Đọc truyện Hệ Thống Xin Xếp Hàng – Chương 123: Một kiếm chém đầu cá!
Trên sa mạc nhấc lên một cơn sóng cát cao mấy thước, giống như biển gầm cuốn tới, từng đạo từng đạo trạng như cương đao theo sóng cát kéo tới, dưới những khe hở dưới đất ở xa xa, có thể thấy được từng mảng vảy cá màu nâu xám.
Đầu con cá mập khổng lồ đột nhiên búng lên cao, giống như một con cá heo quay trong không khí, rồi đột nhiên rơi xuống, bắn tung tóe cát bụi.
Mọi người rốt cục thấy rõ dáng dấp con cá mập khổng lồ, ánh mắt nhất thời dại ra.
Thì ra, trong sa mạc thật sự có cá mập, thiếu niên kia không có nói xằng bậy.
Không, nói đúng hơn, mỗi lời nói của hắn đều là sự thật, da màu nâu xám, vảy hiện màu sắc kim loại, nhìn qua cực kỳ cứng rắn, vây lưng rất nhỏ, giống như cương đao… Những chi tiết quá chính xác.
Chỉ có điều, con cá mập dẫn đầu này thật sự quá lớn, lớn hơn những con khác tầm vài vòng.
Chỉ mỗi con này thôi đã đủ doạ người, mà sau đó còn theo mấy chục con cá mập da nâu xám, khác nào thiên quân vạn mã, bơi nhanh mà đến, khí thế hung hăng.
Bên trong Bí cảnh, ma vật tộc vĩnh viễn là sự tồn tại không nên trêu chọc nhất, bọn họ đều biết việc này.
Đó là kinh nghiệm xương máu đúc kết từ lời kể trong sách, từ dân gian truyền lưu, hay từ những trưởng bối khi giáo huấn bọn hắn, đều đầy đủ sâu sắc, cho dù cho bọn họ mười lá gan, cũng tuyệt đối không dám đụng vào bầy cá mập này.
Mặc kệ ngươi trêu hay không trêu chúng, chúng nó vẫn giết tới.
Nhất định là con cá mập vừa nãy kéo Chu Mai đi đã khoe khoang với mấy con còn lại về “thức ăn mới mẻ, chia sẻ “địa điểm lấy được thức ăn”, vì lẽ đó, chúng nó mới chen lấn đến đông như thế này.
Kiều Thanh Vi nghĩ đến đây, sắc mặt đang xanh mét càng thêm tái nhợt, bên trong cặp mắt phượng xinh đẹp kia, chứa đầy ngọn lửa tức giận.
Nàng chuẩn bị báo thù cho bạn, dù một thân một mình cũng không tiếc.
Hiện tại “Kẻ thù” đã đến, mặc kệ nó là một con, hay là một đội, nàng cũng sẽ không trốn tránh!
Bầy cá mập đột kích vào thời điểm hầu như tất cả mọi người đều hoang mang, người đứng đầu trong học viện nữ tinh Diễm Nguyệt, vị thiếu nữ thiên tài nổi tiếng này, cầm sương hồn trường kiếm trong tay, dứt khoát đi về phía trước!
Lúc nàng đi qua người, môi Lý Tĩnh Vũ khẽ nhúc nhích, nhưng không nói ra lời.
Khi nàng đi đến phía trước đám đông, mặt hướng về phía bầy cá mập nâu xám khí thế hung hăng, không có vẻ sợ hãi, tiếp tục đi về phía trước, gió lạnh thổi quần áo nàng, đường cong lả lướt, bóng lưng xinh đẹp như thế, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới một câu “Một người đã đủ giữ quan ải”.
Nhìn cử động Kiều Thanh Vi, những tên ham sống sợ chết, có ý định muốn chạy trốn, xấu hổ dừng bước.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, bọn họ không thể chạy thoát.
Một khi bọn họ tan rã, chạy tứ tán, kết quả là bị từng con cá mập đuổi kịp. Với tốc độ của chúng như vậy, không ai có thể trốn chạy được.
Chỉ có chiến đấu, liều chết tử chiến một trận, mới có một đường sống.
Chỉ là, vở kịch “Liều chết tử chiến đánh một trận ” có nội dung thảm kịch như vậy, đối với những cậu ấm cô chiêu, những đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính này mà nói, thật sự khủng bố.
Ngẫm lại, đã kinh hồn bạt vía.
Chạy trốn đi!
Chỉ cần nhanh chân hơn những người khác, thì có thể sống sót!
Ý nghĩ đó cứ xoay quanh trong đầu mọi người, như âm thanh của quỷ mài mòn ý chí bọn họ.
– Chẳng lẽ các ngươi còn không bằng một cô gái?
Trong đám người, bỗng nhiên một bóng người bước ra, hắn bước nhanh về phía trước, tương tự đưa mặt về phía ma vật.
Đó là Áo Cổ Tư Đinh.
