Hệ Thống Truy Phu

Chương 121


Đọc truyện Hệ Thống Truy Phu – Chương 121

Ba người làm quen nhau xong, Tất Điêu Diệp Lâm mời hai người về phủ thành chủ làm khách nhưng Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cự tuyệt ý tốt của hắn.

Bây giờ đang lúc nguy nan, có rất nhiều tu sĩ tới thành Vạn La, ngoài vài thành chủ, chưởng môn và minh chủ Tán Tu Minh ở phủ thành chủ, những tu sĩ còn lại, không có địa vị đều ở khách điếm trong thành hoặc tự mang động phủ tới bãi đất trống trong thành ở, địa vị hơi cao hơn thì tới một động phủ hơi xa hoa một chút trong thành.

Dù sao thành Vạn La quá nhỏ, không thể dung nạp hoàn toàn mấy vạn tu sĩ tự dưng dôi ra.

Nếu hai người Cung Tiểu Trúc họ không có nửa điểm căn cơ, tu vi còn thấp như vậy mà lại cùng tam hoàng tử Huyền Hoàng triều trở lại phủ thành chủ, khả năng đi trên đường sẽ bị ánh mắt hung ác của các vị tu sĩ bắn chết.

Sau khi vào thành rồi, hai người và Tất Điêu Diệp Lâm mỗi bên đi một ngả.

“Vân tiền bối và Cung đạo hữu xin dừng bước!”

Đang muốn về khách điếm, đằng sau lại có một người đuổi tới, rõ ràng là Vạn Lăng Hoàn tới cùng với hai người họ từ thành Uyển Diên.

Cung Tiểu Trúc và Vân Túc nghe thấy tiếng liền dừng lại, xoay người lại nhìn hắn.

Vạn Lăng Hoàn thấy cả hai đứng lại chờ mình, liền vui vẻ ra mặt chạy tới nói: “Vừa rồi ngoài thành sao không thấy Vân tiền bối và Cung đạo hữu? Tại hạ còn tưởng rằng hai vị vẫn còn nghỉ ngơi trong thành chứ!”

Vân Túc hơi gật đầu với hắn.

Cung Tiểu Trúc mỉm cười đáp: “Chúng ta đi tới một nơi khá xa mà thôi, Vạn đạo hữu không đi cùng với Vạn gia chủ sao?”


“Ngươi nói cha ta à, vừa rồi ông vừa trở về đi nghị sự cùng thành chủ, ta thì bận nhặt xác yêu thú, thế nên không về cùng ông ấy.”

Tu sĩ nhân loại bình thường sẽ đều thu xác yêu thú đã bị giết ngoài thành vào túi trữ vật, cất đi về sau luyện khí luyện đan hoặc bán linh thạch, yêu thú cấp càng cao, nguyên liệu càng quý giá, lần này có rất nhiều người đều nhặt xác yêu thú về, ngoại trừ một số tu sĩ cấp cao khinh thường nguyên liệu từ yêu thú cấp thấp.

Cung Tiểu Trúc và Vân Túc cũng nhặt lại một ít, đều là yêu thú cấp đã ngoài ba, bốn, yêu thú cấp một, hai giá quá rẻ, hơn nữa số lượng cũng nhiều, rất tốn diện tích, thế nên hai người liền bỏ qua.

Nghe vậy, Cung Tiểu Trúc liền gật đầu: “Vậy sao!”

Nói nói vài câu, ba người mới chia tay nhau, đều cho đối phương biết nơi ở của mình, bởi đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, vẫn nên dùng thời gian để tu luyện thì tốt hơn.

Mà Tất Điêu Diệp Lâm đã bỏ ẩn thân trở về phủ thành chủ, vào trong phủ, các thị vệ thủ vệ nhìn thấy tam hoàng tử đã ra ngoài về, mặc dù cũng hiếu kỳ tam hoàng tử có phải là tự mình đi điều tra tình huống không, trên mặt vẫn là một bộ dáng trang nghiêm túc mục, không dám nói nửa chữ.

Cung Tiểu Trúc ngồi trên giường, trong lòng gọi hệ thống, đi tới ô trữ vật xem vật phẩm được thưởng.

Từ sớm khi Cung Tiểu Trúc tới thành Vạn La, hệ thống liền phát động nhiệm vụ diệt yêu thú cho hắn, phần thưởng khá hậu hĩnh, một nghìn điểm hệ thống tệ, và mười điểm giá trị vận khí. Mặc khác còn có nhiệm vụ làm quen với tam hoàng tử Huyền Hoàng triều, vừa rồi vừa hoàn thành xong nhiệm vụ một, đã hoàn thành luôn xong nhiệm vụ này.

