Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Cứu Của Nam Thần Bạch Nguyệt Quang Full – Chương 16: Thợ Săn Vampire (2)
CHƯƠNG 2
“Đi mau, phòng khám thi.” Lý Việt Bạch nắm chặt di động, ném cho Diệp Thanh một ánh mắt sai khiến.
Diệp Thanh dứt khoát lưu loát ném đũa xuống, đi ra ngoài.
Tiệm nướng BBQ có kích cỡ khá nhỏ, bọn họ vượt qua đống bàn ghế được sắp xếp như rừng rậm lao ra ngoài tổng cộng mất 5 giây.
Ngồi trên xe, hai mắt Lý Việt Bạch gắt gao nhìn chằm chằm con đường phía trước, bàn tay nắm chặt thành ghế toát ra mồ hôi lạnh.
Thanh âm của Lương Thiên thật là đáng sợ, như thể gặp phải thứ không phải con người.
Phòng khám nghiệm tử thi cùng sở cảnh sát không ở cùng một chỗ, trên đường đi Lý Việt Bạch thuận tiện gọi điện cho cảnh cục, bảo bọn họ nhanh chóng phái người đến.
Chính là lúc bọn hắn đến nơi đã quá muộn.
Cửa sổ phòng khám thi mở rộng, trên mặt đất toàn là máu, mùi máu tươi nồng đậm ngập tràn trong không khí.
Lương Thiên nằm trên sàn nhà đá cẩm thạch lạnh băng, thân thể bị vô số gậy sắt — gậy sắt đều làm từ thanh giường của phòng khám thi, bị ngoại lực kỳ quái nào đó tước thành vũ khí đầu bén nhọn, máu tươi sền sệt không ngừng chảy ra… Trên mặt Lương Thiên tất cả đều là sợ hãi, mắt mở lớn, miệng há ra, một cây gậy sắt từ cổ họng xuyên qua.
Lý Việt Bạch không phải Cố Tây Sa, chưa có nhiều cảm tình với Lương Thiên, nhưng thấy thảm trạng như vậy, hắn không khỏi bi ai.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất tìm tòi bốn phía, không có, cái gì cũng không có, hoàn toàn không có dấu vết của hung thủ.
Quan trọng nhất là, thi thể của Cao Thừa Dục cũng không thấy, không cánh mà bay.
Rất nhanh, sở cảnh sát phái người đến, thấy cảnh này, tất cả mọi người đều yên tĩnh như chết, một thực tập sinh trẻ tuổi lập tức chạy đến bãi cỏ nôn mửa, mấy người thường ngày có mối quan hệ tốt với Lương Thiên quay mặt đi không đành lòng xem, thậm chí có người ngồi xổm trên mặt đất, đem mặt chôn vào lòng bàn tay.
Tin dữ vừa ra, cục trưởng Dương cũng chạy tới, cục trưởng Dương lãnh đạo cảnh cục, bình thường phân công nhiệm vụ cho tổ hình sự bọn họ, lúc trước vốn là bộ đội, hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng bình thường, gương mặt hiền từ, làm việc sấm rền gió cuốn, không chút chần chừ. Ông đi vào hiện trường, cau mày, mặt đầy bi ai, nhưng thân làm lãnh đạo, tóm lại phải có trách nhiệm của người lãnh đạo, cho nên cục trưởng Dương đầu tiên trấn an mọi người, nói vụ này hung thủ ra tay độc ác, ông muốn mọi người hóa đau thương thành lực lượng, cùng nhau điều tra, trả lại cho đồng nghiệp đã mất một công đạo, trả lại cho người nhà họ một công đạo, trả lại cho nhân dân một công đạo. Dưới sự bố trí của ông, mọi người ai cũng sôi nổi bắt tay vội đứng lên.
“Tiểu Cố, trên di động của Lương Thiên có ghi lại cuộc trò chuyện của hai cậu, hai cậu nói chuyện gì vậy?” Cục trưởng Dương chuyển hướng sang bên Lý Việt Bạch, tuy Cố Tây Sa đã bị khai trừ, nhưng cũng là cấp dưới của cục trưởng Dương nhiều năm, quan hệ giữa hai người không bị cắt đứt.
“Lúc ấy Lương Thiên đang kiểm tra thi thể của Cao Thừa Dục.” Lý Việt Bạch đáp.
“Cao Thừa Dục…” Ánh mắt sắc bén của cục trưởng Dương nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch.
“Sau đó, cậu ấy nói phát hiện dị trạng, nói miệng vết thương sau đầu Cao Thừa Dục rất nhỏ, không giống như bị đạn bắn xuyên qua.” Lý Việt Bạch một chữ cũng không nói dối: “Ngay sau đó, cậu ấy phát ra tiếng kêu thảm thiết, điện thoại bị cắt.”
Lương Thiên từng đồng ý chụp lại vết thương kia, nhưng chưa kịp chụp đã bị sát hại, trên di động cũng không có ảnh chụp.
