Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 39: Vạn Ma Yêu Linh Đại Trận


Đọc truyện Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu – Chương 39: Vạn Ma Yêu Linh Đại Trận


Ngày mới.


Hôm nay Lăng Thiên dự định chào từ biệt tứ nữ lên đường trở về phủ thành chủ để tiếp tục con đường ve vãn Diệp Tử Vân.


-“Các nương tử ở nhà mạnh khỏe, ta đi…
ừm, đi giúp đỡ phủ thành chủ một chút rồi sẽ về”

-“Hừ, đừng có kiếm thêm tỉ muội nào nữa là được” Hô Duyên Lan Nhược trêu tức nói.


Lăng Thiên không trả lời, chỉ cười một cách ám muội khiến tứ nữ suýt phát nổ, hắn vội chạy đi ngay kẻo không còn cơ hội được bò lên giường nữa.


Lúc này, Thần Thánh thế gia

-“Vẫn chưa tìm được Thẩm Minh và Vân Hoa sao? Đám phế vật này!” Thẩm Hồng gầm thét lên.


Nguyên một đám tay sai quỳ xuống dưới im lặng nghe chửi, chỉ dám im thin thít.


-“Có ai cho ta biết con chuột nhắt Lăng Thiên đó giờ ra sao không”

Lúc này, một tên nô tài mới run rẩy đứng ra nói:”Bẩm đại nhân, nô tài sáng sớm vừa thấy hắn tung tăng trên phố, trông vẻ mặt rất tươi cười”

Nghe lũ nô tài nói xong, mặt Thẩm Hồng có chút đen lại, đôi mắt tràn đầy sát khí nghĩ:Nếu thằng nhãi con này còn sống chứng tỏ đám Thẩm Minh giữ nhiều lành ít

-“Chắc chắn Phong Tuyết thế gia đã sai người bảo vệ hắn, tạm đình chỉ kế hoạch đối phó hắn”

-“Rõ” Trong bóng tối một âm thanh vang lên.


-“Lăng Thiên à…” Thẩm Hồng thì thầm!

Quay trở về phủ thành chủ

Lúc này trong phòng, Diệp Tông cùng 1 tên lão giả khác đang bàn chuyện.


-“Thành chủ đại nhân, dựa theo Diệp Mặc đại nhân xem xét, xung quanh thành Quang Huy đang có một ổ yêu thú sinh sôi nảy nở rất nhanh, nếu không nhanh chóng phái người tiễn trừ ổ trứng, tương lai chắc chắn sẽ là một mối hiểm họa cho con dân thành Quang Huy”


Người vừa nói chuyện chính là nhân vật xếp thứ 3 của thành phủ chủ, đứng sau Diệp Mặc và Diệp Tông, tên là Diệp Tu.


Diệp Tông trầm ngâm một chút rồi nói: “Được rồi, ta sẽ mau sai một bộ phận Yêu Linh sư tới săn giết chúng nó, may mà có luyện đan sư công hội tung ra hàng loạt những đan dược quý giá, nhất là Cửu Chuyển đan, có thể giảm bớt thương vong”.
Nói xong điều đó, hắn lại nhớ tới thân ảnh của một thiếu niên làm hắn thực sự rất đau đầu.
Diệp Tông không thể không thừa nhận, tuy tương lai với bản tính trăng hoa của hắn có thể làm Tử Vân cảm thấy tổn thương nhưng những cống hiến của hắn không thể phủ nhận được.


-“Nhưng mà, cũng phải coi trừng Hắc Ám công hội nữa” Diệp Tông bổ sung, nếu như hắn phái một lượng lớn Yêu Linh sư ra khỏi thành khó tránh khỏi bọn chúng sẽ làm chút việc mờ ám.


-“A suýt quên, trừ cái đó ra Diệp Mặc đại nhân còn đưa ta một kiện đồ vật, mời thành chủ xem” Diệp Tu nói xong, từ trong nhẫn trữ vật lôi ra một quyển sách nói:”Đây là thứ mà Diệp Mặc đại nhân từ trong một huyệt động cổ xưa lấy ra được, không biết làm bằng chất liệu gì cũng như văn tự của nó được sử dụng ở thời đại nào”

Diệp Tông mở ra, bên trong là vô số hình vẽ đẹp mắt, xung quanh là những hình thù bát quái và các đồ án yêu linh.


Một cỗ lực lượng thần bí đập vào mắt, lực lượng vô cùng tinh khiết ngay cả Diệp Tông cũng chưa từng chứng kiến bao giờ.


-“Quyển sách này chỗ nào lấy được?” Diệp Tông có chút rùng mình, hắn hoàn toàn không xem hiểu văn tự ghi trên đó.


-“Đây là Diệp Mặc đại nhân lúc xâm nhập huyệt động yêu thú, từ trên thi thể của một cường giả đoạt được, dựa theo suy đoán, lúc còn sống người đó có thể đã đạt tới Truyền kỳ đỉnh phong”Diệp Tu nói ra.


