, trứng vịt bảy màu… giản lược ba ngàn chữ.”

“2. Trước khi tốt nghiệp, số học nhất định phải thi được 10 điểm trở lên!”

“3. Trở nên thùy mị như Thi Vũ tỷ tỷ!”

“4. Cùng Khán Nhị Cáp trở thành bạn bè!”

“5. Trước mười tám tuổi, cao lên mười hai centimet nữa!”

“6. Nghĩ tới mục tiêu nhân sinh kế tiếp!”

“7. Vật tay thắng Thẩm Phong 26 lần! Nhất định phải thắng! Nhất định! Nhất định!”


“8. Đoán tạo phải chiến thắng chị gái che mặt đó, cứ cố hết sức là được rồi.”

Thẩm Phong xem xong thì ngu người luôn.

Đây là mục tiêu sống của ngươi? Triệu Tiểu Hi, ngươi… lợi hại!

Nét mực của mục tiêu thứ bảy và thứ tám đều rất mới. Điều thứ bảy viết cẩu thả, xiêu vẹo chứng tỏ người viết lúc đó khá tức giận. Điều thứ tám viết rất đẹp, có thể cảm giác được người viết rất nghiêm túc.

Thẩm Phong không biết làm sao, cười một tiếng, nếu nha đầu này biết tỷ tỷ che mặt là hắn, không biết biểu tình xuất sắc như thế nào?

Di? Trong đây kẹp thứ gì đó?

Quyển sổ chỉ được viết đến nơi này, phía sau đều là giấy trắng, nhưng Thẩm Phong phát hiện những trang cuối có kẹp tờ giấy gì đó, hắn lật ra, nhìn thấy một tấm hình xuất hiện.

Con lợn gợi tình, người trong bức hình là hắn!

Hơn nữa còn được chụp vào hôm qua, bối cảnh ngay tại khu chợ, trong của tiệm bán đồ kim khí…

Sau tấm ảnh có hàng chữ: “Thẩm Phong! Bại hoại! 26 lần! Nhất định phải báo thù!”

Thẩm Phong lắc đầu bật cười, suy nghĩ một chút đem bức ảnh kẹp lại vào chỗ cũ rồi thu vào nhẫn trữ vật, tuy quyển sổ đối với hắn không có bất cứ giá trị gì nhưng hắn cũng không có ý định trả lại.

Cứ lưu lại đi, sau này trả sau, đây chính là cơ hội tốt để khi dễ Triệu Tiểu Hi a, mối thù lần trước nhất định phải báo!

– Tiếp tục sử dụng đại thâu thuật, đã xác định đối tượng ăn trộm thứ sáu, đang vận dụng, mời chờ một lát…”

– Ăn trộm thành công, chúc mừng kí chủ từ Tề Quần trộm được thánh chiến bài của Á Thiết Vương, một kiếm cuối cùng.


Đó là một tấm thẻ bài làm bằng thủy tinh, trong suốt sáng bóng, nhưng khi cầm trong tay cứ ngỡ như kim loại, đồng thời nó lại nhẹ như tờ giấy, không biết chắc chắn thẻ bài làm từ chất liệu gì.

Ngay chính giữa thẻ bài có vẽ một đồ án mơ hồ không rõ, phía trên có một hàng chữ màu xám tro viết “Một kiếm cuối cùng của Á Thiết Vương”, phía trên góc trái có con số “18”, bên góc phải thì có kí hiệu “S- 3”, không biết ý nghĩa của nó là gì.

Phía dưới thẻ bào cũng có một dòng chữ khác nhưng không rõ như ở bên trên, giống như được trùm lên một tầng mây mù lung linh mờ ảo.

Mặt sau thẻ bài tối đen như bầu trời đêm. Trong đêm tối, từng đường cong màu vàng tinh tế quấn quanh sáu đồ án ngôi sao, không biết vì sao, Thẩm Phong mơ hồ cảm thấy mình đã gặp qua sáu ngôi sao cùng đường chỉ vàng ở chỗ nào đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể nhớ nổi.