“Cục trưởng.” Một đồng sự trở về báo cáo: “Hiện trường không tìm được bất kì dấu vết nào, camera theo dõi cũng hỏng rồi, cái gì cũng không quay được.”
“Sao lại hỏng camera được?” Cục trưởng Dương răn dạy: “Bên này ai phụ trách? Tại sao camera hỏng cũng không sửa!”
“Trước khi thảm án phát sinh vẫn còn tốt, phòng an ninh vẫn còn giữ lại video ạ.” Đồng sự hoảng sợ nói: “Hiện tại cũng hoạt động tốt, chỉ có thời gian thảm án phát sinh là màn hình đen thui!”
Lại dò hỏi bảo an ngoài cửa, cùng những người làm việc trong này, đều nhận được câu trả lời là —— trong khoảng thời gian này, không có người tiến vào, cũng không có người đi ra ngoài.
Rốt cuộc là ai, có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết Lương Thiên, lại thần không biết quỷ không hay trộm đi thi thể Cao Thừa Dục? Mục đích là gì? Thủ đoạn ra sao?
Chỉ sau chốc lát, người nhà Lương Thiên tới.
Chị của Lương Thiên Lương Tĩnh hiện đang công tác ở sở nghiên cứu sinh vật, cục trưởng Dương sợ cô không chịu được tin dữ này, cố ý phái hai nữ cảnh sát đi đón cô đến đây. Dáng người Lương Tĩnh cao lại thon thả, ngày thường rất khôn khéo giỏi giang, chính là sau khi nhận thi thể của em trai mình, cô không kìm được nước mắt mà khóc rống lên, sau khi khóc thì vẫn luôn bảo trì trầm mặc.
Sau ki cô biết được vụ án này có quan hệ với thi thể của Cao Thừa Dục, cô gần như mất đi lý trí.
“Cố Tây Sa, là cậu hại chết em trai tôi.” Cô đứng lên, nổi giận chỉ vào Lý Việt Bạch: “Nếu không phải cậu tự tiện bắn chết Cao Thừa Dục, Lương Thiên sao lại bị cuốn vào chuyện này? Nhất định là, nhất định là đồng đảng của Cao Thừa Dục muốn trộm thi thể nên mới giết chết Lương Thiên! Chuyện này đều do cậu mà nên!”
Tuy cô tức giận đến vô lý, nhưng vẫn giữ được gia giáo, không đánh người.
Mấy nữ cảnh sát vội vàng an ủi cô, cô rời khỏi hiện trường vụ án, trước khi đi còn thường quay lại chỉ vào Lý việt Bạch nói: “Cậu đừng nghĩ chuyện này không liên quan đến mình! Đồng đảng của Cao Thừa Dục đã hành động, chúng chắc chắn không dừng lại ở đây đây!”
Trong lòng Lý Việt Bạch không dễ chịu, nhưng cũng không nói gì.
Vụ án của Lương Thiên thảo luận đến tận đêm khuya, vẫn chẳng có manh mối gì, sau khi Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh rời đi, cũng đã là nửa đêm.
Hai người ngồi trong xe trầm mặc thật lâu không mở miệng.
Đầu óc Lý Việt Bạch hoạt động như thể muốn nổ tung — vừa rồi, họ đã loại trừ tất cả khả năng gây án, khả năng duy nhất là hung thủ không phải người.
Sau một trăm lần gọi hệ thống, đến lần thứ một trăm linh một, hệ thống rốt cuộc cũng hiện hình.
Lần xuyên đầu tiên, nội dung quyển sách đều ở trong đầu Lý Vệt Bạch, hắn có thể lật ra tùy lúc mà xem. Chính là bây giờ, tin tức thiếu hụt nghiêm trọng, thời điểm vừa tới, hệ thống còn tâm không cam tình không nguyện cho hắn xem tư liệu hai người, còn lại cái gì cũng chưa cho, sau khi vụ án xảy ra, bọn họ bị mời đi làm chứng, hệ thống vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông, không cung cấp bất cứ tin tức gì.
“Chào ngài, ngài muốn hệ thống trợ giúp cái gì.” Thanh âm hệ thống nhẹ nhàng vui sướng, chui vào lỗ tai Lý Việt Bạch, hắn chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Nơi này là thế giới hiện thực của tao sao?” Lý Việt Bạch hỏi.
“Không phải.”
“Nơi này có… yêu ma quỷ quái linh tinh gì không?”
“Có.”
Có! Trong lòng Lý Việt Bạch chấn động.
“Vai chính là ai?” Lý Việt Bạch hỏi một vấn đề tương đối dễ trả lời.
“Diệp Thanh.”
“Nam thần bạch nguyệt quang là ai?”
“Là ngài, Cố Tây Sa.”
Lý Việt Bạch nỗ lực bình ổn hô hấp, tránh cho tim đập quá nhanh mà chết.
“Ta sẽ bị ai giết chết?” Lý Việt Bạch hỏi.
Cái định nghĩa nam thần bạch nguyệt quang, chính là — đẹp người, đẹp nết, chết sớm, khiến nam chính lúc nào cũng nhớ thương, đồng thời tạo nên bóng ma tâm lý trong lòng nam chính.
