Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt

Chương 101: Bụng kêu


Đọc truyện Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt – Chương 101: Bụng kêu

Hàn Mặc nén ham muốn lại, biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ở bên ngoài nhà máy.

Bị ánh nắng Mặt Trời dọi vào Long Tuyết Nguyệt run run mí mắt theo bản năng mở ra.

Mở mắt ra là ánh Mặt Trời làm chói mắt Long Tuyết Nguyệt vội quanh sang chỗ khác nhưng lại quay vào lòng Hàn Mặc. 

Long Tuyết Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Mặc đang nhìn mình cười, xấu hổ mặt đỏ tới mang tai vội cúi đầu xuống dưới. 

– Hàn…Hàn tiê….

Long Tuyết Nguyệt bây giờ không biết phải xưng hô như thế nào. 

– Tuyết Nguyệt!

Hàn Mặc gọi mội tiếng.

– Vâng!

Long Tuyết Nguyệt hơi rụt rè đáp.

Hàn Mặc nhìn xuống thẳng vào mắt cô gái nói.

– Chúng ta đã làm chuyện đó rồi thì bây giờ cô đã là người phụ nữ của tôi nghe chưa! Cứ gọi anh là Hàn Mặc không phải gọi Hàn tiên sinh hay gì khác.

Hàn Mặc nói.

Long Tuyết Nguyệt nghe Hàn Mặc hơi sững sờ nhưng trong lòng thấy ngọt.

– Vâng…Hàn Mặc.. 

Long Tuyết Nguyệt gọi có hơi ngượng ngùng. 

– Được rồi, bây giờ anh đưa em về Long lão chắc đang sốt ruột lắm.

Hàn Mặc cười nói.

– Ân.


Bế Long Tuyết Nguyệt trên tay Hàn Mặc vận dụng Lăng Hồng Bộ phóng vèo đi nhanh hơn cả gió.

Long Tuyết Nguyệt giật mình hét lên một tiếng rồi cũng dần dần thích ứng với tốc độ của Hàn Mặc. 

– Nhanh quá!

Hàn Mặc chạy nhanh đến nỗi Long Tuyết Nguyệt không nhìn rõ được cây cối và nhà cửa ở hai bên đường.

Chạy một lúc đã vào đến khu dân cư đông người ở Hàn Mặc dừng lại đi bộ như bình thường. Ở trong này mà chạy Hàn Mặc sẽ gây ra náo loạn mất.

– Chỗ này… là đâu vậy Hàn Mặc. 

Nhìn đống nhà cửa cũ kĩ như muốn sập ở hai bên đường Long Tuyết Nguyệt không nhịn được hỏi.

– Đây là khu ngoại thành phía Tây của Kinh Thành. 

Hàn Mặc nói.

– Kinh Thành sao! Không ngờ một nơi như Kinh Thành lại có nơi như vậy.

Nằm trong lòng Hàn Mặc Long Tuyết Nguyệt ngó nghiêng xung quanh.

Cô sống ở Kinh Thành gần hai mươi năm trong nhưng nơi mà các ngôi nhà như lâu đài hoặc cao trọc trời. 

Tưởng chừng một nơi như Kinh Thành đã trở thành một chốn thành thị giàu có với những tòa nhà cao trọc trời hay những khu dân cư cao cấp nhưng không ngờ vẫn còn một nơi nghèo khó như thế này cô thấy lạ muốn ngó nghiêng xem xung quanh. 

– Ọc ọc..

Đang ngó nghiêng thì cái bụng của Long Tuyết Nguyệt bỗng kêu lên.

– Đói rồi sao?

Hàn Mặc cười hỏi.

– Ân.

Long Tuyết Nguyệt đỏ mặt trả lời. 

– Cũng phải thôi em bị bắt cóc lúc trưa chưa được ăn gì thêm cả phải tốn sức một lúc nữa…

Nói đến đây Hàn Mặc dừng lại nhìn Long Tuyết Nguyệt cười.

Nghe Hàn Mặc nói Long Tuyết Nguyệt nhớ tới chuyện trong nhà máy kia xấu hổ dơ tay lên đánh vào ngực Hàn Mặc vài cái.

– Anh xấu lắm Hàn Mặc. 

Long Tuyết Nguyệt hờn dỗi nói.

– Ha ha được rồi để anh tìm xem quanh đây có chỗ nào bán đồ ăn không.

Nói xong Hàn Mặc mở thần thức ra tìm kiếm xung quanh. 