Có lẽ phần thưởng này là cho sự hoàn thành của cả hai nhiệm vụ, lần này không chỉ có phần thưởng một vạn hệ thống tệ, giá trị vận khí cũng đạt tới 100 điểm, mà còn có một phần thưởng khác là một lọ nhuận hoạt đan và một bộ công pháp song tu.

Mà lúc này, trong ô trữ vật, có hai thứ đang nằm ở đó, một cái bình ngọc và một cái ngọc giản.


Nhuận hoạt đan dùng lúc song tu cách dùng không cần phải nói, vì muốn chứng minh suy đoán của mình, Cung Tiểu Trúc liền mở hướng dẫn sử dụng của nhuận hoạt đan ra xem, trái tim nhất thời đập loạn thình thịch, tai thiếu chút nữa đỏ rực lên, mặt cũng nóng bừng.

Hắn sờ sờ khuôn mặt mình, nóng hơn nhiều so với lúc bình thường, một lát sau, tầm mắt dời sang chỗ khác, lại mở giản giới công pháp song tu ra, sau khi nhìn xong, vô cùng kinh hỉ, bởi bộ công  pháp song tu này là một bộ công pháp tiên cực, áp dụng cho đạo lữ đã ngoài Trúc Cơ kỳ song tu, cho dù tu sĩ đã phi thăng lên Tiên Giới cũng vẫn có thể tu luyện bộ công pháp này.

Cung Tiểu Trúc lấy ngọc giản ra hôn một cái, đây quả là tạo ra vì hắn và Vân đại ca mà!

Cung Tiểu Trúc lăn vài vòng trên giường, đột nhiên nhảy dựng lên đi ra ngoài cửa, sau đó đi tới trước cửa phòng cách vách của Vân Túc cộc cộc vài tiếng gõ lên cửa.

Vân Túc vốn đã bắt đầu ngồi thiền tu luyện, nghe thấy Cung Tiểu Trúc tới gõ cửa, liền đứng dậy mở cửa cho hắn, thấy Cung Tiểu Trúc ngốc hề hề đứng ngoài cửa, liền nắm tay hắn, kéo hắn vào trong, thần sắc nhu hòa hỏi: “Tiểu Trúc đang cao hứng gì vậy?”

Cung Tiểu Trúc giấu một tay sau lưng, nghe thấy Vân Túc hỏi vậy, mới cúi đầu đưa công pháp song tu trong tay tới trước mặt Vân Túc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Vân đại ca, ngươi xem này.”

Vân Túc nghi hoặc cầm lấy lật qua, thần sắc trở nên nghiêm túc, sau khi xem xong mới hỏi Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, đây là hệ thống thưởng cho ngươi?”

Cung Tiểu Trúc nghi hoặc gật đầu đáp: “Đúng vậy! Thế nào? Vân đại ca, có vấn đề gì à? Chẳng lẽ công pháp này có vấn đề gì?”

Vân Túc lắc đầu, thần sắc nhất thời nhu hòa lại, xoa xoa đầu hắn an ủi nói: “Không sao cả, bộ công pháp này quả là một bộ công pháp tiên cực, khẩu quyết cũng hoàn toàn không tệ, đợi sau này chúng ta ký kết khế ước thần hồn là có thể tu luyện.”


Thực ra trong lòng Vân Túc có một nỗi lo, bởi y không biết hệ thống này tới từ đâu, tới cùng là có mưu đồ gì, chẳng lẽ thật sự chỉ là do muốn giúp đỡ Tiểu Trúc mà đến?

Không, Vân Túc cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nghĩ kĩ, lại cảm thấy như sa vào sương mù, khiến y không hiểu ra làm sao.

Có điều cũng không sao cả, y nghĩ, cho dù về sau có xảy ra chuyện gì khó đoán trước, cũng đã có y bảo vệ cho Tiểu Trúc tuyệt không điều sai lầm xảy ra, cho dù có phải thần hồn câu diệt cũng không tiếc.

Nghe xong lời Vân Túc nói, Cung Tiểu Trúc che giấu chút ngượng ngùng trong lòng gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới chuyện hình như đã lâu rồi không dùng hệ thống quét đánh giá số mệnh Vân đại ca.

