Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 55: Ngươi Làm Ta Cười Chết Mất!!


Đọc truyện Hệ Thống Xin Xếp Hàng – Chương 55: Ngươi Làm Ta Cười Chết Mất!!

Viên đạn đó dĩ nhiên không phải bình thường, bởi vì cây súng mà Thẩm Phong sử dụng cũng chẳng vừa, mà là khí vật cấp truyền kì – Súng ngẫu nhiên!

Mà đầu đạn bên trong được gọi là viên kẹo hài hước.

Lúc trúng đạn thì có bạo tạc một chút, nhưng thực tế nó là dịch nhầy, lực sát thương chân chính không như đạn xuyên thấu, cũng không phải kiểu bắn vào là nổ tung cái bùm, mà bên trong viên đạn có một loại chất lỏng bị áp súc!

Đây không phải là chất lỏng thông thường! Nó có dạng sền sệt, màu trắng, gọi là từ dịch!

Mà “từ dịch” là gì?

Tên như ý nghĩa, đây là chất lỏng có từ tính!

Nó giống như nam châm ở trạng thái lỏng, không những thế, nó có lực từ mạnh hơn nam châm phổ thông gấp mười lần!

Viên đạn nổ tung giữa đùi Đoàn Thuần, từ dịch bị áp súc bắn ra tung tóe, chảy xuống hai chân của hắn, vậy thì chuyện gì sẽ xãy ra?

Cùng cực thì đẩy, ngược lại thì hút!

Hai cực giống nhau có lực đẩy mạnh vô cùng, mà hai chân Đoàn Thuần dính từ dịch nam châm mạnh gấp 10 lần thông thường, trong tình huống này thì chỉ có một kết quả!

Hai chân hắn từ từ bị đẩy ra!

Đã bị trúng đạn, đừng mong kẹp được chân!

Hai cái bắp đùi Đoàn Thuần bài xích lẫn nhau, giãn ra trong nháy mắt, xoạc ra thành một chữ mã!

-A!

Hắn kêu thảm thiết, lần đầu tiên trong đời hắn tạo ra một chữ Mã hoàn chỉnh bằng hai chân, một trung niên xương cốt cứng cáp như hắn làm sao chịu nổi, dây chằng đều bị xé rách!

Mà hết thảy chỉ phát sinh trong một giây đồng hồ.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Phong xông về phía Đoàn Thuần, trong lúc chạy trốn, cất cây súng vào nhẫn trữ vật, lấy ra một tấm khiên.

Trong lúc chạy vội, tấm khiên bỗng nhiên hóa lớn, thành một tấm khiên cao hai mét, giữa khiên có một mũi thương, đâm tới.

Cả người Thẩm Phong trốn sau tấm khiên, giơ cao tấm khiên hướng về đầu chữ Mã của Đoàn Thuần.


-Ngươi muốn chết!!

Hai mắt Đoàn Thuần đỏ ngầu, phẫn nộ cực điểm, triệt để động sát tâm.Hắn gầm nhẹ, trong tay xuất hiện một thanh đại đao, bổ về phía tấm khiên.

Leng keng!

Sự khác biệt về cảnh giới hiện ra, thuẫn đao bị Đoàn Thuần chém thành hai đoạn, trở tay chuẩn bị bổ thêm một đao.

-Cẩn thận, hắn tăng tốc!

Bỗngngười áo đen kêu lên!

Đoàn Thuần giật mình, tấm khiên kia đột nhiên biến mất, thì ra chỉ là nghi binh!

Trong nháy mắt tấm khiên biến mất, Thẩm Phong xuất hiện trước người hắn, trong lúc Đoàn Thuần vừa vung đại đao thì đã nhanh tay ghì chặt đầu hắn, dùng sức ấn xuống, nhún người nhảy qua!

-Giết nó cho ta!

Đoàn Thuần tức điên, nhưng trạng thái chữ mã của hắn trong nhất thời không cách nào khôi phục, đành phải ra lệnh cho người áo đen đuổi theo!

-Không kịp rồi!

Người áo đen không động, khẽ lắc đầu, thở dài.

Đoàn Thuần quay đầu lại nhìn, suýt nữa ngất đi.

Hắn thấy dưới chân thằng cu kia là đôi giày cấp truyền kì mà hắn đã chế ra lúc thi đấu.