Rốt cuộc cái này là cái gì?

Thẩm Phong không thể giải thích được nguồn gốc của nó, tấm thánh chiến bài này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của hắn.

Ai, biết sao được. Một là vô dụng hai là hữu dụng, ba là không biết cách để sử dụng!

Thẩm Phong bất đắc dĩ thở dài, đem thẻ bài thu vào trong nhẫn trữ vật.

– Tiếp tục sử dụng đại thâu thuật, đã xác định được nhân vật ăn trộm là Tiết Linh Hồng, đang tiến hành…

Ánh mắt Thẩm Phong sáng lên. Oa! Rốt cục cũng đánh cướp một người xa lạ!

“À mà khoan? Tại sao trộm của một người xa lạ lại khiến mình cao hứng như vậy chứ?”

– Ăn trộm thành công, chúc mừng kí chủ từ Tiết Linh Hồng trộm được nhập môn kiếm pháp – Phong Thần cửu kiếm.

Tiểu Bí vừa dứt lời, Thẩm Phong liền cảm giác đầu mình như bị tạc nổ. Một đống lớn kiến thức xa lạ cùng kinh nghiệm mạnh mẽ nhồi vào đầu, kéo dài mấy giây mới trở lại bình thường.


Thẩm Phong thở phảo một hơi, tâm tình có chút phức tạp.

Bình thường mà nói, kiếm pháp là chỉ một bộ kiếm chiêu hoàn chỉnh, là tập hợp của các kiếm kỹ.

Trong lời nói của Tiểu Bí xuất hiện hai từ kiếm pháp mà không phải là kiếm kỹ hoặc kiếm chiêu, điều đó nói lên rằng hắn trộm được một bộ kiếm chiêu hoàn chỉnh, là tập hợp lớn hơn của kiếm kỹ.

Hơn nữa nghe cái tên Phong Thần cửu kiếm rất vang dội, chắc chắn là trâu bò, Thẩm Phong tin chắc mình đã trộm được bảo vật, điều này làm hắn rất là sướng.

Nhưng tiếc là, bộ kiếm pháp trộm được này chẳng qua chỉ là nhập môn mà thôi, nói cách khác Tiết Linh Hồng kia mới bắt đầu tu luyện kiếm pháp này được một khoảng thời gian ngắn, vừa mới nhập môn, con đường tới thành thục còn xa lắm.

Theo cách nói này, Thẩm Phong cũng không thể ngồi không hưởng lộc, còn phải tự mình đem bộ kiếm pháp này luyện đi lên mới được!

Cái này để cho Thẩm Phong có chút đau trứng.

Luyện? Đời này sợ là không thể nào, mình là thiên phú gì thì tự hiểu đi. Trong lòng Thẩm Phong vẫn minh bạch.

Người hắn ngay thẳng như thế a, cả người toát ra vẻ thanh lịch vô địch khắp vũ trụ, tài giỏi đẹp trai, làm sao có thể luyện những loại kiếm pháp yểu điệu.

“Có lẽ nên dùng một chút vào lúc thích hợp.”

Có còn tốt hơn là không có, so sánh với cái thứ 3 cm không có dùng được cc gì, quyển tiểu thuyết Kim Bình Cúc vô dụng và thẻ căn cước huyết chu không giải thích được, bộ kiếm pháp cấp nhập môn này cũng coi là tốt rồi, ít nhất có còn hơn không đi.

Ai, đại thâu thuật đều là rau thối trứng ung a!

Đối tượng ăn trộm cơ hồ đều là người quen, còn trộm những thứ rác rưởi, hệ thống ăn trộm thô bỉ, là ngươi quá vô dụng hay là Thẩm Phong ta quá xui xẻo?

Thẩm Phong thở dài một cách bất đắc dĩ.

Thứ mấu chốt nhất là cà vạt cũng không trộm được, còn phải hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày a, suy nghĩ một chút liền nhức đầu, hình như cả ngày hôm nay mình nhức đầu hơi nhiều a!

