Đọc truyện Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt – Chương 55: Tứ Nữ
Hàn Mặc bị hai mỹ nữ lôi đến chỗ đăng kí nhập khoa máy tính. Người phụ trách hỏi Hàn Mặc một số thông tin cần thiết, đợi lấy thẻ học sinh thì phải mấy tuần sau. Đăng kí xong ba người đi về lớp học.
– Hàn Mặc bây giờ cậu đang ở trọ sao?
Đi trên đường Trần Ngữ Yên hỏi.
– Đúng vậy.
Hàn Mặc đáp.
Không thể nói với hai cô nàng này mình mua nhà đang sống với Hà Vũ Vi được.
– Cậu trọ ở đâu vậy Hàn Mặc?
Diệp Như Uyển hỏi.
– Ở gần trường thôi không xa lắm để tiện đi lại.
Hàn Mặc đáp.
– Vậy sao!
Ba người không nói gì nữa cứ thế đi đến phòng học.
Lúc ba người đi đến trong phòng học đã có tới hơn năm mươi người. Ba người đi tìm một chỗ ngồi xuống.
– Mỹ nữ kìa!
– Bạn học bên mình còn có chỗ trống này..
– Bên này cũng có này…
– Bạn học..
…
Hai cô gái vừa vào đã được vô số nam sinh chú ý đến.
Hai cô gái không hẹn mà cùng nhau mỗi người cầm lấy một bên tay của Hàn Mặc.
– Chúng ta ngồi chỗ này đi.
Trần Ngữ Yên đỏ mặt chỉ một chỗ trống nói ra.
– Được.
Diệp Như Uyển nói ra, mặt cũng đỏ chót.
Hàn Mặc chưa kịp nói gì thì đã bị hai người kéo ngồi xuống.
Hàn Mặc cảm thấy buồn cười lại bị hai cô gái lợi dụng làm bia đỡ đạn. Nhưng mà rất sướng, ta thích.
Hai cánh tay được kẹp vào giữa hai đôi thỏ ngọc mềm mại làm Hàn Mặc hưng phấn lên, thật muốn lao vào hưởng thụ mội hồi.
– Tình huống gì đây?
– Sao hai mỹ nữ lại đi cùng với tên đó!
– Tên này đúng là số hưởng.
…
Nhìn thấy hai mỹ nữ ôm ấp một thanh niên các nam sinh hận nghiến răng nghiến lợi muốn ăn đánh cho Hàn Mặc một trận.
Năm phút sau giáo sư bước vào lớp, cả lớp yên lặng lại. Giáo sư này là một ông già hơn năm mươi tuổi,đầu hói, mặc một chiếc áo màu xám và một chiếc quần vải màu đen. Ông giáo sư này đi lên bậc giảng.
– Chào các em sinh viên, tôi tên là Mã Thanh, giáo sư dạy môn này của các em trong năm nay. Mong chúng ta sẽ giúp đỡ nhau trong năm học này. Có bạn sinh viên nào muốn hỏi gì không?
Lão giáo sư giới thiệu về mình rồi quét một vòng phía dưới.
– Nếu không ai có ý kiến thì tôi sẽ bắt đầu điểm danh.
…
Điểm danh xong Lão giáo sư bắt đầu giảng bài.
Được ba mươi phút Hàn Mặc thấy chán gục đầu xuống bàn ngủ. Lão giáo sư cũng nhìn thấy Hàn Mặc gục xuống bàn ngủ nhưng cũng không nói gì. Trong phòng học không phải chỉ có một mình Hàn Mặc nằm xuống bàn ngủ. Xung quanh phải có tới tám chín người.
Những chuyện như thế này không phải xảy ra một lần. Năm nào cũng thế, giờ học nào cũng có. Các giáo sư nhắc chán đến nỗi không thèm nhắc nữa. Mặc kệ, học thì học không học thì thôi.
– Hàn Mặc.
Trần Ngữ Yên gọi Hàn Mặc.
– Sao vậy?
Hàn Mặc nghiêng một bên đầu sang nhìn Trần Ngữ Yên.
– Cậy dậy nghe giảng đi chứ sao lại ngủ. Nếu cậu không nghe là không biết gì đâu!
Trần Ngữ Yên nói ra.
– Chán lắm, hai cậu cứ nghe đi bao giờ hết giờ gọi tớ dậy.
Hàn Mặc nói rồi lại ngủ tiếp.
Nghe thấy thế Trần Ngữ Yên để im cho Hàn Mặc ngủ. Cô đang nghĩ Hàn Mặc đứng đầu kì thi đại học lần trước có phải là thật không. Hàn Mặc cứ đến lớp lại ngủ thế này đúng là không tin lần trước Hàn Mặc điểm cao như thế được.
Trần Ngữ Yên đang suy nghĩ gì Hàn Mặc đương nhiên không biết, bây giờ Hàn Mặc đã chìm vào giấc ngủ. Hàn Mặc có thể không ngủ cũng được nhưng vì chán cũng cho phù hợp với cuộc sống hiện tại nên đành phải nằm xuống ngủ.
