Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 26: Thế Giới Ii Đưa Phế Vật Lai Lên Đỉnh Nhân Sinh 14


Đọc truyện Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân FULL – Chương 26: Thế Giới Ii Đưa Phế Vật Lai Lên Đỉnh Nhân Sinh 14


William chính thức trở thành bạn đời của Erik, và y đã đảm bảo tất cả mọi người biết điều đó.

Những quý tộc muốn đưa những đứa con đi quyến rũ y, thậm chí muốn y đa thê, nhưng bất hạnh thay đều phải mang xác con mình về.

Erik sau khi lên ngôi Thống soái không ngừng củng cố địa vị của mình, thay thế toàn bộ Bộ Tư Lệnh bằng các thành viên trong tiểu đội Hổ Mang.

Ai ai trong tinh cầu cũng sợ hãi y, nhưng trên tất cả vẫn là sự kính nể và thần phục.

Họ ngưỡng mộ sức mạnh của Alpha tam S độc nhất vô nhị, ngưỡng mộ tính cách bá đạo cường thế của y, coi đó chính là biểu tượng cho sức mạnh tối cao.
Không những thế, Erik còn đem quân sang đánh chiếm các tinh cầu lân cận, phát huy thế lực của mình.

Mỗi bước chân mà y đi qua đều ướt đẫm máu, thể hiện rõ cái cuồng chiến của mình.

Y là một con quái vật, những tinh cầu y đi qua dân cư đều bị tuyệt diệt, và dân cư Vina được di chuyển tới đó để sinh sống.

Nhiều tinh cầu lo sợ tấn công nên đã chủ động cầu hoà, thần phục tinh cầu Vina, quyền lực của Erik ngày càng mở rộng.
Họ biết rõ, một Alpha cấp SSS có sức mạnh tuyệt đối kia là người không thể chọc vào, là người được coi là gần với thần nhất.
Erik đã đứng trên đỉnh cao của nhân loại, nắm trong tay mọi quyền lực mà mọi người thèm khát, nhưng nó chẳng quan trọng bằng người y dành trọn trái tim.

William đó giờ được Erik bảo bọc rất cẩn thận trong dinh thự của mình, chỉ sợ hắn bị gãy một cọng tóc cũng muốn nổi điên giết người.

Y luôn luôn giành cho hắn những điều tốt nhất, với sự tự tin một ngày trái tim hắn sẽ mở rộng hơn đối với y.
Vì thế, ở ngoài, người đời sẽ nhìn thấy y như một hung thần ác sát giẫm đạp xác vạn nhân, nhưng đối với William thì…
“Willy a ~ Ta nhớ ngươi quá!” Erik vừa nhìn thấy người thương đã nhào vào hắn, cọ qua cọ lại cái má trắng nõn của hắn.

William đang đọc sách bị quấy rầy khó chịu không thôi, tay đẩy đẩy tên to đầu đang “làm nũng” này.

Mới nãy vào cửa còn khí thế ngút trời, giờ chẳng khác nào con Husky ngố tàu đang vẫy đuôi.
“Tránh ra, ngươi nặng quá.”
Erik bế hắn ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào hõm cổ hắn, hương bạc hà dịu mát vuốt ve cánh mũi.

Đã một năm trôi qua kể từ khi y làm Thống soái, William từ lúc đầu còn bực bội chống trả y bây giờ lại mặc y muốn làm gì thì làm, đã vậy đôi lúc còn chủ động nữa.
Erik trong lòng vui sướng không thôi, William thực sự rất dung túng với y, chấp nhận cái tính khát máu của y, và đặc biệt có thể chịu đựng được “tần suất” trên giường của y.
Người hoàn hảo như thế, y không bao giờ muốn buông tay.
“Còn đâu thể thống của một Thống soái? Người ngoài có biết ngươi ở nhà là con đại cẩu ngu ngốc không?” William cười khẩy, miệng độc nhưng ác ý không có.

Erik liếm liếm lên cần cổ đối phương, William nhạy cảm rụt cổ lại, mặt đỏ gay.

