Đọc truyện Hệ Thống Truy Phu – Chương 117
Hóa ra, hai ngày trước, vài môn phái nhỏ bên cạnh Vạn Thú sâm lâm bởi bị yêu thú trong sâm lâm tập kích mà bị diệt toàn môn, trước ngày hôm nay, bởi phàm nhân nhìn thấy yêu thú xao động không còn ai sống sót, bởi vậy không có ai lan truyền tin tức này ra ngoài.
Tận cho tới sáng nay, yêu thú diệt hết các môn phái nhỏ cạnh rừng lại bắt đầu có ý định tập kích vài thành trấn nhỏ, lúc này mới có vài tu sĩ tu vi tương đối cao trốn ra, lan truyền tin tức yêu thú xao động ra ngoài.
Yêu thú xao động thực ra cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ là yêu thú đến mùa phát tình nên mới xảy ra hiện tượng này, dù sao cũng không đủ để làm các tu sĩ giới tu chân bận tâm, nhất là những bầy đàn khá nhỏ, thường chỉ có vài con tới vài chục con tập kích nhân loại, thứ hai là yêu thú xao động chủ yếu là những yêu thú tu vi tương đối thấp trong rừng, bình thường không vượt quá cấp ba, ba là yêu thú xao động dù cũng tập kích nhân loại, nhưng bình thường chỉ hai ba ngày sau lại bình ổn, không cần tu sĩ trấn áp.
Hàng năm trong Vạn Thú sâm lâm đều có hiện tượng yêu thú xao động này, tu sĩ cũng thường thường bị tập kích, nhưng có nhiều tu sĩ tu vi cao đều đánh gục yêu thú, thu thập chúng làm nguyên liệu luyện khí, hoặc bán lấy chút linh thạch.
Bởi vậy, mỗi khi tới mùa yêu thú xao động, rất nhiều tu sĩ nhân loại đều sẽ tạo thành đội kích sát yêu thú ngoài Vạn Thú sâm lâm, kiếm lấy cả đống nguyên liệu tu luyện.
Nhưng tình huống lần này lại là tình huống chưa từng xuất hiện trong mấy trăm năm thậm chí là nghìn năm gần đây, không chỉ vài môn phái nhỏ bị tiêu diệt hoàn toàn, mà nhiều thành trấn cách xa Vạn Thú sâm lâm cũng gặp hại, thành vỡ nát, hơn nữa nghe nói còn xuất hiện yêu thú đã ngoài cấp ba, dù là số lượng cũng rất nhiều, chưa từng thấy trước đây.
Vạn Lăng Hoàn nói tiếp: “Trong ngọc phù truyền âm sư tôn có nói, lần này Thiên Cơ môn dẫn dắt các đại môn phái tây bộ của đại lục Huyền Hoàng chống lại thú triều, môn chủ Thiên Cơ môn đưa tin cho các môn chủ và tông chủ, tất cả các môn phái đều phải phái đệ tử nội môn trong vòng ba ngày đi về thành Vạn La hướng Tây Nam tụ hợp, chỉ chừa lại một vài đệ tử đóng quân trong môn phái, Vu minh chủ của liên minh tán tu cũng tuyên bố với phần lớn tán tu chống lại thú triều, hôm nay triều đình cũng đã hạ chỉ thông tri các đại thành chủ tới thành Vạn La chống lại thú triều.”
Vạn Khuynh trầm tư một lát, căn dặn Vạn Lăng Hoàn: “Hoàn nhi, ngươi tập kết toàn bộ tu sĩ đã ngoài Trúc Cơ kỳ trong gia tộc lại, chỉnh đốn một phen xong, chờ hiệu lệnh của thành chủ, cùng nhau tới thành Vạn La chống lại thú triều, đúng rồi, ngươi tự mình thông tri chuyện này cho hai người Vân đạo hữu và Cung đạo hữu, nếu muốn cùng đi chống lại thú triều, có thể xuất phát cùng chúng ta, thời gian đến lúc đó lại thông tri.”