Áo Cổ Tư Đinh lấy trường thương trên lưng xuống, giữ tay phải, ngửa đầu ưỡn ngực, uy phong lẫm liệt.
Hắn quay đầu lại, liếc nhìn những người đang do dự, nhếch miệng cười một tiếng:
– Các vị linh năng khoa, có dám theo ta đánh một trận?
Lời vừa nói ra, trong mắt mười mấy học sinh, bỗng sinh ra thần sắc khác người.
Ba trăm học sinh ở đây, đến từ các học viện, các ngành học khác nhau, có vài học sinh đến từ khoa mỹ thuật tạo hình đến để vẽ lại cảnh đẹp Tiên cảnh, cũng có vài học sinh của khoa địa chất đên nghiên cứu địa chất trong Tiên cảnh, trình độ linh năng của bọn họ, có lẽ còn không bằng những học sinh phổ thông của các học viện bình thường.
Trên thực tế, trong đám người chỉ có bảy mươi lăm danh học sinh trong linh năng khoa!
Câu nói đơn giản Áo Cổ Tư Đinh, là lý do để áp chế sợ hãi trong lòng của các học sinh này.
Bọn họ là học sinh linh năng khoa!
Bọn họ là những chiến sĩ mạnh nhất ở đây!
Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng nhiều!
Nếu như ngay cả bọn họ đều lui về phía sau? Như vậy còn ai dám đứng ra chứ?
Chẳng lẽ muốn để những nữ hài đang cầm dụng cũ vẽ tranh kia, hay đám mọt sách đang run lẩy bẩy ở đó, chẳng lẽ để những học sinh khoa khác không có kỹ năng chiến đấu đứng đằng trước, mà bọn họ, nắm giữ lực lượng trong tay lại núp ở phía sau?
Không! Bọn họ không làm được!
Cái này so với tử vong còn còn đáng sợ hơn!
Bảy mươi lăm học sinh linh năng khoa, trong nháy mắt này, phát hiện chuyện còn đáng sợ hơn so với tử vong, đồng thời, cũng tìm được lý do liều mạng của mình.
– Các học sinh khoa khác lui về phía sau! Giao cho linh năng khoa chúng ta, chúng ta, sẽ bảo vệ các ngươi!
Bảo vệ, từ ngữ tốt đẹp dường nào.
Từ xưa tới nay, “Bảo vệ” ban cho mọi người dũng khí, những binh sĩ trên chiến trường kia vì nó mới có thể chiến thắng hoảng sợ, hoặc bảo vệ tổ quốc, hoặc bảo vệ người nhà, nếu như không có tín ngưỡng như vậy, còn tên lính nào cam tâm hiến dâng sinh mệnh của mình cho chiến tranh?
Bảy mươi lăm học sinh linh năng khoa, dồn dập lấy ra vũ khí, đi về phía trước, đứng thành một hàng, tạo thành một “Tường thành”!
Ánh mắt Lý Tĩnh Vũ lóe lên một tia thất bại, trong lòng thở dài.
Một câu nói đơn giản đã có thể cho mọi người tín ngưỡng và dũng khí, Áo Cổ Tư Đinh, mới là thủ lĩnh trời sinh, hắn xách dép theo cũng không kịp.
– Đến rồi.
Cá mập sa mạc đã từ đường chân trời vọt tới, chỉ còn cách khoảng trăm mét, ác chiến sắp hết sức căng thẳng.
Trong lúc này, không ai chạy trốn, thậm chí có bảy mươi lăm danh học sinh tự nguyện đứng chắn ở phía trước nhất.
Tất nhiên, tất cả những người này đều là những cô gái tóc màu cam và thanh niên tóc ngắn tay cầm thương.
– Giết!
Lúc khoảng cách còn khoảng năm mươi mét, Áo Cổ Tư Đinh vung cánh tay, bảy mươi lăm học sinh linh năng khoa xông lên phía trước!
Kiều Thanh Vi dẫn đầu, nàng thẳng tắp đánh vào con cá mập dẫn đầu.
Bỗng nhiên nhảy lên không trung một cái, vung kiếm chém ra!
Sương hồn trảm!
Một kiếm chém ra sương lạnh, hàn ý như đao, phong sương như kiếm!
Hàn Sương Kiếm chém vào trán con cá mập khổng lồ dẫn đầu!
Con ngươi Kiều Thanh Vi co rụt lại, lại nghe leng keng một tiếng, cây kiếm đánh vào vảy cá màu nâu xám, trong nháy mắt tựa như sương hoa vỡ vụn, vảy cá kia lại không có chút tổn thương nào!
– Cẩn thận!
Con cá mập khổng lồ dẫn đầu đột nhiên nhảy lên, mở cái miệng lớn như bồn máu, cắn về phía thiếu nữ đang trên không trung!
Thời khắc nguy cấp, Áo Cổ Tư Đinh inh như Thiên Thần giáng lâm, từ trên trời giáng xuống, thương xuất như long, đâm về phía yết hầu cá mập!
Rống!
