Đọc truyện Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu FULL – Chương 173: Trở Về 5
Liên Thẩm Kỳ trở về Liên gia, chưa vào tới nhà đã bị Liên phu nhân quấn lấy, thao thao bất tuyệt, muốn y phải từ bỏ nhiệm vụ về Trái Đất, cho dù bị hạ một bậc quân hàm, cũng không cho y thi hành nhiệm vụ.
Liên phu nhân cứng rắn không được, chuyển sang nhõm nhẽo:” Mẹ mặc kệ, mẹ không muốn con thực hiện nhiệm vụ này, con không được đi đâu hết.”
Liên Thẩm Kỳ sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù Liên phu nhân có làm ra vẻ mặt gì cũng không đáp ứng, ngồi một chỗ xem máy tính.
Liên phu nhân dù có ồn ào đến đâu cũng không thể ồn ào bằng Loan Hy được.
Ái Hòa Nhất Kinh trong bộ dạng máy tính tỏ vẻ đã quen, ở trên tay Liên Thẩm Kỳ hoạt động hết công suất, không hề bị Liên phu nhân làm ảnh hưởng.
Liên Thẩm Kỳ ngồi trên ghế tiếp tục tìm hiểu về Trái Đất,mặc kệ chủ để của Liên phu nhân có là gì, anh cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại vài từ.
” Liên Thẩm Kỳ, con rốt cuộc có nghe mẹ nói không?”
” Có!” Liên Thẩm Kỳ delay 10 giây mới đáp lại.
” Thẩm Kỳ, con giờ mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa đem được con dâu về đây cho mẹ cơ mà.”
“…”
” Mẹ đến bằng này tuổi, chỉ mong có một cô con dâu, có một đứa cháu nhỏ để bế bồng chăm sóc.
Con không muốn giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện sao?”
“….”
” Thẩm Kỳ à, con…”
” Mẹ nói xong chưa?” Liên Thầm Kỳ bất ngờ đóng máy tính, cắt đứt đề tài của Liên phu nhân.
” Yo, đứa trẻ này, còn biết nặng lời với mẹ rồi?”
Việc này bà không phải mới đề cập lần một lần hai, lần nào con bà cũng chỉ bình thản lắng nghe mà thôi, một câu cũng lười đáp, giống như đang nghe một vấn đề không hề liên quan đến mình, vậy mà lần này nó còn phản ứng lại, còn cắt lời của bà?
Bà không biết nên vui mừng hay tức giận nữa!
Vui mừng vì con bà rốt cuộc cũng đã để ý đến bà, hay tức giận vì nó không hề muốn bà tiếp tục nới về chủ đề con cháu nữa đây!?
Liên Thẩm Kỳ không kiên nhẫn đứng dậy:” Mẹ nói xong chưa? Nếu xong rồi thì con xin phép, quân doanh còn có việc.”
Liên Thẩm Kỳ không đợi Liên phu nhân phản ứng lại, mang theo Ái Hòa Nhất Kinh rời đi.
Phi cơ của Loan Hy vẫn còn đợi ở bên ngoài, thấy Liên Thẩm Kỳ sớm hơn lần trước 30 phút đã chịu không nổi rời đi, Loan Hy không kìm được cười thầm trong lòng.
” Thiếu tướng, ngài muốn đi đâu?”
Liên Thẩm Kỳ không nói, chỉ liếc nhìn Loan Hy.
Nhiệt độ xung quanh hạ đến mức rất thấp, Loan Hy không dám tiếp tục đùa nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng, dùng tinh thần lực điều khiển phi cơ.
Trong quân doanh không cho tùy tiện dùng dị năng, nhưng bọn họ hiện tại không ở trong quân doanh nha! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn nhịn.
Đợi đến khi trở về quân doanh thì tiếp tục.
Liên Thẩm Kỳ nhận nhiệm vụ về Trái Đất, mà Loan Hy là thượng úy làm việc cho Liên Thẩm Kỳ đương nhiên cũng phải đi theo, nhưng tính cách của quân nhân không cho phép hắn sợ hãi trước nguy hiểm.
Thật ra Loan Hy cũng rất tò mò về Trái Đất kia, chỉ có điều không có dịp được bước đến.
Hiện tại nhân cơ hội ngàn năm có một, ngoài mặt than thở lo lắng, bên trong đã vui mừng đến nở hoa trong lòng, bươm bướm bay rợp trời rồi.
Thời điểm thi hành nhiệm vụ chỉ cách thời điểm Liên Thẩm Kỳ nhận nhiệm vụ bốn ngày.
Sau khi bên trên tập hợp đủ người cùng nhận nhiệm vụ về Trái Đất liền cho bọn họ xuất phát.
Nhiệm vụ về Trái Đất, nguy hiểm là vậy, nhưng cũng thu hút không ít thiếu niên nhân tài tò mò muốn trải nghiệm, muốn là một trong nhóm người đầu tiên hoàn thành việc chinh phục Trái Đất.
Trước khi xuất phát, mọi người tham gia nhiệm vụ đều được tổ chức một buổi gặp mặt.
Trong nhiệm vụ lần này, Liên Thẩm Kỳ có quân hàm cao nhất, đảm nhiệm vị trí đội trưởng, những người có quân hàm thấp hơn một bậc hoặc hoàn thành ít nhiệm vụ tăng quân hàm hơn sẽ đảm nhiệm chức đội phó.
Liên Thẩm Kỳ là một người không có khả năng giao tiếp với người lạ, toàn bộ quá trình đều ngồi một chỗ quan sát đám người ồn ào.
Nhiệm vụ làm quen với người mới, đều đẩy hết lên người kẻ nhiều chuyện Loan Hy.
Loan Hy lần nào cũng làm chuyện này, biểu thị rất có kinh nghiệm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể làm quen được với toàn bộ người tham gia nhiệm vụ.
” Loan thượng úy, Liên thiếu tướng có vẻ không thích nói chuyện lắm?” Thiếu úy nhỏ nhỏ ghé tai Loan Hy hỏi.
” Anh ta lúc nào cũng như vậy, cô không cần để tâm.” Loan Hy phất tay.
” Anh ấy không làm quen với mọi người sao lấy được lòng tin chứ?”
” Tôi đang giúp anh ta lấy niềm tin đây.” Loan Hy tự hào.
” Ồ.” Thiếu úy nhỏ nhỏ dù vẫn còn đối thoại với Loan Hy, ánh mắt lại chằm chằm nhìn về phía Liên Thẩm Kỳ đầy thèm muốn.
Liên Thẩm Kỳ ngồi ở một chỗ, vẫn chăm chú nhìn Ái Hòa Nhất Kinh, nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt của người khác dừng lại trên người y quá lâu, Liên Thẩm Kỳ mặt không đổi sắc, rời mắt khỏi Ái Hòa Nhất Kinh, hướng về phía ánh mắt kia phát ra.
Ánh mắt của Liên Thẩm Kỳ, dễ dàng khiến thiếu úy run sợ rời đi ánh mắt, chột dạ đến run rẩy.