Đọc truyện Hệ Thống Xin Xếp Hàng – Chương 3: Triệu Tiểu Hi
Thẩm Phong kích động đến nỗi cả một buổi tối vẫn không ngủ được, sáng sớm ngày hôm sau hắn trưng ra đôi mắt thâm đen, tay quơ lấy cái bàn cùng hai cái ghế ở phía trước rồi hắn đi đến chợ tạp hóa.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, mà chợ tạp hóa dòng người đã đi lại tấp nập, ở đây kinh doanh đủ loại hiệu buôn hợp pháp, cái quái gì cũng có khả năng buôn bán, vì lẽ đó khách hàng lưu động (không ở nguyên một chỗ mà luôn luôn di chuyển, thay đổi địa bàn hoạt động) nhiều vô cùng.
Từ lúc năm giờ trời rạng sáng, những tiểu thương lâu năm đã ở chợ tạp hoá bày sạp vào diện tích của mình, cuối cùng Thẩm Phong vẫn chậm một bước, lúc hắn đến chợ, chỉ còn dư lại một góc đường phố hẻo lánh để bày sạp.
Nhưng có dù sao cũng còn tốt hơn là không có.
Thẩm Phong rất lạc quan bày ra bàn và ghế tựa, dựng thật thẳng lá cờ trước cửa hàng, lớn tiếng thét to.
– Mọi người đi ngang qua không nên bỏ qua… giải thi đấu so tay kịch liệt nhất sẽ diễn ra, chỉ cần 1000 đồng tiền để đăng kí tham gia, nếu có cơ hội thắng sẽ lấy được phần thưởng 10 ngàn đồng tiền, còn chờ gì nữa, động lòng không bằng hành động, mau tới đăng kí tham gia thôi nào! Mọi người đi ngang qua…
Trong tiếng hét to của hắn, lá cờ tung bay trước gió, trên đó viết một hàng chữ lớn siêu siêu vẹo vẹo
_ “So tay chiến thắng chủ quán, nếu thắng sẽ ngay lập tức có được một vạn đồng tiền thưởng!”
Không sai, đây chính là biện pháp Thẩm Phong nghĩ ra trong cả một buổi tối hôm qua.
Chủ động đi tìm người ta so tay có thể sẽ bị xem là kẻ ngu si, còn không bằng bài trí đấu trường, dùng tiền thưởng để làm mồi rồi chờ con cá lớn cắn câu!
Thẩm Phong hạ quyết tâm đem tất cả vốn riêng của bản thân lấy ra, tiền thưởng gấp mười lần tiền ghi danh, hơn nữa nhìn thấy hắn yếu như vậy, khẳng định sẽ có không ít kẻ cơ bắp kinh người bị phần thưởng hấp dẫn mà đăng kí danh tham gia, hắn sẽ chờ đến thời điểm đấy và “xoạt xoạt xoạt” sau đó kiếm lấy điểm sức mạnh là được!
Thẩm Phong hưng phấn không thôi, ra sức thét to.
Nhưng mà tính một đằng ra một nẻo, cả một canh giờ Thẩm Phong gào to, cổ họng đau như muốn rách ra, vậy mà cả một người đến khiêu chiến cũng không có!
Mặc dù chỗ của cửa hàng nằm ở góc đường phố, nhưng người đi đường đi ngang qua cũng không hề ít, thế nhưng phần lớn cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi xoay người rời đi.
Đây là chuyện gì a?
Làm sao đến một con cá cắn câu cũng không có?
Lẽ nào bề ngoài hắn lớn mạnh, không có ai sánh được, lại mang khí phách vương giả, cho dù là dùng vành mắt thâm đen mà vẫn không thể che lấp được?
Thẩm Phong nghĩ mãi mà không ra.
Xa xa, có hai nam tử đang khe khẽ thì thầm.
– Ta nói cho ngươi nghe, thiếu niên kia nhìn qua có vẻ yếu ớt, hay là chúng ta đi qua đó thử xem?
– Thôi đi, ngươi không biết có một từ gọi là ‘giả heo ăn hổ’ (*) sao? Mấy ngày trước cũng có một đại thúc tuổi trung niên nhìn qua gầy đến mức chỉ còn da bọc xương cũng bày cửa hàng ở đây thi đấu so tay đấy, ngươi đoán kết quả như thế nào? Qua 135 trận đại thúc thắng lợi hoàn toàn, được phong làm so tay chi vương! Ngươi nhìn xem hai vành mắt thâm đen thiếu niên kia vốn là giả, nhìn động tác nhấc chân nhấc tay của hắn đi, tất cả đều là chiêu thức võ thuật theo khuôn mẫu!
May là Thẩm Phong không nghe thấy đoạn đối thoại này, bằng không hắn nhất định sẽ phun ra mấy ngụm máu.
Lý thuyết có nói người cùng nghề đều là oan gia, nhưng mẹ nó, đến so tay cũng có người cùng nghề hả!