Con cá mập khổng lồ dẫn đầu gầm lên giận dữ, khép miệng lớn lại, đầu cá vung một cái, đánh tới trường thương.
Keng~!
Trường thương cứ thế bị phá tan, Áo Cổ Tư Đinh thuận thế nhảy lui về phía sau.
– Những vảy cá như kim loại này, cực kỳ cứng rắn…
Đột nhiên nghĩ đến những lời miêu tả của thiếu niên kia, Áo Cổ Tư Đinh nở nụ cười khổ, nào chỉ cực kỳ cứng rắn, quả thực cứng rắn đến nổi làm người giận sôi.
Sương Hồn Trảm của Kiều Thanh Vi và Võ Vương thương của hắn đều không thể phá vỡ, tuy nói con cá mập khổng lồ này là thủ lĩnh của đám cá mập, vảy cá cứng như thế, làm sao để phá đây?
Tình cảnh Kiều Thanh Vi và Áo Cổ Tư Đinh bên này, trên thực tế toàn bộ chiến trường là một cái ảnh thu nhỏ.
Chiến tranh giữa người và cá mập đã hết sức căng thẳng, nhưng đều không ngoại lệ, những người khác cũng không cách nào phá mở vẩy cá phòng ngự, không cách nào tạo thương tổn với bọn cá mập.
Chỉ có điều, chính như thiếu niên đã nói, cá mập sa mac có hàm răng màu vàng đất, như hạt cát đúc thành, lực cắn không lớn, vì lẽ đó, chiến đấu cũng không có xuất hiện tình huống nghiêng về một phía.
Kiều Thanh Vi và Áo Cổ Tư Đinh hai bên trái phải giáp con cá mập dẫn đầy, nhưng không cách nào đánh vỡ được phòng ngự của nó, còn cú cắn của nó không làm gì được bọn họ, chiến đấu rất nhanh từ hỗn loạn biến thành giằng co.
Chỉ là, giằng co như vậy có thể kéo dài bao lâu?
Đột nhiên!
Một con cá mập sa mạc đột nhiên chui vào lòng đất, sau đó, trong nháy mắt phá cát xông lên, một thiếu niên đang giao chiến bất ngờ không kịp đề phòng, bị nó cắn hai chân.
Tuy rằng nó không có cách nào cắn đứt hai chân thiếu niên, nhưng cũng đủ cắn gần nửa thân dưới của hắn, liền mang cả người lôi vào trong đất.
Cá mập sa mạc xuống đất, như cá gặp nước, thiếu niên bị đẩy vào lòng đất, muốn nghẹt thở, này lên kia xuống, nhất thời phân ra được thắng bại.
Con cá mập kéo lấy thiếu niên, vọt về phía xa, tốc độ nhanh vô cùng.
Tình cảnh này, tất cả mọi người đã từng thấy, thiếu nữ tên Chu Mai kia cũng bị bắt đi như thế!
– Phan Minh Minh!
Thiếu niên xấu số bị kéo đi tên; à Phan Minh Minh, Áo Cổ Tư Đinh biết hắn, tuy rằng giao tình không sâu, nhưng là bạn học cùng lớp.
– Nghiệt súc!
Áo Cổ Tư Đinh nén giận đuổi theo, nhưng chưa tới một giây, hắn ý thức được, mình căn bản không đuổi kịp đầu cá mập kia.
Xèo!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng người lướt qua người hắn, lấy tốc độ khủng khiếp xông về đầu con cá mập kia, chớp mắt đã đuổi kịp.
Áo Cổ Tư Đinh ngây người như phỗng, đây là tốc độ gì? Nói như sấm sét cũng không ngoa!
Khi bóng người kia vọt tới phía trước cá mập sa mạc, lúc ngừng lại, Áo Cổ Tư Đinh nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện, đây chính là thiếu niên lúc trước nhắc nhở mọi người cẩn thận, người tỉ mỉ miêu tả cá mập sa mạc.
Thì ra đây mới là nhân tài ẩn dật; tiềm tàng nhân tài; rồng núp hổ nằm; rồng cuốn hổ phục!
Ầm!
Thiếu niên chặn ở phía trước, con cá mập lặn dưới đất ngửi thấy mùi vị đồ ăn, vọt ra như ác hổ chụp mồi!
– Cẩn thận!
Áo Cổ Tư Đinh không nhịn được kinh hô.
Sau đó hắn nhìn thấy một màn mà cả đời khó quên.
Chỉ thấy thiếu niên nắm trong tay một thanh nhuyễn kiếm mềm nhũn như tờ giấy, phảng phất vung lên liền sẽ liền sẽ gãy lìa vậy.
Thiếu niên vung lên nhẹ nhàng như thế, vẩy cá cứng rắn làm hắn cực kỳ đau đầu, nhanh chóng bị cắt ra, nhuyễn kiếm mềm nhũn rơi xuống, đầu của cá mập sa mạc cũng lạch cạch hai tiếng, rơi trên mặt đất!