“Vâng, phụ thân.” Vạn Lăng Hoàn đáp lời xong liền ra khỏi sân.
Vạn Khuynh thấy Vạn Lăng Hoàn đã rời đi, lại dặn Bạch Vinh Anh: “Ngươi ở nhà quan tâm tới Hàm nhi, đừng để nó chạy loạn khắp nơi, ta đi một chuyến tới phủ thành chủ, trước khi trời tối sẽ trở lại.”
“Ta biết rồi, lão gia, đi đường cẩn thận.”
…
Vạn Lăng Hoàn một đường chạy vội, nhanh chóng xuyên qua ngã tư đường, né tránh đám người xung quanh, chỉ chốc lát sau, hắn đã tới khách điếm năm tầng, trên bảng hiệu đề bốn chữ to “Khách điếm Lai Vận”, vào cửa, Vạn Lăng Hoàn trực tiếp đi tới phòng chữ Thiên tầng năm.
Xử lý lại y phục hỗn độn ngoài cửa một lát, lúc này mới khom lưng hành lễ, miệng nói: “Đệ tử của Tề trưởng lão Dịch Hoàng tông, Vạn Lăng Hoàn bái kiến Vân tiền bối và Cung đạo hữu.”
Vừa dứt lời, cửa phòng không gió tự mở, Vạn Lăng Hoàn hai bước rút thành một bước, vào cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói với hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đang ngồi trên nhuyễn tháp: “Kiến quá Vân tiền bối, Cung đạo hữu, biệt lai vô dạng.”
(biệt lai vô dạng: ý là “ngươi/bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?” – dùng như một câu chào khi gặp)
Vân Túc hơi gật đầu.
Cung Tiểu Trúc gật đầu mỉm cười với Vạn Lăng Hoàn: “Vạn đạo hữu mời ngồi, hôm nay đến là có chuyện gì? Nhìn ngươi vẻ mặt u sầu, không biết có chuyện gì không ổn xảy ra?”
“Không gạt hai vị, hôm nay tại hạ tới gặp hai vị là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, mới vừa rồi…” Vạn Lăng Hoàn thuật lại một lần theo lời Vạn Khuynh, lại nói tiếp: “Dám hỏi hai vị đạo hữu có ý định gì? Trước khi rời khỏi nhà phụ thân đã dặn tại hạ, hai vị nếu muốn ở lại chống lại thú triều, có thể cùng đi với chúng ta, nếu hai vị muốn rời khỏi nơi này, tại hạ cũng có thể đề cử một nơi tốt cho hai vị.”
Cung Tiểu Trúc hỏi Vân Túc: “Vân đại ca, chúng ta nên đi hay ở đây?”
Vân Túc nói: “Tới thành Vạn La.”
Vì thế, hai người quyết định cùng tới thành Vạn La, vừa là bởi muốn ở đây chờ bọn Thương Thăng tìm tới, thứ hai là muốn đánh nhau với yêu thú gia tăng kinh nghiệm, thuận tiện thu nhặt một chút nguyên liệu luyện khí.
Dù thế nào thì họ cũng không có phẩm chất tốt đẹp giúp người làm niềm vui gì đó.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Vân Túc mang theo Cung Tiểu Trúc ra ngoài thành tới nơi hẹn gặp bọn Vạn Lăng Hoàn.
Ở một nơi rộng lớn, thành chủ thành Uyển Diên đứng ngay phía trước, thành chủ này tên Vạn Trường Thanh, tu vi ở Xuất Khiếu trung kỳ, khuôn mặt tuấn dật, vóc người thon dài, một thân đạo bào hoa mỹ tươi đẹp. Bên cạnh hắn có một nam tu bộ dạng mười mấy tuổi cũng tuấn dật phi phàm, dung mạo người này tương tự Vạn Trường Thanh mấy phần, dáng người khá gầy, eo lưng tinh tế, trên lưng lại có một thiết chùy lớn, chính là nhi tử Vạn Dật của Vạn Trường Thanh.