Thời gian trôi qua, ròng rã ba tiếng Thẩm Phong liên tục thét to, cuối cùng cũng không tiếp tục, lại thêm cơn buồn ngủ liên tiếp đến, không thể làm gì khác hơn là giống như con chó chết nằm nhoài (úp sấp) ở trên bàn.
– Đi… Ngang…Qua…Đường…
Thẩm Phong dựa vào ý chí kinh người cố gắng gượng, động tác lung lay sắp đổ.
Nhưng hắn càng là dáng vẻ ấy, người đi ngang qua càng cảm thấy đây là “Động tác võ thuật”, dù sao trước mấy ngày một người xưng danh “So tay chi vương” gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương thực sự là quá nổi danh, người dân gần đây hầu như ai cũng biết, chẳng ai muốn ngã hai lần trong cùng một hố phân.
Thẩm Phong chờ mãi mà cả một con cá cũng không mắc câu, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị từ bỏ nhiệm vụ mỗi ngày, muốn về nhà ngủ một giấc thật dài, nhưng bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo dễ nghe khiến hắn tỉnh ngủ.
– Ủa, Thẩm Phong, tại sao ngươi lại ở chỗ này!
Trầm Phong như mèo con đánh hơi được thịt cá cấp tốc nhấc đầu, nhìn chăm chăm về phía nơi thanh âm phát ra.
Chỉ thấy ở cửa hàng bên cạnh có hai thiếu nữ.
Một thiếu nữ phong thái yểu điệu, tóc dài lay động theo chiều gió, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất thoát tục, là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.
Một thiếu nữ khác xinh xắn lanh lợi, nước da trắng mịn, đôi mắt giảo hoạt, yêu kiều cười khẽ, là tiểu la lỵ xinh xắn đáng yêu.
Hai thiếu nữ đứng chung một chỗ, ở bên trong phố xá sầm uất ồn ào náo động này là một phong cảnh mỹ lệ khó gặp.
Nhưng mà vừa rồi là ai kêu tên của hắn?
Đầu tiên Thẩm Phong liếc một mỹ nữ với đôi chân thon dài, ừ, đôi chân này hắn khẳng định chưa từng thấy qua.
Lại quay đầu liếc mắt nhìn tiểu la lỵ có khuôn mặt nhỏ bé, ngay lập tức hắn liền cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này hết sức quen thuộc, tìm tòi ký ức nguyên chủ một hồi, lập tức nhớ ra tên của tiểu la lỵ!
– Là ngươi, Triệu Tiểu Hi!
Thanh âm Thẩm Phong trở nên hưng phấn, hai mắt sáng ngời, trong lòng kích động vô cùng.
Đến rồi!
Rốt cuộc đã tới!
Đây là một con cá đầu tiên nha!
…
…
Mười bảy năm trong cuộc đời của “Thẩm Phong”, có một người chiếm gần 50% kí ức, không phải là bạn bàn trên hay hoa khôi thánh khiết, cũng không phải lão sư xinh đẹp quyến rũ động lòng người, mà là một tiểu la lỵ tên là Triệu Tiểu Hi.
Chuyện cũ là như vậy.
“Thẩm Phong” và Triệu Tiểu Hi cùng là thanh mai trúc mã đúng chuẩn, vừa là hàng xóm vừa là ngồi cùng bàn, hai người khi còn bé tình cảm rất tốt, gọi là lưỡng tiểu vô sai (hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên).
Nhưng mà thời điểm lớp ba tiểu học bị một xích mích nho nhỏ cũng từ đó trở nên ít nói chuyện, chỉ một giờ ngữ văn đã làm thay đổi tất cả.
Lúc đó giờ học ngữ văn ở trên lớp, giáo viên ngữ văn tâm huyết dâng trào, để các bạn dùng từ “Nhũ” vừa học được đặt thành câu, lại bất ngờ gọi trúng Triệu Tiểu Hi.
Triệu Tiểu Hi vốn đã học không giỏi văn, đi học lại không nghiêm túc lắng nghe, bất chợt bị gọi làm cho mù mờ, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng hỏi bạn ngồi cùng bàn là “Thẩm Phong”, nhũ có ý nghĩa là gì.
“Thẩm Phong” lúc đó hiểu biết lơ mơ, dựa vào cảm giác trả lời, nói:
– Nhũ có ý nghĩa là vợ bé, chẳng hạn như lợn sữa, ý tứ chính là con heo nhỏ.
Triệu Tiểu Hi tức khắc hiểu ngay, hăng hái bắt đầu đặt câu,
– Nhà em rất nghèo, chỉ có thể ở trong căn phòng 40 mét vuông.
Giáo viên dạy văn choáng váng, vội vàng nói:
– Câu này không được, đặt câu khác đi em.
Triệu Tiểu Hi bĩu môi suy nghĩ nửa ngày, đặt lại câu trả lời:
– Mỗi ngày đi học về em đều nhìn thấy vợ bé đi từ cửa nhà em ra.