“Ngài sẽ không chết! Ai nói ngài nhất định phải chết!” Hệ thống cười càng vui vẻ: “Đại khái ngài chỉ nhận hết tra tấn đến tận cuối cùng mà thôi.”
Rất nhanh, tóm tắt đại khái liền nhảy ra.
Diệp Thanh là vai chính của thế giới này, hiện tại hắn vẫn đang là thanh niên, hết thảy mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Trên thế giới này, vampire tồn tại song song với nhân loại, ngàn vạn năm trước kia, vampire có pháp lực cường đại, có thể tùy lúc tàn sát, nô dịch nhân loại, hút máu của bọn họ. Đương nhiên, tại thời cổ đại, sống sót thật sự rất khó khăn, nhân loại thường xuyên chém giết lẫn nhau, cũng chết vì nạn đói ôn dịch rất nhiều, so sánh hai cái, số lượng người mà vampire giết thật sự không đáng kể.
Nhưng thời đại càng ngày càng phát triển, càng nhiều người phát hiện sự nguy hiểm của vampire, một bộ phận nhân loại tự phát trở thành thợ săn, tiêu diệt vampire, nhận lấy tiền thưởng.
Mấy trăm năm trước xảy ra một cuộc đại chiến, nhóm thợ săn vì sinh mệnh thế giới, tiêu diệt tất cả vampire — hoặc là bọn họ tự cho là đã tiêu diệt được tất cả vampire, trên thực tế, vampire cũng không bị tiêu diệt, mà tiến vào thời kỳ ngủ đông.
Khi ngủ đông, bọn chúng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, ẩn thân vào các loại đồ cổ như đá quý, danh họa,…
Năm 2016, ngủ đông đã đến giờ thức tỉnh, thợ săn cũng không còn tồn tại nữa, vampire thể ngủ đông ào ào xoá bỏ chướng ngại, một lần nữa xuất hiện.
Nhưng mà, vì thân thể nhỏ bé, lực lượng cũng không còn cường đại như xưa, chúng không có cách nào độc lập sinh tồn, đành phải tìm kiếm con người làm ký chủ, đem linh hồn vào trong thân thể ký chủ, hình thành trạng thái cộng sinh — trở thành nửa người nửa vampire, nhưng đã cùng cấp với vampire, có được sinh mệnh vĩnh hằng, hơn nữa có phương pháp sinh nở đặc thù, từ đây thế gian đại loạn, con người lại lâm vào trạng thái chiến đấu với vampire.
Diệp Thanh sau năm 2016 sẽ xảy ra chút chuyện.
Sau đó, y trở nên thống khổ mê mang, không biết đến tột cùng mình là cái gì, không biết rốt cuộc mình sinh ra để làm gì. Không biết mình nên đứng về phía nhân loại, hay nên đứng về phía vampire.
Y cứ như vậy, cho đến khi thấy sư phụ mình Cố Tây Sa chết thảm dưới sự vây công của vô số vampire.
Từ đó, Diệp Thanh quyết định trở thành thợ săn vampire., cũng rất nhanh trở thành thợ săn vampire mạnh nhất.
Trong tương lai, y có một kẻ địch tên là “Knight”. Knight là vampire, nhưng Diệp Thanh chưa bao giờ gặp qua bộ dạng của hắn, chỉ biết hắn luôn bọc mình trong bộ quần áo màu đen, ở trong đêm đen nhìn lại, tàn khốc mà an tĩnh.
Diệp Thanh cùng Knight giao thủ vô số lần, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội mong manh, kéo áo choàng của đối phương xuống.
Đó là Cố Tây Sa.
Cố Tây Sa chưa chết, nhưng đã sớm không còn là bộ dáng ban đầu, thân thể hắn lúc trước đã bị xé thành trăm mảnh, sau đó được khâu lại, trên làn da trắng nõn ban đầu là những vết khâu xấu xí, mặt cũng trở nên gầy gò tái nhợt, hắn đã bị vampire khống chế hoàn toàn, trở thành nô dịch, chỉ còn một tia ý thức mỏng manh, nhưng Diệp Thanh không đánh thức được, rất nhanh hắn liền biến mất trong tầm nhìn của Diệp Thanh, hòa vào trong bóng đêm.
Từ đó về sau, ý nghĩ sinh mệnh của Diệp Thanh là gặp lại Cố Tây Sa, đánh thức hắn.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục.
Lý Việt Bạch còn chưa tiêu hóa xong nội dung tóm tắt, hệ thống lại sung sướng mà bổ sung thêm một câu: “Ngài biết vampire nào làm tất cả những điều này không? Cướp đi Cố Tây Sa, tàn nhẫn tra tấn hắn, hóa giải hắn, cải tạo hắn, vĩnh viễn nô dịch hắn…”
Một trận u ám thổi qua trong lòng Lý Việt Bạch: “Cao Thừa Dục?”
“Đúng, Cao Thừa Dục.” Hệ thống cười cực kỳ ý vị thâm trường.