– Có chỗ ăn rồi!

Hàn Mặc dùng thần thức tìm được một quán mì ở gần đó.

Tìm được rồi Hàn Mặc bế Long Tuyết Nguyệt đi qua.

Đi vài bước đã đến quán. Quán ăn này không lớn, rất cũ kĩ, cái bảng hiệu còn mất mấy chữ đi không nhìn rõ.Hàn Mặc bế Long Tuyết Nguyệt đi vào bên trong. 

Bên ngoài trông cũ kĩ nhưng bên trong rất sạch sẽ, có vài người đang ngồi ăn dù bây giờ đã hơn một giờ trưa.

Thấy Hàn Mặc bế Long Tuyết Nguyệt vào ai nấy cũng đều dừng đũa lại quay ra nhìn hai người. 


– Hàn Mặc hay anh bỏ em xuống đi!

Bị nhìn như vậy Long Tuyết Nguyệt xấu hổ nói.

– Không! Anh vẫn còn muốn bế công chúa của mình một lúc.

Hàn Mặc nghiêm mặt nói.

– Đồ xấu xa!

Long Tuyết Nguyệt mắng nhưng trong lời nói không có tí giận dữ nào thậm chí trên mặt còn có chút vui mừng hạnh phúc. 

Hàn Mặc bế Long Tuyết Nguyệt đến một bàn trông ngồi xuống.

– Hai vị muốn ăn mì sao.

Vừa ngồi xuống một người đàn ông khoảng 40 tuổi tươi cười đến hỏi.

Người này trông rất gầy gò. Trên người còn mặc một chiếc tạp dề, trên đầu quấn chiếc khăn trông rất hài hước.

– Ừm, lão bản cho hai bát mì đi.

Hàn Mặc nói.

– Vâng, hai vị đợi một lát.

Người đàn ông nói rồi đi vào bếp.

Ông ta khách khí với Hàn Mặc như vậy vì nhìn mấy bộ đồ trên người của Hàn Mặc và Long Tuyết Nguyệt. Mấy bộ đồ rất đắt tiền, nhìn là biết người ở trong thành phố.

Đợi năm phút hai bát mì nóng hỏi đã được bưng ra. Trong bát mì còn có thịt, rau và hành trông rất ngon.

– Hai vị ăn ngon miệng.

Người đàn ông nói rồi đi sang bàn khác dọn dẹp. 

– Cảm ơn.

Long Tuyết Nguyệt nói một tiếng.

Nói rồi Long Tuyết Nguyệt bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Dù đói nhưng cô vẫn ăn rất nhã nhặn không vội vàng.

– Ngon thật!


Long Tuyết Nguyệt khen một tiếng.

– Ừm, đúng là ngon thật. 

Hàn Mặc cũng khen một tiếng.

Long Tuyết Nguyệt đang đói mà cũng là lần đầu ăn ở đây nên cô mới thấy ngon. Chỉ cần ăn một vài lần là cô sẽ thấy nó là bình thường ngay.

– Phù, ngon thật.

Long Tuyết Nguyệt lau miệng nói.

– Em ăn thêm không?

– Thôi không cần đâu em cũng gần nó rồi.

Long Tuyết Nguyệt cười nói.

– Vậy chính ta đi về thôi!

Hàn Mặc trả tiền rồi lại bế Long Tuyết Nguyệt đi ra ngoài. 

Hàn Mặc bế Long Tuyết Nguyệt như vậy ai cũng tưởng là Long Tuyết Nguyệt bị liệt hai chân không khỏi thấy thương tiếc.

– Hàn Mặc anh xem bên kia sao đông người vậy.

Đi được một đoạn Long Tuyết Nguyệt thấy một bên đang tụ tập đông người nói.

Nghe Long Tuyết Nguyệt nói Hàn Mặc quay sang nhìn thấy một chỗ đang đứng một đám người.

Hàn Mặc nhớ ra chỗ đó là nhà của cô bé lúc Hàn Mặc hỏi thăm. 

Hàn Mặc thấy có gì đó không ổn trải thần thức ra dò xét. Thấy được cảnh tượng chỗ đó Hàn Mặc thay đổi sắc mặt.

………….

Hiện mình đã tạo một page trên Facebook có tên là Tác giả Mạc Lăng Phong Thiên, ảnh của page thì giống với ảnh đại diện của mình. Các đại hữu lên theo dõi để cập nhật tình hình mới nhất về truyện của mình nhé =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.