…
– Hàn Mặc dậy đi hết giờ rồi.
Hết giờ học Trần Ngữ Yên gọi Hàn Mặc dậy.
Hàn Mặc mở mắt ra, thẳng lưng dậy vươn vai một cái.
– Hết giờ rồi sao?
Hàn Mặc hỏi.
– Đúng vậy đó, cậu là heo hay gì thế mà ngủ hết cả năm tiết được. Diệp Như Uyển đây phục cậu rồi.
Diệp Như Uyển nhìn Hàn Mặc nói ra.
– Làm sao tớ lại là heo được chứ. Trắng trẻo đẹp trai ( khoai to) được bao thiếu nữ say mê thế này mà cậu lại bảo tớ là heo, mắt cậu bị hỏng rồi đó cậu nên đi thay mắt đi.
Hàn Mặc nhếch miệng nói ra.
– Thay cái đầu cậu.
Diệp Như Uyển đánh Hàn Mặc một cái vừa cười vừa nói.
– Hàn Mặc cậu đúng là không có tí liêm sỉ nào mà.
Trần Ngữ Yên cũng bị Hàn Mặc nói chọc cười nói.
– Được rồi chúng ta đi ăn đi, Hàn Mặc cậu đi cùng chứ.
Diệp Như Uyển nói ra.
– Đúng đó Hàn Mặc cậu đi cùng chúng tớ chứ.
Trần Ngữ Yên mắt mong chờ nhìn Hàn Mặc.
– Được thôi, được ăn cùng hai vị mỹ nữ thế này sao lại từ chối được cơ chứ.
Hàn Mặc cười ha ha nói ra.
– Hừ đồ lẻo mép.
Hai cô gái trăm miệng một lời nói nhưng mặt không thoát khỏi vẻ vui mừng.
Cả ba người ra khỏi phòng học đi ra khỏi trường học.
– Hàn Mặc.
Vừa đi đến cổng trường một giọng nữ êm tai vang lên gọi Hàn Mặc. Cả ba người quay sang, chỉ thấy một cô gái mặc một chiếc váy màu xanh chạy đến.
– Dương Cẩm Linh…
Người gọi đúng là Dương Cẩm Linh. Dương Cẩm Linh biết Hàn Mặc học ở cùng trường nên muốn đi tìm Hàn Mặc. Dù không biết Hàn Mặc học ở khoa nào nhưng với thân phận của cô hỏi một chút là biết ngay.
Sau khi biết Hàn Mặc ở khoa máy tính Dương Cẩm Linh chạy đi tìm Hàn Mặc đúng lúc chạy qua sân trường thì thấy Hàn Mặc đang đi ra cổng trường nên Dương Cẩm Linh gọi luôn.
Dương Cẩm Linh chạy đến trước mặt ba người.
– Hàn tiên sinh…
Mấy người chưa kịp nói gì một giọng nữ trong trẻo lại vang lên. Bốn người lại quay ra hướng phát ra âm thanh.
Chỉ mấy một cô gái đẹp như tiên nữ trên người mặc một chiếc váy màu hồng đang đi đến.
( Chơi nguyên váy cho nó mát mẻ:))
– Long Tuyết Nguyệt..
Hàn Mặc cũng nhận ra cô gái này là Long Tuyết Nguyệt cháu gái của Long lão.
Lần trước Hàn Mặc không để ý trước nhan sắc của mình cái này làm Long Tuyết Nguyệt rất không phục. Sau khi hỏi thăm một chút Hàn Mặc là lên kinh thành đi học Long Tuyết Nguyệt lên kế hoạch phải cho Hàn Mặc một bài học.
Vì cùng trường nốt lên Long Tuyết Nguyệt rất nhanh hỏi được khoa của Hàn Mặc là khoa máy tính. Long Tuyết Nguyệt liền đi đến khoa máy tính vừa vặn thấy Hàn Mặc đang đứng ở sân trường thế là Long Tuyết Nguyệt tiến đến gọi Hàn Mặc.
Gọi Hàn Mặc là ” tiên sinh ” vì Hàn Mặc đã cứu ông của cô nên cô vẫn phải tôn trọng một chút không thể gọi là Hàn Mặc được mặc dù Hàn Mặc nhỏ hơn cô một tuổi. Dương Cẩm Linh cũng vậy lớn hơn Hàn Mặc một tuổi.
Long Tuyết Nguyệt cũng đi đến bên Hàn Mặc. Bốn nữ vây quanh một nam, mấy nữ nhìn nhau không ai nói gì và cũng không ai biết họ đang suy nghĩ cái gì. Bầu không khí trầm mặc xuống. Một lúc sau tất cả quay sang nhìn Hàn Mặc, Hàn Mặc cảm thấy không ổn một tí nào.