“Ngừng lại! Thứ vô liêm sỉ!”
“Ngươi kêu ta là cẩu mà, liếm liếm chút có sao?” Erik trưng vẻ mặt vô tội, nhưng tay lại không thành thật kéo xuống mông hắn, bóp bóp.

Erik mấy năm nay đã học cách yêu thương dịu dàng hơn, không nỡ ép buộc hắn quá nhiều.

Dù bây giờ nhìn gắn có ngon mắt đến mấy, y cũng không nỡ động dục tại đây, dù gì hôm quá y cũng hơi quá trớn.
Chỉ có William mới có thể nắm được hỉ nộ ái ố của con quái vật trong y, là người duy nhất y muốn sử dụng cái dịu dàng hiếm có của mình để nâng niu.
William nhìn gương mặt si luyến của Erik, tim không tự chủ mềm nhũn.

Trừ bỏ cái tính cuồng chiến bá đạo không ai ưa, Erik thực sự đối xử với hắn quá tốt.

Ừ thì bị “kim ốc tàng kiều” không được hay lắm, nhưng hắn có thể bỏ qua.

Vì… Hắn cũng không thể ở lại nơi này lâu hơn được nữa.

“Tít tít.

Nhiệm vụ 3: Bảo vệ Erik không bị tạt axit.”
William day day sống mũi, bộ đi đánh ghen hay sao mà tạt axit? Nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, vấn đề quan trọng nhất vẫn là tìm ra người khả nghi.

William nhịn không được xoa xoa mái tóc rối của Erik, cảm nhận người ấy ôm mình chặt hơn.
Có một điều mà hắn vẫn hay nghĩ tới…
“Erik, ngươi đừng đi xâm lược tinh cầu khác nữa được không?”
Erik có hơi đông cứng.

William vẫn luôn không thích việc Erik đi diệt chủng các loài khác, dù chiều y đến đâu thì việc này vẫn khiến hắn khó chịu vô cùng.

Không thể ở đây nữa chi bằng nói ra hết thảy.
“Tại sao chứ? Tinh cầu Vina đã quá tải rồi, chỉ có thể tìm đến các tinh cầu khác để có chỗ ở.” Erik càu nhàu.

“Vả lại, bọn chúng cũng không ngại gì việc này, xâm lăng là một hình thức chứng tỏ thực lực mà.”
“Vẫn có phương pháp khác, nhưng ngươi vẫn nhất quyết lựa chọn phương thức cực đoan này.

Ngươi… Đơn thuần chỉ muốn giết chóc thôi, đúng không?”
William rời khỏi đùi Erik, mặt vô diện biểu tình nhìn chằm chằm y.

Erik cảm thấy khó chịu vô cùng, việc y làm là đúng, là nhân nhượng cho lũ người kia lắm rồi.

Giờ William lại đòi hỏi y đừng giết người, chẳng lẽ muốn làm khó y?
“Bọn chúng dù gì cũng là chủng tộc hạ đẳng hơn chúng ta.

Cường giả vi tôn, yếu ớt ắt bị tiêu diệt, không bằng tiễn chúng sang kiếp sau.”
William nhíu mày, Erik tranh cãi chẳng khác gì trẻ con.

“Ngươi đã từng yếu ớt như thế đấy.”
Vụt một cái, Erik đem William đè xuống ghế, thô bạo chế trụ cổ hắn, mắt long sòng sọc.

“Ngươi sao lại khó chiều đến thế? Ta chẳng bao giờ có thể khiến ngươi vừa lòng.

Ta thích giết người, nhưng làm có mục đích, ngươi là cái gì mà dám ngăn cản ta? Cái tên yếu đuối trước kia đã biến mất rồi, giờ ta chính là kẻ mạnh nhất!”
Erik giật mình trước lời nói bộc phát của bản thân.

William cười mỉa, lòng nhâm nhẩm đau.
“Vậy ta là cái gì của ngươi đây? Một phần thưởng ư?”
Erik bối rối buông tay.

