Đọc truyện Hệ Thống Truy Phu – Chương 143
Sau khi Thường Thư Vân và tu sĩ áo đen kia bị mang về thành Vạn La liền bị nhốt trong địa lao của phủ thành chủ, không chỉ linh lực của bản thân bị giam cầm, mà bốn phía nhà tù còn bị vài trận pháp bao phủ, cho dù có là ông trời, muốn trốn ra cũng phải tốn nhiều công sức, huống chi chỉ là hai tu sĩ đã bị giam cầm linh lực.
Tất Điêu Diệp Lâm lệnh cho thị vệ tới địa lao ép hỏi thân phận và động cơ tấn công bọn Thương Thăng của họ, mặt khác lại cho thị vệ đi điều tra thân phận và địa vị của họ.
Bởi tu vi của cả hai đều cao, không phải là tán tu ẩn cư sơn lâm không muốn người khác biết tới, tuy rằng Thường Thư Vân là tu sĩ đại lục Huyền Thiên, người biết tới khá ít, nhưng lại có không ít người biết tu sĩ áo đen, vừa lúc, có một chưởng môn của một môn phái nghe nói tới chuyện này, liền cảm thấy khá là hứng thú, sao khi được cho phép liền đi một chuyến tới địa lao, lúc đi ra liền muốn gặp Tất Điêu Diệp Lâm.
Vì thế, Tất Điêu Diệp Lâm liền biết thân phận của tu sĩ áo đen này, người này tên Bạch Kình Thương, tuy rằng không phải là cao thủ đứng đầu đại lục Huyền Hoàng, nhưng cũng có chút nổi tiếng, thực lực đương nhiên cũng không tệ, bởi hắn là con trai thứ hai của tộc trưởng đương nhiệm gia tộc Bạch thị, mà gia tộc Bạch thị có quan hệ với phần lớn các môn phái của đại lục Huyền Hoàng, thế nên có không ít người biết Bạch Kình Thương này.
Gia tộc Bạch thị là một đại gia tộc của trung bộ đại lục Huyền Hoàng, tu sĩ cấp cao trong tộc không ít, đệ tử tư chất cao cũng không thiếu, tộc trưởng đương nhiệm Bạch Thư Vân thực lực càng thêm ghê gớm, là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, tăng cấp thần tốc, chỉ cần qua vài trăm năm nữa là có thể đột phá Độ Kiếp kỳ, phi thăng lên Tiên Giới. Không chỉ vậy, gia tộc Bạch thị còn có vài trưởng lão, đều ở cấp bậc Tán Tiên, tuy rằng tu sĩ bên ngoài rất ít khi được nhìn thấy những trưởng lão này, nhưng cũng biết bây giờ họ đều đang ở trong tộc, trấn thủ địa bàn gia tộc Bạch thị.
Nhân mạch của gia tộc Bạch thị khá rộng rãi, cũng có chút quan hệ với một vài người trong hoàng thất, lần này Tất Điêu Diệp Lâm bắt được con trai của tộc trưởng họ, tin này truyền ra, không cần biết Bạch Kình Thương đã làm gì, người của gia tộc Bạch thị cũng sẽ phái người tới cứu hắn.
Chẳng qua Tất Điêu Diệp Lâm lại không biết Bạch Kình Thương, hắn là người trong hoàng thất, sự vụ bận rộn, lại có rất nhiều chuyện phải kiêng dè, chỉ thỉnh thoảng gặp Bạch tộc trưởng vài lần, quan hệ cũng không thân, những người của Bạch thị tộc hắn ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua.
Ngoài việc tra được Bạch Kình Thương là người của gia tộc Bạch thị, thị vệ của Tất Điêu Diệp Lâm còn tra ra được Bạch Kình Thương này mấy tháng qua từng nhiều lần bí mật tới Vạn Thú sâm lâm, hơn nữa trong Bạch thị tộc còn xảy ra nhiều sự cố trận pháp cao cấp bí mật bị trộm, mà thú triều xảy ra mấy ngày nay, Bạch Kình Thương càng truyền nhiều tin tức tới Vạn Thú sâm lâm.