Phía sau hai người là vài gia tộc đại gia của thành Uyển Diên, có người khôi ngô cao ngất, có người râu tóc bạc trắng, phần nhiều là tu sĩ đã ngoài Nguyên Anh kỳ, có một người thậm chí còn tới Xuất Khiếu kỳ, chính là một gia chủ của một đại gia tộc, địa vị gần bằng thành chủ thành Uyển Diên, chỉ là đã hơi già, có vẻ giống với một người sắp xuống mồ.
Phía sau vài đại gia chủ, tất cả đang đứng đều là đệ tử trong gia tộc của họ, phần nhiều là một vài đệ tử tu vi khá thấp, tư chất không quá tốt, tu vi cũng chưa vượt quá Kim Đan kỳ.
Ngoài ra, còn có một nam tu thanh niên tuổi chưa quá ba mươi, một thân khí độ phi phàm, mặt tựa quan ngọc, môi hồng răng trắng, thần sắc chăm chú nhìn về nơi trước mặt, sau lưng hắn có khá đông tán tu, tu vi không đều nhau, vừa có cả tu sĩ Luyện Khí kỳ, vừa có cả tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Ngoài ra, còn có rất nhiều gia chủ gia tộc lớn nhỏ mang theo chúng đệ tử lục tục chạy tới, đứng ở vị trí bản thân nên đứng, các tu sĩ không hề lớn tiếng ồn ào mà chỉ nhỏ giọng nói thầm.
Vạn Khuynh là một gia chủ của một gia tộc nhỏ thành Uyển Diên, đứng sau cùng, Vạn Lăng Hoàn đứng cạnh ông, vẫn không nhúc nhích, nhưng vừa thấy hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tới, mắt sáng lên, đi tới cười nói: “Vân tiền bối, Cung đạo hữu, hai người rốt cuộc cũng tới rồi.”
Vân Túc khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm kéo tay Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc gật đầu nói với Vạn Lăng Hoàn: “Chào Vạn đạo hữu, không ngờ mọi người lại tới sớm như vậy.”
Hôm qua thời gian họ hẹn là giờ Mẹo tập hợp ngoài thành, không ngờ lúc hai người họ tới còn chưa tới giờ đã có nhiều người đã tới đây đến vậy.”
Đối với Vân Túc lạnh lùng, Vạn Lăng Hoàn một chút cũng không để ý, chỉ nói với Cung Tiểu Trúc: “Thực ra các ngươi cũng không tới muộn, chỉ là tình huống lần này khá nguy cấp, nên chúng ta mới vội vã xuất phát, tới khá sớm.”
Vài đại gia chủ cùng nói hai ba câu chuyện phiếm với thành chủ, mắt thấy thời gian xuất phát đã tới, thành chủ quét một vòng trong đám người, ra lệnh một tiếng, vung tay lên, một đạo sáng xanh đột phá chân trời.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy có một con Thương Loan bay giữa không trung, lông vũ trên người xanh như sắc trời, dưới ánh mặt trời lại tản ra quang mang nhu hòa, màu sắc rực rỡ, cơ thể cực lớn, phô thiên cái địa.
Vạn thành chủ kéo Vạn Dật phi thân lên lưng Thương Loan, Thương Loan vỗ cánh hai cái, cơ thể nhanh như chớp vọt về phương xa.
Chúng tu sĩ phía sau cũng nhanh nhẹn lấy pháp bảo bản mạng của mình ra theo sau, vài tu sĩ tu vi thấp, tốc độ không đủ nhanh đều được trưởng bối nhà mình mang theo.
Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc cưỡi lên Phệ Hồn kiếm, thúc giục Phệ Hồn kiếm không nhanh không chậm theo sau mọi người, mà Vạn Lăng Hoàn cũng bay cạnh hai người, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía hai người Vân Túc.
Vì thế, một đám tu sĩ nhân loại với số lượng khổng lồ thanh thế cực lớn bay về hướng Tây Nam.