Diệp Mặc thường xuyên du lịch tứ phía, xâm nhập một ít những nơi nguy hiểm , tìm xem những nơi nào có thể gây bất lợi đối với thành Quang Huy.
Nhưng mà thực sự chỗ huyệt động kia cũng khá nguy hiểm, hắn chỉ dám ở rìa ngoài một lúc thì đi ra.


Tuy rằng biết rõ cuốn sách này là một kiện bảo vật, nhưng đến hiểu nó viết cái gì còn không biết khiến Diệp Tông thực sự vô cùng phiền muộn.


Đúng lúc này, hộ vệ đi tới bẩm báo:”Báo! Lăng Thiên công tử đã quay trở lại”

-“Cái gì, hắn quay trở về?” Diệp Tông sửng sốt.


Diệp Tu thấy thần sắc của Diệp Tông có chút khác thường, bèn hỏi:”Thành chủ đại nhân, Lăng Thiên là ai vậy?”

Diệp Tông trầm ngâm một chút, hắn trả lời:”Đại khái hắn là một tên trăng hoa đi…”

-“HẢ?” Diệp Tu há hốc mồm


Trong biệt viện của Lăng Thiên

-“Haizz, đi mấy ngày mà thấy nhớ Ngưng Nhi với Tử Vân quá, phải đi xem các nàng thế nào mới được” Lăng Thiên vui vẻ, hắn vừa về lại phủ thành chủ là đã muốn lượn đi câu con gái nhà người ta…


Định đi ra khỏi cửa thì bắt gặp Diệp Tông và một tên lão già đi tới chặn đường.
Bị phá hỏng chuyện tốt, Lăng Thiên không thèm nhìn sắc mặt của bọn hắn, ánh mắt cá chết nói:”Ta đang muốn tới thăm Tử Vân, có việc gì mau nói nhanh có được không?”

Thấy Lăng Thiên không lễ phép, Diệp Tu định phản bác thì Diệp Tông chợt ngăn lại, nói:”Thăm Tử Vân thì để sau đi, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ” Nói xong, hắn đưa cho Lăng Thiên quyển sách kia”

Diệp Tu thấy thế, chợt bên tai Diệp Tông nhỏ giọng:”Thành chủ, thiếu niên này có thể đọc được văn kiện?”

Thấy Diệp Tông trầm ngâm không đáp, Diệp Tu nghĩ chắc Lăng Thiện thuộc loại thiếu niên thiên tài, nhờ vào trình đọc các loại văn tự khác nhau nên được thành phủ chủ bảo hộ.


Thật ra Diệp Tông hoàn toàn không coi trọng Lăng Thiên, hắn chỉ mong muốn tiểu tử này bẽ mặt một lần, vì lần trước lúc ở biệt viện của Diệp Tử Vân, hắn không làm gì được Lăng Thiên nên hắn vẫn cay cú từ đó đến giờ, đúng là một thành chủ nhỏ mọn…


-“Thiếu niên, nếu như ngươi có thể giải mã cuốn sách này, ta sẽ đưa ngươi vô số tài nguyên tu luyện…”

Ngay sau khi Diệp Tu vừa nói xong, cả Lăng Thiên lẫn Diệp Tông đều quay sang nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, Lăng Thiên giả vờ ho nói:”Ngươi có thể cho ta cái gì, cụ thể xem?”

Diệp Tu không hề chú ý tới ánh mắt của Diệp Tông, vẫn hồn nhiên đáp :”Ngưng Hồn đan, Tôi Hồn đan, ngay cả trong truyền thuyết Cửu Chuyển đan cũng có thể…”

Thấy thiếu niên trước mắt không những không tỏ ra vui mừng, còn thở dài một tiếng khiến Diệp Tu thực sự khó hiểu.


Lúc này, Diệp Tông bên cạnh sẵng giọng, quay sang thì thầm với Diệp Tu một chút.
Chỉ biết lúc sau Diệp Tu đỏ hết cả mặt, muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Ngại ngùng, người ta đường đường là người cung cấp đan phương, lại có thể không chịu thiệt thòi khi đối mặt với thành chủ, ta còn coi hắn là thiêu niên nghèo 30 năm hà đông 30 năm hà tây…
Khụ, hơi nhầm truyện chút.


-“Khụ, Lăng Thiên, vị này là Diệp Tu, người đứng thứ 3 ở phủ thành chủ” Diệp Tông giới thiệu

-“Được rồi, mau đưa ta cuốn sách, ta còn đi xem Tử Vân”

Đưa cho Lăng Thiên cuốn sách, Lăng Thiên giả vờ giả vịt cầm lên nhìn sau đó hỏi hệ thống


Hệ thống, đây có phải “Vạn Ma Yêu Linh đại trận như trong nguyên tác không

Đúng vậy, thưa ký chủ

OK, xác nhận được rồi

-“E hèm, ừm, tóm lại đây là một cuốn sách nói về cách bố trí Vạn Ma Yêu Linh đại trận” Lăng Thiên nói nghiêm túc.