Bởi vậy, Tất Điêu Diệp Lâm liền có thể đoán ra nguyên nhân của thú triều lần này hơn phân nửa có liên quan tới Bạch Kình Thương, thậm chí có chút liên quan tới những người khác trong Bạch thị tộc.
Tất Điêu Diệp Lâm suy nghĩ một hồi, quyết định ngồi yên xem biến, xem xem bộ tộc Bạch thị sẽ phái người tới thuyết phục thế nào, cùng lúc đó, hắn còn phái thêm càng nhiều thị vệ canh giữ ở địa lao, phòng có người tới cướp ngục.
Nghiêm Nguyệt Tùng cũng chính là Thanh Mộng tôn giả, ở lại thành Vạn La ba ngày, thấy những yêu thú kia cũng không tới tập kích thành trì nữa liền mang theo ba đệ tử cáo từ Tất Điêu Diệp Lâm, trở về đế đô, thuận tiện bẩm báo tình huống nơi này cho hoàng đế bệ hạ.
Lần này tới thành Vạn La, Nghiêm Nguyệt Tùng vẫn chưa phải tốn nhiều công sức, chỉ là cứu được bọn Thương Thăng, bắt được hai phản đồ liên hợp với yêu tu đối phó với tu sĩ nhân loại, ngay cả yêu thú cũng chưa giết được mấy con, thú triều đã kết thúc, cũng không biết là vận khí tốt hay là yêu thú sợ ông.
Ngày hôm sau bọn Vân Túc trở về thành, yêu thú cấp thấp ngoài thành đã không còn lui tới, chắc là bởi Yêu Vương của chúng bị thương nặng, hoặc là tổn thất thảm trọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sự kiện thú triều lần này sẽ chấm dứt tại đây.
Những thành chủ và chưởng môn còn lại, lúc trở về, tuy rằng đại bộ phận đều còn sống, nhưng có người bị thương khá nặng, vẫn đang tiến hành chữa trị, có người không có chuyện gì liền ở lại vài ngày, phát hiện thú triều đã thật sự chấm dứt, lúc này mới dẫn theo các tu sĩ trở về địa bàn của mình.
Tất Điêu Diệp Lâm bởi muốn xử lý những chuyện sau đó, còn phải chờ người của bộ tộc Bạch thị tới, cũng không định trở về đế đô ngay.
Bọn Cung Tiểu Trúc và Vân Túc nay đang ở trong khách điếm, ngày nào hai người cũng tới phủ thành chủ làm khách, thực ra là muốn biết tin tức về Đan Vân tôn giả và Bạch Kình Thương.
Thương Thăng vẫn chưa để ý tới mấy chuyện này, bởi Thanh Mạch sau một loạt chuyện xảy ra ở Vạn Thú sâm lâm, bị thương nặng vài lần, cơ thể bị tổn thương khá nghiêm trọng, thế nên bây giờ Thương Thăng đang giúp hắn chữa thương, ngày nào cũng ở nguyên trong khách điếm, không bước nửa bước ra khỏi cửa.
Bởi Đan Vân tôn giả hơn phân nửa là tới vì bọn Vân Túc, thế nên Vân Túc họ đương nhiên không thể không quan tâm tới những chuyện bên ngoài.
Cung Tiểu Trúc nghe Tất Điêu Diệp Lâm và Vân Túc nói chuyện liền biết được, tu sĩ áo đen tập kích họ ở Vạn Thú sâm lâm kia tên Bạch Kình Thương, hắn lập tức nghĩ tới thân phận của đối phương.
Là một bộ tiểu thuyết, bên trong không chỉ có nhân vật chính, mà còn có rất nhiều boss phản diện, Đan Vân tôn giả cũng được coi là một nhân vật, nhưng vẫn chưa phải là boss lớn nhất, Bạch Kình Thương mới là boss phản diện chung cực làm phiền Vân Túc mấy bận đều không thành, chẳng qua cuối cùng vẫn bị Vân Túc xử lý, phương pháp đương nhiên không cần phải nói, đương nhiên là đả thương địch thủ một nghìn, bản thân tự tổn hại tám trăm.
