Đọc truyện Hệ Thống Vạn Năng – Chương 12: Tam tầng hoang cấp đan dược
Ở sâu phía trong một hang nằm đâu đó tại rừng Bá Minh. Một thanh niên mang y phục đen đang ngồi trong đấy khoanh chân tu luyện. Kế gần đó là một con sói khá lớn đang nằm sải người liếm láp bộ lông đen trắng hai màu tách biệt đang dính máu của mình. Không ai khác đó là Phan Hải và Cực. Sau gần một ngày trốn vào hang động này thì cả hai đã khôi phục hoàn toàn thương tích. Cực vẫn nằm đó chăm sóc bộ lông mượt mà của mình còn đôi tai thì cứ không ngừng nhúc nhích kẻ chuyển qua các hướng như đang lắng nghe và thám thính động tĩnh xung quanh và bên ngoài hang động.
– Phù!
Một tiếng thở dài phát ra. Phan Hải cũng đã mở mắt kết thúc qua trình tu luyện cũng cố tu vi của mình. Hắn hiểu rằng bản thân không thể cứ ở trong này ẩn nấp hoài được. Thứ nhất hắn không có cái tính căng trốn chui trốn lũi như thế này. Thứ hai là trong quá trình chiến đấu vừa củng cộ kinh nghiệm chiến đấu vừa thu hoạch được rất nhiều tài phú. Trong thâm tâm hắn đang cố chắc chắn rằng bản thân đang vì kinh nghiệm chiến đấu chứ không phải tiền tài. Chả qua nếu Cực biết suy nghĩ của hắn thì không biết sẽ có cảm tưởng gì. Dù sao một người một sói này cũng đã đạt đến trình độ tâm liên.
Thế nhưng có tiếp tục đi thì cũng cần phải chuẩn bị kỹ càng. Hắn nhớ rõ rằng trong túi không gian vẫn còn một viên Hoang cấp đan được và Đá Nâng Cấp Vật Phẩm trước giờ hắn chưa hề sử dụng.
– Hệ thống! Đá Nâng Cấp sử dụng như thế nào?
ĐINH!
– Hiện tại đang sở hữu Đá Nâng Cấp Vật Phẩm số lượng hai mươi viên. Có thể tăng cấp trang bị của bản thân ký chủ.
– Ta muốn nâng cấp tất cả.
– Ký chủ xác định nâng cấp bộ trang phục tân thủ cấp bao gồm: áo, quần, mũ, bao tay, giày, lưỡi hái lên trưởng thành cấp và chịu phí tiêu hao mười hai viên Đá Nâng Cấp Vật Phẩm cùng với một vạn hai nghìn hoàng kim tiền tệ?
– Ôi đệt mẫu thân sập hố a! – Trán của Phan Hải sau khi nghe được cái phí tiêu hao cũng đã nổi lên gân xanh. Nhưng nếu không mạnh mẽ thì có giàu hơn cũng ăn hành sấp mặt nên đành cắn răng bấm bụng mà đồng ý. – Nâng cấp đi!
– Xác nhận thành công! Tất cả sẽ hoàn thành sau sáu giờ.
– Chời má! Trẫm ghét chờ a!
Hắn một lần nữ xụ mặt lại nhưng rồi cái trán đang nhăn nhăn dần giãn ra. Hắn nhớ đến Hoang cấp đan dược Hoang Thần Tu Thể Đan vẫn còn chưa xài sau khi đột phá Phá Kiếp Kỳ.
– Hệ thống! Cho ta sử dụng đan dược Tu Thể Đan đi!
– Xác nhận! Sử dụng thành công!
Âm thanh của hệ thống vừa kết thúc thì hắn chỉ kịp gầm lên một tiếng vì cơn đau bất ngờ ập đến. Tiếng gầm ngay lập tức ngưng lại vì hắn biết bây giờ vẫn đang còn nguy hiểm khắp nơi. Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau giống như hàng vạn cây kim nhỏ đang châm vào da thịt của hắn. Rồi cảm giác từ cây kim đang châm vào da thịt chuyển biến thành các cây kim đang được một lực lượng gì đấy mà trong thâm tâm Hải Phan đang lôi tổ tiên dòng họ của cái lực lượng ấy ra chửi bới không ngừng ấn sâu vào từng thớ thịt của hắn. Lỗ chân lông khắp người hắn và thậm chí là ngay cả đổi mắt đang nhỏ giọt ra từng chút máu đen rồi tích tụ lại sau đó thấm ướt hét y phục của Phan Hải. Cái cảm giác kim ấn vào thịt vừa được hắn cố gắng làm quen thì lại một lần nữa cơn đau một lần nữa trùng kích mạnh hơn. Toàn bộ mạch máu, kinh mạch của hắn đang bị cái gì đó kéo căng ra hết sức. Có thể tưởng tượng một xíu lực đạo nữa thì hắn cách hủy thi diệt cốt không xa. Tiếp tục nghiến chặt hàm răng không ngừng vận chuyển Bá Thiên công pháp để làm giảm cơn đau. Trải qua hai canh giờ thì thân thể hắn vô lực rầm một cái rồi nằm oạch xuống mặt đất. Cực nghi hoặc tiến về phía hắn rồi nằm xuống không ngừng ngửi ngửi rồi lại khịt mạnh mũi vì mùi thối.