“Ta xin l-“
“Không hề gì, quý ngài Thống soái cao quý của ta.

Giờ ngươi mạnh mẽ lắm rồi, cái gì cũng nắm được trong tay, nhưng đừng để thứ quyền lực chết chóc đó choán lấy tâm trí ngươi như lúc này.” William xoa xoa cổ bỏng rát.

“Dẹp cái tôi qua một bên đi, Erik.”
“Ngươi-“
“Ngươi liệu có biết đến chữ “hi sinh” không? Chắc không đâu nhỉ, trước giờ ta vẫn luôn là bên “cho”, ta dung túng ngươi quá nhiều.

Chắc là lỗi của ta ngươi mới trở thành một tên khát máu không điểm dừng như lúc này.”
William kề trán với Erik, giọng dịu lại.

“Ta hận ngươi, nhưng cũng yêu ngươi.

Ta tha thứ cho những gì ngươi làm trong quá khứ, nhưng sự điên cuồng này cần phải chấm dứt.

Vì ta, được không? Vì ta, học cách hi sinh, nhé?”
“Trả lời ta.

Ngươi yêu ta, như một con người, hay chỉ như một đứa trẻ chiếm hữu một thứ đồ chơi?”
Nói rồi, William bỏ đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Erik như mất hồn ngồi lặng trên này, những câu nói của William cứ quẩn quanh trong đầu y.

Y đã quá quen với việc mạnh mẽ cướp đoạt, được tắm trong máu, được khoái hoạt với việc giết chóc.

Vị trí Thống soái cho y quyền lực tuyệt đối, coi mạng người thành cỏ rác, và y yêu sự tung hô của lũ người kia.

William có lẽ đã nhẫn nhịn rất lâu rồi mới nói những lời này, nhưng bảo y thay đổi ư?
Bảo y phải biết… Hi sinh ư?
Vì hắn?
Sự do dự trong lòng khiến Erik giật mình.

Chẳng phải y yêu William lắm sao, sao bây giờ lại ngập ngừng chứ? Chẳng lẽ…
Erik thở dài, thật sự y là một tên quái vật đáng nguyền rủa, không quan tâm đến thứ gì khác, William lại giữ một vị trí đặc biệt trong tim.

Y thích mùi hương của hắn, thích cơ thể của hắn, thích sự ấm áp hắn mang lại, nhưng liệu như thế có đủ? Hay y chỉ đơn thuần nảy sinh sự độc chiếm với người duy nhất tốt với mình ngay từ đầu, nhận lấy sự “hi sinh” như lẽ hiển nhiên? Cái tiếng “yêu” của y nói trước đây, phải chăng vẫn không phải lời chân thành?
Erik không tìm đến William, thay vào đó bắt đầu vùi đầu vào công việc, biết đâu sẽ làm giảm đi sự khó chịu trong tâm.
———————————————————
Tối hôm đó là dạ yến hàng năm của tinh cầu Vina.

Nam nữ oanh oanh yến yến diện những bộ cánh đẹp đẽ nhất, xinh đẹp nhất tham dự, góp vui vào lễ hội lớn nhất trong năm.

Thống soái cùng phu nhân mỗi người một vẻ, nhưng cả hai đều là tâm điểm của ánh nhìn.

Tuy nhiên, không hiểu sao tối nay họ hơi xa cách, đến cả Thống soái cũng không chú ý gì đến phu nhân, thậm chí điệu nhảy đầu cũng không hề mời phu nhân một điệu.
Phu nhân đã bị thất sủng?
Lũ quý tộc nghĩ vậy, đôi mắt sáng lên.

Vậy là con họ có cơ hội rồi.

Nghĩ là làm, bọn họ tụm ba tụm bảy ton hót quây quanh Erik, người được chào đón kia cũng có vẻ lơ đãng, cũng không quan tâm đến xung quanh.

William nhìn Erik thất thần giữa đám người, tâm có chút chùng xuống.