-“Vạn Ma Yêu Linh đại trận?” Cả Diệp Tu lẫn Diệp Tông đều đồng thanh, nghi hoặc hỏi.


-“Đại khái là cách sử dụng Minh Văn khống chế ngàn vạn Yêu Linh Hắc Kim cấp trở lên tạo thành một tôn đại trận có thể vây giết Truyền Kỳ Yêu Linh sư”

Diệp Tông và Diệp Tu toát mồ hôi, nếu như quả thật như thế thì quá tốt rồi.


-“Vậy…
vậy nếu bố trí nó ở thành phủ chủ thì sao?” Diệp Tu run sợ hỏi.


-“Nếu bố trí ở đây thì kẻ địch dù có mười mấy tên truyền kỳ yêu linh sư có đến cũng chẳng có về”

Nghe lời khẳng định của Lăng Thiên, Diệp Tông lẫn Diệp Tu lại càng thêm hoảng sợ, ban đầu bọn họ chỉ nghĩ rằng đại trận này có thể vây khốn 1 tôn Yêu Linh sư đã là tốt, ai ngờ lại có thể đánh giết không chỉ 1 mà là mười mấy…


-“Nếu bố trí thì phải mất bao lâu?” Diệp Tông hỏi, hắn lo sợ nếu bố trí mất lâu quá, tốn 10 năm 20 năm thì không đáng.


-“Đại khái là 2 tháng đi…” Lăng Thiên đáp.


-“20 năm cơ à…
ta biế- Hả? cái gì? 2 tháng???” Lại một lần nữa Diệp Tông và Diệp Tu thể hiện mình có cái mồm rộng.


-“Nói nhỏ thôi, điếc tai lắm, 2 tháng! nghe được chưa?” Lăng Thiên móc rỉ tai, lộ mặt ghét bỏ nói.


“Ực”

Tiếng nuốt nước bọt đồng thời của 2 người, nếu như có thể bố trí trong 2 tháng thì tương lai lo gì an toàn của thành Quang Huy…


-“Vậy, ngươ- Lăng Thiên tiểu hữu, có thể bố trí nó không” Diệp Tông nói, hắn không hi vọng Lăng Thiên nói “không”.


-“Có thể thì có thể…
nhưng mà” Câu đầu khiến Diệp Tông và Diệp Tu mừng rỡ, nhưng câu sau thực sự muốn đánh vào mồm hắn một trận:”Ta không rảnh, tốn 2 tháng của ta, với 2 tháng đó ta có thể nói vô vàn câu chuyện ngọt ngào với Tử Vân và Ngưng Nhi rồi”


-“Tiểu hữu, chỉ mất có 2 tháng thôi, hãy vì mọi người ở thành Quang Huy này mà-” Diệp Tu định khuyên nhủ.


-“Đừng lôi chuyện thương sinh ra đây, thế nhé, ta đi đây” Lăng Thiên cười cười, định đi.


-“Đứng lại!” Diệp Tông quát.


-“Ồ hố, không biết thành chủ đại nhân định làm gì ta?” Lăng Thiên giọng nói trầm xuống, kéo dài giọng ra.


-“Nếu ngươi có thể bố trí nó, ta đồng ý gả Tử Vân cho ngươi” Diệp Tông tung ra con át chủ bài.


Lăng Thiên nhìn Diệp Tông một chút, sau đó nói:”Được rồi, coi như ta vì thương sinh đi…”

Câu nói của hắn thực sự làm Diệp Tông và Diệp Tu khinh bỉ, nếu không phải Diệp Tông lôi Diệp Tử Vân ra chắc giờ hắn đã lượn đi đâu rồi.


-“Sớm muộn Tử Vân cũng gả cho ta, nên giờ ta chuyển vào biệt viện của Tử Vân ở luôn nhé” Lăng Thiên vô sỉ nói.


-“Hừ, tùy ngươi, nhưng trước lúc bố trí xong đại trận, nếu ngươi có gan vượt rào ta sẽ không tha đâu” Diệp Tông tuôn ra ngoan thoại.


-“Bye” Lăng Thiên vẫy tay, sau đó đi vào trong biệt viện của mình thu dọn chút hành lý ít ỏi.


-“Thành chủ, liệu người này nói có đáng tin, một đại trận mạnh mẽ như thế mà bố trí trong 2 tháng…
Ngay cả chúng ta cũng không biết bên trong viết gì mà hắn lại…” Diệp Tu lo lắng hỏi.


Diệp Tông trầm ngâm một chút, nói ra:”Đến bây giờ ta vẫn chưa thể nhìn thấu con người hắn, hi vọng hắn nói được làm được, bởi nếu hắn không biết, hắn đã nói ra con số lâu hơn 2 tháng rồi”

2 người cứ thế mà trao đổi, còn bên trong Lăng Thiên thì đang trao đổi với hệ thống.


Hệ thống, Minh Văn là cái gì?

Nếu như Diệp Tông và Diệp Tu biết hắn hỏi câu như thế, chắc chắn sẽ lăn đùng ra mà tức chết mất…

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.