Tuy rằng Cung Tiểu Trúc biết Bạch Kình Thương là boss chung cực nhưng vẫn không hiểu vì sao hắn lại ra tay với Vân đại ca, trong nguyên tác, Bạch Kình Thương và Vân Túc kết thù bắt đầu từ sau khi Vân Túc đột phá Nguyên Anh kỳ, nguyên nhân là do tranh đoạt một món bán tiên khí hỏng trong một bí cảnh, sau khi Bạch Kình Thương không tranh đoạt được, liền phát hiện nữ tu mà mình thích bị Vân Túc câu dẫn mất, thế nên mới phẫn nộ, thề không xử lý Vân Túc không bỏ qua, mà bây giờ còn chưa tới lúc bí cảnh này mở ra, Vân Túc cũng chưa từng tiếp xúc với nữ tử mà Bạch Kình Thương thích, như vậy chuyện này là do liên quan tới Đan Vân tôn giả?
Nghĩ tới đây, Cung Tiểu Trúc cảm giác cũng rất có khả năng, nghe nói từ lâu trước kia Đan Vân tôn giả và Bạch Kình Thương đã giao hảo với nhau, Bạch Kình Thương báo thù giết đồ cho Đan Vân tôn giả cũng không có gì lạ, chẳng qua cũng đâu cần hao tâm tổn trí tới vậy!
Cung Tiểu Trúc cảm giác chắc chắn còn có nguyên nhân khác, cân nhắc một hồi, hắn vẫn không nghĩ thấu, liền đơn giản bỏ qua chuyện này mà nhìn về nơi xa.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc lúc này đang ở sau núi của phủ thành chủ, Vân Túc đang tỷ thí võ nghệ với Tất Điêu Diệp Lâm, Tất Điêu Diệp Lâm và Vân Túc bởi tu vi chênh lệch quá lớn, thế nên vì công bằng, Tất Điêu Diệp Lâm áp chế tu vi của bản thân xuống Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn.
Phệ Hồn kiếm trong tay Vân Túc va chạm với chiết phiến trong tay Tất Điêu Diệp Lâm, phát ra tiếng vang, từng tia lửa bắn ra, hai món pháp bảo chạm vào nhau, một lát sau lại tách ra, hai người xoay người trong không trung, tay áo bay bay, tóc bay phất phơ, pháp bảo mang tới quang mang chói mắt tới cực điểm, màu sắc huyến lệ, mỗi lần va chạm đều mang tới năng lượng giao động cực lớn.
Tuy chỉ là luận bàn, nhưng hai người đều dùng công kích mạnh nhất của mình.
Tuy Tất Điêu Diệp Lâm áp chế tu vi về Kim Đan kỳ, nhưng tuổi tác của hắn khá lớn, kinh nghiệm đối chiến phong phú, thế nên lực công kích có thể so với Nguyên Anh kỳ.
Mà thực lực Vân Túc cũng không kém bao nhiêu, tuy rằng tuổi y không lớn, kinh nghiệm so ra cũng kém Tất Điêu Diệp Lâm nhưng thiên phú lại vượt xa rất nhiều tu sĩ cùng cấp giới tu chân, hơn nữa y có pháp bảo ma khí Thượng Cổ trong tay, quả là như cá gặp nước.
Chỉ chốc lát sau, hai người kết thúc cuộc chiến, kết quả tỷ thí ngoài ý liệu lại là ngang tay.
Hai người vừa dừng tay, một đám tu sĩ cấp cao ngồi trên ghế đá bên cạnh, trong đó có một nam tu kích động chạy tới, nói với Tất Điêu Diệp Lâm: “Diệp Lâm ngươi mau tránh ra, ta cũng muốn tỷ thí với vị đạo hữu này một phen, để công bằng, ta cũng sẽ áp chế tu vi xuống Kim Đan kỳ, cứ vậy đi.”
Vân Túc mặt không biểu cảm gật đầu, hai người liền cứ thế mà bắt đầu tỷ thí.