Thật khó hiểu, sao hắn lại thấy khó chịu nhỉ? So với những gì y đã làm, những gì hắn làm cho y, yêu cầu kia vẫn còn quá khó ư?
Erik a, ta có phân lượng như thế nào với ngươi? Trước khi đi, ta thực sự muốn một câu trả lời.
“Anh William.” Một giọng nói mềm nhẹ vang bên tai.

William quay sang thì thấy Matthew một thân trắng muốt, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu mỉm cười với mình.


William gật đầu chào hỏi, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn sang vị Thống soái kia.

Matthew có hơi khó chịu khi bị xem nhẹ.

“Bữa tối hôm đó, xin lỗi anh.

Em không nên quá phận.”
“Không sao cả, anh không để bụng.” Nằm mơ.
“Nhưng mà, dù gì thì… Em nghĩ anh nên cúi mình trước y.

Y là ai chứ, dám bắt một Alpha như anh hầu hạ mình.

Tên đó là một kẻ độc tài thích mùi máu, em có… Cách để giết y, em có thể giải thoát cho tất cả chúng ta.

Anh muốn giúp em không?”
William sửng sốt nhìn vào đôi mắt kiên định của Matthew, bỗng bật cười.

“Anh biết em ghét y, nhưng phát ngôn bừa bãi như vậy thì không nên đâu.

Anh vẫn muốn y sống tốt sống lâu đây.

Phản nghịch như em, anh có thể sẽ bắt đấy.”
“Tại sao chứ? Anh chịu để y đàn áp mình ư?”
“Nói sao nhỉ? Erik đối với anh, rất quan trọng.

Haha, có thể nói y là nguyên nhân anh đến thế giới này.”
“Với cả, y vẫn nợ anh một câu trả lời.”
Matthew triệt để im lặng, đầu cúi sâu xuống không thể thấy biểu cảm.

Tuy nhiên, William đã cảm nhận được khí tức khác thường của Matthew.

Mùi thơm nhẹ nhàng của Omega đã giảm đi ít nhiều, trong không khí như phảng phất vị tanh tanh.

William định kiểm tra thì bị một lực mạnh kéo lại, va vào một lồng ngực rắn chắc.
“Tại sao ngươi lại đi nói chuyện với tên đó?”
“Ta được quyền chứ.”
Nhìn gương mặt thấy chết không sờn của William, trái tim Erik hẫng một nhịp, như lang như hổ chộp lấy cánh môi mềm mại trước bàn dân thiên hạ.

Y không thể dối lòng được nữa, y đã có câu trả lời, y thực sự yêu hắn.

Không phải kiểu yêu là phải độc chiếm kia, là yêu người bằng cả trái tim.

Sự ích kỷ trước kia mà y nguỵ tạo là tình yêu, giờ phút này, lại khiến y cảm thấy ti tiện ghê gớm.
Y nguyện ý từ bỏ tham vọng của bản thân chỉ vì William.
“Ta chọn ngươi, ta yêu ngươi, thật sự.

Ta sẽ dừng lại, được chứ? Ta xin lỗi đã để ngươi chờ đợi.

Ngươi căm ghét ta lắm phải không? Ta đúng là thứ tệ hại nhất.” Từ “yêu” mà Erik thốt ra lúc này như mang thêm trọng lượng, làm William bất ngờ.
“Haha, ngươi thật là chậm trễ đấy.” William cười tươi rói, ôm chầm lấy thân hình cao lớn của đối phương.

Một giọt nước mắt nho nhỏ lăn dài trên má.

“Ngươi nhận ra là tốt rồi, đồ con nít lớn xác.”
Erik không nhịn được khúc khích, lòng như trút được một cục đá.

Y không có thuốc nên không thể bù đắp lại tội ác nhuốm máu trên tay, nhưng William có thể tha thứ cho y, đã là quá đủ.

Y sẽ dừng mọi hành động độc tài, dừng mọi cuộc xâm lăng, sẽ là Thống soái có trách nhiệm, sẽ không khuất phục trước bản năng giết chóc của bản thân nữa.
“Vì vậy, có thể cho ta cơ hội nắm tay ngươi cả đời, được chân chính trân trọng ngươi, cho đến khi cái chết chia lìa, được chứ?” Erik từ đâu móc ra một chiếc nhẫn kim cương, đeo vào tay William trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.