Tốc độ của Thẩm Phong hiện giờ còn hơn xe ngựa, đừng nói là hắc y nhân, ngay cả Đoàn Thuần có khôi phục cũng chưa chắc đuổi kịp.

-Không!

Thấy thân ảnh càng đi càng xa, Đoàn Thuần rít gào, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt ra vẻ tuyệt vọng.

Con vịt đã chín lại có thể bay mất!!

Một ngày gặp phải chuyện này hai lần, tại sao có thể như vậy!


Không!

Ta không phục!

Nếu đây là số mạng!

Đoàn Thuần ta muốn nghịch thiên cải mệnh!

Đoàn Thuần gào thét một tiếng,

Lấy ra ma khí hấp bảo!

-Công suất cực đại!

Đoàn Thuần phát động cực hạn công suất của ma khí, nhắm hướng Thẩm Phong, khởi động.

-Siêu cực hạn công suất!

Đoàn Thuần như phát điên điều chỉnh công suất đến số lớn nhất, điều này nếu kéo dài sẽ tổn hại đến ma bảo, thậm chí là bị hư hoàn toàn.

-Ngươi điên rồi sao?

Người áo đen nhịn không được kinh hô, hấp bảo ma khí là bảo vật cấp truyền thuyết, nếu bị hư thì đúng là phí của trời.

Ầm!!

Chưa đầy năm giây, ma khí nổ tan tành.

Đoàn Thuần lòm còm bò dậy, chạy về phía trước, hạ thể truyền đến những cơn đau teo cả trái dứng, nhưng hắn không quan tâm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.

Đột nhiên, dường như hắn nhìn thấy cái gì đó, cấp tốc dừng lại, đầu gối đo đường gần chục mét mới ngừng, nhưng hắn không còn cảm giác đau, đưa hai tay dâng lên 1 cái chìa khóa.

-Ha ha ha ha!!

Đoàn Thuần cuồng tiếu, cười chảy nước mắt!!


Đây là chìa khóa của ma hạp Phan Đa Lạp!

Thẩm Phong không biết nó quý trọng, đặt trong túi quần, quên thu vào nhẫn trữ vật, do lực hút của hấp bảo ma khí, nên bị rơi ra.

-Haha! Ngươi dám nói ta điên!

Bi quá hóa cuồn, Đoàn Thuần nhìn về phía người áo đen, cười ngặt ngẽo như kẻ điên.

Khóe miệng người áo đen co giật, người đáng trách có chỗ đáng thương, thần kinh của Đoàn Thuần lúc này đang không được bình thường.

Khuôn mặt Đoàn Thuần dữ tợn nói:

-Thỉnh cầu Huyết Sắc Tri Chu đưa ra Tru Sát lệnh, bao nhiêu tiền ta cũng có thể trả, phái người giết tên khốn kiếp kia ngay lập tức!!

Người mặc áo đen nghiêm mặt nói:

-Được rồi, chúng ta sẽ mau chóng tiến hành, phiền ngươi hoàn thành thủ tục trước.

Đoàn Thuần bước đi như bay về tới khu rừng núi đá phía sau Đoàn Thiên Đường, tuy hai chân đau đớn, nhưng tâm tình rất tốt.

Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, khi hắn lấy được chìa khóa của Phan đa lạp thì cần phải đi càng xa Đoàn Thiên Đường càng tốt, nhanh chóng chế tạo ra Thiên Thần Khí.

Nhưng, hắn cuối cùng lựa chọn trở về khu tầng hầm, vì Đoàn Nhậm Thiên vẫn còn ở đó.

Hắn muốn chế tạo Thiên thần khí trước mặt Đoàn Nhậm Thiên, cho Đoàn Nhậm Thiên tận mắt nhìn thấy thành quả của mình bị chính hắn cướp đi, để cho tên kia biết được thế nào là cảm giác bất đắc dĩ, bi phẫn mà vô lực, điều này thật sảng khoái biết mấy!

Trong lòng đất, có 4 người áo đen canh giữ cửa động, Đoàn Nhậm Thiên không cách nào trốn thoát, Huyền Vũ giáp mặc dù có thể bảo vệ hắn khỏi các đòn tấn công, dù là độc khí cũng có thể cản được, nhưng khuyết điểm chết người chính là không thể di động, bởi vậy hắn chỉ có thể hao tổn thể lực dần dần.