– Tiểu Bí, vật phẩm nhiệm vụ hẳn không có chỉ định đối tượng ăn trộm đúng không? Cần trộm cà vạt của Đoàn Tiểu Bạch? Hay là chỉ cần ăn trộm cà vạt la được?

Thẩm Phong hỏi một vấn đề mấu chốt, nếu như vật phẩm nhiệm vụ là cà vạt của Đoàn Tiểu Bạch, vậy thì nhức trứng quá rồi, hắn còn phải quay trở lại Đoàn Thiên Đường, hơn nữa căn cứ quy tắc ăn trộm, trộm cùng một đối tượng, độ khó của điều kiện tăng gấp đôi.


Coi như là hắn vẫn có thể hoàn thành điều kiện, nhưng nếu là xui xẻo đến mức ăn trộm bốn năm lần đều không trộm được đúng thứ cần, thì có quỷ mới biết điều kiện ăn trộm sẽ khó khăn đến mức nào?

Sợ là sẽ biến thành để cho đối phương hưởng thụ sự vui sướng ba trăm sáu mươi độ không góc chết?

Suy nghĩ một chút liền hộc máu!

Tiểu Bí trả lời: ” Cà vạt chưa chắc là vật phẩm nhiệm vụ, cho nên Tiểu Bí không có cách nào trả lời vấn đề của ngài. Nhưng nếu như giả thiết cà vạt là nhiệm vụ vật phẩm, như vậy câu trả lời là vế sau, chỉ cần trộm được cà vạt là được, bất luận là cà vạt của ai, bất luận là loại cà vạt nào thì cũng coi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày.”

Thẩm Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm, khá tốt nhiệm vụ hàng ngày không có hà khắc đến mức trộm chỉ định vật phẩm của đối tượng, dẫu sao trên thân một người rất nhều đó vật, ngay cả chiều cao thân thể cũng có thể coi là vật phẩm để ăn trộm, ngẫu nhiên trộm một vật phẩm được chỉ định thì xác suất quá thấp!

Thật may chỉ cần trộm cà vạt là được, nhưng mà căn cứ đoạn nhắc nhở quỷ dị kia thì chắc chắn nhiệm vụ vật phẩm là Cà vạt.

Thẩm Phong cẩn thận đi ra khỏi chỗ ẩn thân, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện chỗ này quá lạ lẫm. Cũng đúng thôi, lúc nãy hắn chỉ lo chạy trối chết làm gì để ý là đang đi đâu.

Thẩm Phong không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra, dùng google map xác định vị trí mình, rất ngạc nhiên phát hiện mình lại còn ở trên phố Thiên Đường

Không nghĩ tới chạy nửa ngày hóa ra vẫn chưa ra khỏi con đường.

Mọi người đều nói phố Thiên Đường là khu phố lớn nhất Tinh Diệu quốc, ngã ba đông đảo, khu vực phức tạp có thể so với một cái trấn nhỏ, lữ khách nếu mới đến không cẩn thận thì có thể lạc đường, chuyện này quả nhiên không giả.

Thẩm Phong thật đúng là lạc đường.

“Chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, mấy tên cướp kia chắc chắn không thể ngờ mình vẫn còn ở đây!”

Thẩm Phong an ủi mình, tra bản đồ phát hiện vị trí của mình cách khu quần áo không xa, chợt nhớ tới quần áo mình cất giữ.

Không có biện pháp, lúc ấy hắn không có nhẫn trữ vật, sau khi đổi sang nữ trang, quần áo cũ phải tìm chỗ cất đi.

“Đi tới chỗ thay quần áo, thuận tiện nằm chết ở chỗ đó luôn, ai mua cà vạt liền trộm, không có xui xẻo đến nỗi một cái cũng không trộm được chứ? Hơn nữa khu thời trang, người đến người đi, qua lại không dứt, mấy tên cướp nào dám đi nơi đó, vô cùng an toàn à.”

Thẩm Phong nghĩ như vậy. Hắn đi tới khu thời trang, loanh quanh ở đó cả một ngày dài, hình như muốn biến nơi này trở thành địa bản của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.