Thống soái cuối cùng cũng kết hôn với phu nhân! Cuối cùng ngày này cũng tới!
“Đồng ý lấy ta, được không?
William đơ người, tim như thắt lại.

Trời ạ, như thế này là chơi bẩn nha nhóc ranh.
“Ừ.”
William bỗng nhiên xoay người chắn trước Erik, hứng trọn thứ chất lỏng tím xì xì phóng ra ở sau lưng.

Một cơn đau tê tâm liệt phế tấn công mọi cơ quan cảm giác của hắn, hắn có thể cảm nhận thứ chất lỏng kia ăn mòn da thịt của mình.

Erik chưa kịp hoàn hồn, mới từ hạnh phúc ngập trời lại chứng kiến người mình yêu đau như muốn ngất, tay nhanh chóng đỡ người.

Y đỏ mắt nhìn về nguồn cơn, đó chính là Matthew.

Nhưng lạ thay, người kia giờ mắt đen ngòm, gân xanh nổi lên gắp cơ thể, miệng nhỏ giọt những giọt axit tím.

Thấy mục tiêu chưa trúng, Matthew tung người hướng về phía Erik, để rồi bị một đao chém đứt cổ.

Matthew ngã xuống đất, cơ thể giật giật liên hồi rồi tắt ngúm.

Một con vật, trăng trắng tròn tròn như nhộng bò ra từ cổ của cậu, Erik đạp nó nát bét.
Nữ hoàng, theo như sách viết, có một con kí sinh trùng được nuôi trong cơ thể.

Khi ả chết, kí sinh trùng đó sẽ bám theo một cơ thể phù hợp với mình để kí sinh lên đó.

Trong một khoảng thời gian nhất định, con kí sinh đó sẽ ăn mòn hết nội tạng cùng lí trí của cơ thể đó, biến nó thành một nữ hoàng mới.

Có vẻ như kí sinh trùng đã theo chân bọn họ từ hồi chiến tranh Trùng tộc, tìm được Matthew làm vật thể.

Tuy nhiên thời gian quá ngắn, kí sinh trùng chưa thể biến cậu thành Nữ hoàng, lại bị kích thích bởi lòng thù hận của cả Matthew và Nữ hoàng nên mới mất kiểm soát đến vậy.
Erik hớt hải đem hắn đến phòng y tế, nước mắt chực tuôn rơi.

William nghiến răng, thực sự không kịp rồi, axit ăn vào quá nhanh, đốt đến nội tạng hắn.
“Làm ơn, William, tỉnh táo lại đi.

Ta sẽ cứu sống ngươi.

Ngươi đồng ý cưới ta rồi, ngươi đồng ý rồi.”
Erik lạc giọng đi, cả người run rẩy cực độ, còn đâu dáng vẻ Thống soái uy hùng.

William giương tay chạm mũi y, mỉm cười dịu dàng.
“Ta không sống được đâu, đòn này của Nữ hoàng quá hiểm.”
“Đừng nói nhăng cuội.

Ngươi đeo nhẫn ta, là người của ta, ta sẽ không để ngươi đi.” Erik gào lên.

“Cuối cùng ta mới nhận sai, mới thực chất xác nhận tình cảm của bản thân, ngươi sao có thể cứ như vậy mà đi?”
Lần này, Erik khóc.
Người đàn ông với nước mắt tưởng chừng như khô cạn, lại khóc vì hắn.
William hôn lên môi y, một nụ hôn lưu luyến.
“Xin lỗi.

Kiếp sau có thể chúng ta sẽ gặp lại… “
Không gian xung quanh dần tối đi.

Trước khi bị bóng tối bao phủ hoàn toàn, William nhớ rõ hình ảnh lúc ấy của Erik, khóc và gào tên hắn.
“Tít tít.

Nhiệm vụ 3: Bảo vệ Erik không bị tạt axit, hoàn thành.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.