Vì thế, hắn kích động mặc niệm hệ thống quét một chút, một cơ thể trần như nhộng cực kỳ hoàn mỹ liền xuất hiện trước mắt Cung Tiểu Trúc, khoảng cách cực kỳ gần.

Cung Tiểu Trúc nhìn mà một trận khí huyết dâng lên.

Hắn nóng mặt nhìn thông tin trước mắt, tận lực khắc chế ánh mắt hướng tới cơ thể Vân Túc, nhưng vẫn thất bại.

Vội vã xem xong thông tin, Cung Tiểu Trúc đóng hệ thống quét lại, chẳng qua cuối cùng cũng biết được giá trị vận khí của Vân đại ca, lúc này hắn mới biết giá trị vận khí của Vân đại ca không biết đã tăng lên thành 100 điểm từ lúc nào, giống như giá trị vận khí của hắn, đều đã mãn giá trị.

Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, Vân đại ca là nhân vật chính của thế giới này, giá trị vận khí như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cung Tiểu Trúc cảm thấy mũi mình có hơi ngứa, định giơ tay lên sờ thử, lại bị Vân Túc bắt lấy.

“Đừng nhúc nhích!” Vân Túc trầm giọng nói, sau đó cầm một cái khăn tay bịt vào mũi hắn: “Vận chuyển linh lực!”

Trong nháy mắt đầu Cung Tiểu Trúc trống rỗng, lúc này mới kịp phản ứng hóa ra là mình chảy máu mũi, vội vã điều động chân nguyên trong đan điền, áp chế máu mũi xuống.


Chờ đã xong xuôi, Vân Túc thu khăn tay lại, lau sạch sẽ khuôn mặt trắng nõn của hắn, mới cười hỏi hắn: “Vừa rồi ngươi nghĩ gì vậy? Hay là phải nói ngươi đã nhìn thấy gì?”

Y sao có thể bỏ qua hình ảnh vừa rồi Cung Tiểu Trúc nhìn chằm chằm vào cơ thể y, quét toàn bộ từ trên xuống dưới, mặt đỏ tai hồng, nghĩ tới hệ thống không gì không làm được của hắn, hiển nhiên là đoán được Tiểu Trúc có lẽ là đã nhìn thấy thứ gì không nên thấy.

Ánh mắt Cung Tiểu Trúc chợt lóe, né tránh mà đáp: “Không nghĩ gì cả, cũng không thấy gì hết.”

Vân Túc hoài nghi cúi đầu nhìn Cung Tiểu Trúc, ôm hắn vào trong ngực, nâng cằm hắn lên: “Thật sao? Nói dối sẽ bị phạt đó nha!” Sau đó buông tay ra, một phen bế ngang hắn về phía giường.

Nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, ánh mắt sáng quắc nhìn Cung Tiểu Trúc đang nhắm chặt hai mắt.

Cung Tiểu Trúc nằm trên giường, nắm chặt y phục trước ngực Vân Túc, cảm nhận được ánh mắt như lửa nóng của y, miên man suy nghĩ trong lòng, một hồi khẩn trương, một hồi hưng phấn, ngay cả chính hắn cũng không biết bản thân đang nghĩ tới cái gì nữa.

Vân Túc chậm rãi cúi đầu hôn lên môi Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc ngốc nghếch đáp lại, cảm nhận được khí tức của Vân Túc đập vào mặt, trái tim đập loạn thình thịch, buông bàn tay nắm vạt áo của Vân Túc ra, ôm lấy lưng y, làm cho cơ thể hai người càng sát vào nhau hơn.

Vân Túc hôn hôn, sâu vào trong khoang miệng của hắn, hôn lưỡi sâu nhưng vẫn không mất đi sự ôn nhu…

Chờ tới lúc Vân Túc buông Cung Tiểu Trúc ra, y phục hai người đã trở nên hỗn độn không chịu nổi, khí tức cũng không ổn, trên mặt Cung Tiểu Trúc đỏ ửng sau nụ hôn nồng nhiệt, mà Vân Túc vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh như trước, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm thúy.

“Đêm nay ở lại đây ngủ.”

Nghe vậy, Cung Tiểu Trúc ngước mắt lên gật đầu, sau đó thấy Vân Túc nằm xuống bên cạnh hắn, một lần nữa ôm chặt hắn vào trong lòng.

Bóng đêm dần sâu, Cung Tiểu Trúc nhắm mắt lại lần nữa, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười, tuy rằng trong lòng thoáng có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới còn nhiều thời gian, hai người vừa mới xác định quan hệ không lâu, trong lòng nhất thời liền không sốt ruột nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.