ĐINH!
– Ký chủ đã hoàn thành tầng một sau khi phục dụng Hoang Thần Tu Thể Đan. Tầng hai sẽ bắt đầu sau một chút!
– Hệ thống đại nhân! Chờ một chú…
Hải Phan chưa kịp dứt lời thì hắn nhận thấy một cơn đau không thể nào diễn tả được. Hắn chỉ biết hắn đầu óc hắn đang không ngừng choáng váng. Hắn cảm nhận được máu trong thân thể đang bị rút đi năm phần thì lại được bổ sung một phần. Việc này cứ lập đi lập lại đều đặn đến lần thứ chín thì ngừng hẳn. Bây giờ Hải Phan cũng chả còn tí sức nào mà nhúc nhích thân thể nữa. Hắn không ngừng dùng ý niệm thôi thúc thân thể vận chuyển công pháp để phục hồi. Vòng thứ 81 của công pháp vừa hoàn thành vận chuyển khiến cho đầu óc hắn bớt choáng váng thì lại là một tư vị đau đớn khác ập tới. Bây giờ hắn cảm thấy xương cốt toàn thân đang bị một con dao sắc bén không ngừng bào mòn từng tấc xương của hắn. Sau cảm giác nạo cốt vừa xong thì một cơn ác mộng khác lại ập tới thân thể hắn. Lần đau này khiến hắn triệt để hoảng sợ với cái hoang thần cấp đan dược này rồi. Hắn ngầm thề nếu không đạt tới cấp độ có thể giảm thiểu ít nhất tám phần đau thì hắn không bao giờ sử dụng. Cảm giác từng chút tủy xương trong thân thể đang bị rút đi ra khỏi thân thể không ngừng dạo quanh khắp người hắn.
Hoang Thần Tu Thể Đan! Cái tên nói rõ lên công dụng của nó. Khống Thiên giới này đã không biết bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện một viên đan dược Thánh cấp nào chứ đề cập tới đan dược Thần cấp. Mà Hải Phan may mắn nhờ hậu thuẫn của hệ thống hắn mới được hưởng dụng Hoang cấp đan dược. Hoang Thần Tu Thể Đan sau khi phục dụng sẽ trải qua ba tầng trùng kích thân thể. Tầng đầu gồm ba bậc lần lượt là: Tẩy Bì – Tẩy Nhục – Nới Kinh. Tiếp theo tầng hai gồm ba bậc khác là: Lọc Huyết – Nạo Cốt – Trùng Tủy. Tầng cuối cùng cũng là tầng đơn giản nhưng bá đạo nhất, chỉ có một bậc duy nhất một bậc Tu Thể. Thế nhưng nó chính là một lần nữa thực hiện lại tất cả các bậc của hai tần trước với cường độ gấp ba và cùng trong một lần.
Đầu óc của Phan Hải bây giờ chỉ còn tín niệm không ngừng vận chuyển công pháp Bá Thiên để giảm tải cơn đau khắp người. Nước mắt hắn đang không ngừng chảy ra hòa lẫn với máu đen. Miệng hắn bây giờ cũng há ra thở dốc đồng thời chảy ra nước dãi. Thậm chí nước tiểu hay phân cũng đã xuất hiện ở phần đủng quần của hắn. Hắn bây giờ đang ở giai đoạn cuối cùng rồi. Hắn mặc dù biết tình trạng cơ thể nhưng cũng không thể làm gì khác được. Hối hận tuy có nhưng chỉ một thoáng rồi bị cái khát vọng sống của hắn đánh tan. Hắn biết nếu hắn duy trì đến cùng thì hắn lại có vốn liếng để tay đấm chân đá ở nơi này.
“Tỉnh táo! Phải tỉnh táo! Phan Hải ta phải sống!” – ý thức hắn cứ lui tới qua lại xuất hiện ý niệm sống sót. Hắn hiểu rõ cái nơi vũ lực đứng đầu này. Chấp nhận đi theo con đường tán tu thì phải có nắm đấm cứng với có thể khinh thường tất cả mọi thứ. Thiên tài trăm năm, ngàn năm hay vạn năm? Tới đây a! Một tên gây sự lão tử xử một tên. Một tộc gây chuyện lão tử luyện một tộc.
Cho đến khi cơn đau vừa dứt thì hắn cũng triệt để bất tỉnh nhân sự. Thậm chí Cực đang không ngừng tru nhẹ kéo kéo thân thể hắn thì hắn vẫn chỉ nhắm mắt. Nếu không phải hô hấp hắn vẫn diễn ra một cách chậm rãi đồng thời từng tiếng ngáy nhỏ vẫn đang nhịp nhàng phát ra thì Cực đã tưởng hắn chết rồi.
Sau một lúc bất lực thức tỉnh Hải Phan thì Cực cũng chả biết làm gì ngoài việc dùng bộ cái chân to tướng không ngừng chà qua lại khắp thân thể hắn như đang giúp hắn lau sạch các vết bẩn khắp người. Cực không dám liếm thân thể của hắn vì nó cảm giác được độc tố tồn tại trong đống chất bẩn này.
Tiếng xột xoạt và tiếng ngáy cứ không ngừng nhỏ nhẹ vang ra khắp động.