Giáo viên dạy văn bất tỉnh, bất đắc dĩ nói:
– Không được, đổi sang câu khác.
Triệu Tiểu Hi vốn từ đã nghèo, gãi đầu mãi vẫn không nghĩ ra, hét lớn:
– Lão sư, em không nghĩ ra được! Đầu của em sắp nứt ra rồi.
Cố nén nửa ngày rốt cục các bạn cùng lớp không nhịn được, tất cả mọi người cùng nhau cười rộ lên.
Mặt Triệu Tiểu Hi nhăn như cơm nắm, sau khi biết được chân tướng suýt chút nữa òa khóc, rõ ràng là “Thẩm Phong” nói nhũ có nghĩa là vợ bé, nàng mới đặt câu như vậy, tất cả đều là lỗi của “Thẩm Phong”
“Thẩm Phong” ù ù cạc cạc cõng lên một tội danh lớn.
Tình hữu nghị nhỏ bé cứ như vậy nói lật liền lật, sau khi Triệu Tiểu Hi đến thuộc tính “bạo lực” bỗng nhiên thức tỉnh, bắt đầu cho rằng đây là mục tiêu chủ yếu trong học tập và sinh hoạt của “Thẩm Phong”, vào học oán hận “Thẩm Phong”, tan học oán hận “Thẩm Phong”, nghỉ học oán hận “Thẩm Phong”, nghỉ định kỳ oán hận “Thẩm Phong”, luôn phóng ánh mắt oán hận về “Thẩm Phong”!
Món đồ chơi “Thẩm Phong”, cũng cướp sạch!
Đồ ăn vặt “Trầm Phong”, cũng ăn sạch!
Bài tập “Trầm Phong”, cũng chép sạch!
Triệu Tiểu Hi thi hành chính sách tam quang (mặt trời, mặt trăng và các vì sao), oán hận, hoài nghi “Thẩm Phong” cả đời.
Trời sinh Triệu Tiểu Hi quái gở, thiên phú linh năng lại tốt, khoác bên ngoài một lớp tiểu la lỵ nhưng bên trong là quái thú đội lốt người, “Thẩm Phong” bị hận không hề có chút sức chống trả.
Mãi đến tận ba năm trước tốt nghiệp trung học, Triệu Tiểu Hi bị cử đi đến Tinh Không học viện, còn “Thẩm Phong” thôi học và chuyển đi chỗ khác, quỹ tích nhân sinh hai người từ đây chia lìa, chuyện cũ thê thảm của “Thẩm Phong” đến đây là một dấu phẩy.
…
…
Hồi ức dừng ở đây.
Thẩm Phong nhớ lại những việc liên quan tới Triệu Tiểu Hi, quan sát tiểu la lỵ yêu kiều trước mắt từ trên xuống dưới.
Ba năm qua đi, nha đầu này một chút cũng không cao ra, nửa người dưới (khụ khụ) vẫn ngắn như vậy, nửa người trên cũng vẫn như cũ là vùng đất bằng phẳng, đều nói nghèo ngực cực ác, cũng không biết nha đầu này tính cách còn “ác liệt” như thế hay không.
Triệu Tiểu Hi cũng đang quan sát Thẩm Phong, ba năm không thấy, trong ấn tượng của nàng vóc người thanh mai trúc mã gầy yếu bây giờ vẫn như vậy, không đúng, so với trước đây còn có chút giả dối, oa, hai cái vành mắt thâm đen thật kinh nha, nàng đã sớm nói nên đổi tên là “Thẩm Hư” mà!
Kỳ thực sự kiện khi còn bé kia, Triệu Tiểu Hi đã sớm hết giận, chỉ là sau đó vẫn oán hận Thẩm Phong như một thói quen, thói quen đó trở thành điều hiển nhiên, sau đó muốn sửa cũng sửa không được.
Ba năm qua đi gặp lại được thanh mai trúc mã của mình, trong lòng Triệu Tiểu Hi vẫn rất cao hứng.
Chỉ có điều, tại sao Thẩm Phong lại ở chỗ này, không phải hắn đã chuyển đi tới phía nam sao? Sao lại xuất hiện tại chợ tạp hóa ở đế đô buôn bán đồ vật?
Triệu Tiểu Hi nghĩ như vậy, bỗng nhiên nàng nhìn thấy lá cờ dựng thẳng ở một bên của cửa hàng.
“So tay chiến thắng chủ quán, nếu thắng ngay lập tức sẽ được một vạn đồng tiền thưởng?”
Triệu Tiểu Hi liếc mắt nhìn chữ trên lá cờ, lại quay sang nhìn Thẩm Phong ngồi một mình trong cửa hàng, nhất thời kinh ngạc!
Triệu Tiểu Hi cả kinh kêu lên:
– Oa, Thẩm Phong, ngươi đang muốn đưa tiền cho người khác sao!
(*) Giả heo ăn hổ là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn giết chết, ý nghĩa câu nói này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.