Bất quá Đoàn Nhậm Thiên tin tưởng chỉ cần mình mất tích một thời gian, Đoàn Tiểu Bạch chắc chắn sẽ phát hiện, tự nhiên sẽ tìm được căn phòng dưới này, đến lúc đó âm mưu của Đoàn Thuần chắc chắn sẽ sụp đổ, chỉ cần hắn tìm không được chìa khóa của ma hạp Phan Đa Lạp, mọi chuyện đều dễ nói.

-Chất nhi ngốc của ta, nhị thúc của con đã trở về rồi đây, ngươi nhìn xem, đây là cái gì?

Bỗng nhiên, vang lên tiếng cười nói có vẻ hơi điên cuồng.

Đoàn Nhậm Thiên giật mình, sinh ra dự cảm chẳng lành, nhưng rất nhanh, người hắn không muốn gặp nhất lại xuất hiện, và thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất là chìa khóa Phan Đa Lạp thì đang được tên kia cầm trong tay.

Cái chìa khóa, hắn không thể nào không quen thuộc hơn, chỉ cần ngửi mùi thôi hắn cũng biết đó là hàng thật.

-Sao lại thế?


Đoàn Nhậm Thiên bối rối, trong nháy mắt, trái tim như bị bóp chặt.

-Ha ha, có thấy tuyệt vọng chưa, chất nhi của ta?

Đoàn Thuần cười sung sướng, hắn lấy Phan Đa Lạp ma hạp ra khỏi nhẫn trữ vật, đưa chìa khóa vào, xoay một vòng, ma hạp phát ra tiến tách, mở ra.

Đoàn Thuần nhấc nắp ma hạp ra nhanh, định thần nhìn vào, chỉ thấy trong hộp có một thanh đoạn kiếm (kiếm bị gãy một đoạn) nằm trong đó.

Chuôi kiếm màu hồng ngọc, nửa đoạn thân kiếm có màu vàng, như thân của một con Hoàng Kim Thánh Long.

-Đây không phải là… Thiên Thần Khí bị thất bại năm đó sao??

Chuôi đoạn kiếm này chính là Thiên Thần Khí do sai lầm của Đoàn Nhậm Thiên mà bị gãy, Đoàn Nhậm Thiên nỗ lực mười năm, phục hồi nó lại như cũ, thậm chí tăng lên một cấp bậc.

-Ngày đúc lại đoạn kiếm, là lúc Thần khí tái sinh!!

Đoàn Thuần khoái trá.

-Bước đúc lại cuối cùng này, hãy để cho nhị thúc ngươi hoàn thành giúp cho. Ha ha ha! Người đoán tạo ra Thiên Thần Khí, là Đoàn Thuần ta!!

Đoàn Thuần đưa hai tay nâng đoạn kiếm lên, cưng như cưng trứng, hai tay có chút run rẩy.

Đoàn Nhậm Thiên toát ra vẻ tuyệt vọng, thời khắc này, hắn tình nguyện để Thiên Thần Khí cứ như thế mà bị hủy diệt, hay biến mất biệt tăm một lần nữa, cũng không muốn nó rơi vào tay của Đoàn Thuần, chuôi kiếm thần thánh này lại để một tên bất nhân, bất nghĩa chiếm được, đời quả thật lắm bất công, thằng hai hợp sữa, thằng không hộp nào!!

Ai đó mau tới cứu thanh kiếm này dùm tui đi!

Phốc!

Trong nháy mắt Đoàn Nhậm Thiên cầu nguyện, đoạn kiếm trong tay Đoàn Thuần đột nhiên biến mất!

Tình cảnh này cả hai người đều đã từng gặp qua.

-Cái này…!!!

Đoàn Thuần ngây người như phỗng, nhìn đôi tay trống rỗng, ánh mắt trống rỗng, gần như tan vỡ…

-Kiếm của ta đâu?

-Há há há!

Đoàn Nhậm Thiên nở nụ cười, nhìn Đoàn Thuần, không khỏi châm chọc nói:

-Nhị thúc, ngươi thấy không làm gì được ta, nên muốn làm ta mắc cười mà chết hay sao chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.