Hệ Thống Thu Gom Quả Phu

Chương 14: Chị Dâu Ghen Đến Hôn Mê


Đọc truyện Hệ Thống Thu Gom Quả Phu FULL – Chương 14: Chị Dâu Ghen Đến Hôn Mê


Edit: lamlam28701
Ánh mặt trời từ khung cửa cổ chiếu rọi vào, Chử Ngọc cũng mở mắt ra.

Y luôn luôn ngủ không sâu, tỉnh lại so với Tần Việt sớm một chút.

Đêm qua Tần Việt làm y có chút dùng sức.

Y tỉnh lại, liền cảm thấy cả người bủn rủn đến lợi hại, tay chân mềm nhũn, muốn nhấc cũng không nhấc lên được.

Hồi tưởng lại tình cảnh đêm qua, bởi vì thân thể y quanh năm không tốt luôn có chút tái nhợt liền hiện lên nhàn nhạt ửng hồng.

Tư thế bị nam nhân vòng tay ôm vào trong ngực cũng không phải rất thoải mái.

Y thử giật giật, liền cảm thấy dị vật chôn ở trong người cũng giật giật theo, sau đó mới nhớ lại đêm qua bọn họ là dùng tư thế gì mà ngủ thiếp đi.

Tựa hồ bị quậy tỉnh, mỹ nam nhân lầm bầm một câu: “Đừng nghịch” liền theo bản năng mà đem y ôm càng chặt hơn.

Nam nhân bình thường vào lúc sáng sớm đều sẽ có phản ứng sinh lý, Tần Việt cũng không ngoại lệ.

Tiểu huynh đệ chôn trong thịt huyệt cũng hiện ra tráng thái bán cương.

Tay hắn vừa kéo, hai người dán càng chặt hơn.

Chử Ngọc cảm giác vật cứng đang dần nóng lên hướng trong thân thể y thâm nhập mấy phần, y không tự chủ phát ra một tiếng thất thanh ngắn ngủi: “A…”
Bên ngoài, tiểu thị chuyên phụ trách hầu hạ chủ nhân rửa mặt gõ vang cửa phòng: “Đế Khanh điện hạ, Phò mã, có muốn nô tài hầu hạ nước nóng rửa mặt không ạ?”
“Ngươi để ở bên ngoài đi.” Chử Ngọc vừa lên tiếng, liền bị cổ họng chính mình khàn khàn dọa nhảy dựng.

Cửa một tiếng cọt kẹt hé mở, bọn hạ nhân rón rén tiến vào, đem nước ấm còn có khăn mặt bưng vào.

Thấy màn còn chưa vén, hiểu chủ nhân tựa hồ vào lúc này cũng không cần người hầu hạ, liền rất nhanh lui xuống.

Dù thế nào đi nữa, cũng không thể một ngày đều hoang phế ở trên giường.

Chờ người hầu đều lùi ra, Chử Ngọc vẫn quyết định muốn đứng dậy.

Y thử rụt lại thân thể một hồi, đại khái bởi vì dương v*t Tần Việt cắm vào hậu huyệt y cả một buổi tối, giờ đây huyệt thịt đem dương v*t cắn rất chặt, giống như khối thịt kia bây giờ là một phần trong thân thể của hắn vậy.

Động tác y bức ra vô cùng gian nan, hơn nữa vừa động, côn th*t bán cương liền trở nên hăng hái hơn, chèn ép tiểu huyệt càng khó mà bức ra.

“Mới sáng sớm mà đã lộn xộn.” Tần Việt mở mắt ra liền nhắm lại.

Bởi vì bị đánh thức, giọng điệu hắn còn mang mấy phần uể oải, “Cứ như vậy phát dâm? Vừa sáng liền câu dẫn nam nhân của ngươi đến làm?”
Trong thanh âm Chử Ngọc dẫn theo mấy phần tức giận, hô to: “Tần Việt!”
Y nạp Tần Việt này làm phò mã, chứ không phải là người cưỡi trên đầu hắn mà hô mưa gọi gió.

Sắc mặt Chử Ngọc lạnh xuống, bất quá nam nhân còn nửa mê nửa tỉnh tựa hồ không phát hiện được y sinh khí, chỉ “Hả?” một tiếng, âm cuối còn hơi giương cao, nghe rất câu người
Nói xong, hai mắt Tần Việt vẫn nhắm chặt.

Mi mắt hắn hơi nhếch, tiếng nói còn mang theo nồng đậm giọng mũi, tựa hồ chưa hề hoàn toàn tỉnh lại.

Cùng một người còn chưa có tỉnh táo có thể nói cái gì tốt? Chử Ngọc thực sự không thể biết tìm đâu mà phát giận.

Y lấy lại bình tĩnh, vẫn cảm thấy bản thân không thể tiếp tục dung túng như vậy, nếu không Tần Việt nhất định sẽ được đà lấn tới.

Y từ trong ngực nam nhân khó khăn đem cánh tay rút ra.

Đang chuẩn bị dùng cách khác đem Tần Việt gọi tỉnh, nam nhân lại một lần nữa mở ra cặp mắt như đêm đen khia chăm chú nhìn y.

Hắn trở mình, đem Chử Ngọc trong vòng tay đặt dưới thân, giữa tư thế hai người nối liền cùng nhau chậm rãi mà đánh động.


Vừa bắt đầu, Chử Ngọc còn có lý trí chống cự hắn tiến công, ngoài miệng vẫn còn chống cự nói: “Tần Việt, ngươi nổi điên cái gì!” Tối hôm qua còn chưa tính, bây giờ chính là sáng sớm.

Thiệt thòi y bị Tần Việt nói phát tao.

Rõ ràng là nam nhân này t*ng trùng thượng não, chỉ đáng thương cái eo của y.

Tần Việt chưa vấn tóc lên, tóc dài rủ xuống theo động tác đánh xuyên chập trùng mà nhẹ nhàng đảo qua tuyết lưng song nhi đang trần truồng.

Hai chân hắn kẹp lấy y, tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh, côn th*t màu đỏ tím điên cuồng va chạm bí huyệt giữa hai phiến mông trắng nõn phát ra tiếng ba ba vang dội.

Độ ấm hậu huyệt Chử Ngọc rất cao, tinh dịch đêm qua hắn lưu lại trong cơ thể đối phương bị hấp thu một phần, còn lại đều lưu lại bên trong trực tràng y, bây giờ bị côn th*t đánh xuyên liền trào ra ngoài.

Bạch trọc sền sệt từ tiểu huyệt bị thao làm đến đỏ tươi chậm rãi chảy ra, như mưa nhỏ tích tí tách nhỏ giọt xuống giường.

Chử Ngọc hai chân quỳ nằm lỳ trên giường, ngón tay trắng noãn thon dài như ngọc bích siết chặt đệm giường dưới thân, đôi môi vẫn mím chăt, hàm răng cắn chặt kiềm chế bản thân phát ra tiếng kêu dâm dục.

Trên mặt của y che kín tình dục, gò má ửng hồng, biểu tình tựa như thống khổ lại tựa như vui thích.

“Phu quân làm phu lang, sao lại là phát rồ?” Nam nhân thấp giọng bật cười, ngược lại còn lên án Chử Ngọc, “Còn nữa, rõ ràng là Đế Khanh ngài trước tiên câu dẫn phò mã của chính mình không phải à? Nếu như ngươi không lộn xộn, ta cũng sẽ không như vậy.

Làm chuyện như vậy, ta cũng rất khổ cực đấy biết không.”
Nếu khổ cực thì không cần làm nữa là được, Chử Ngọc hé miệng muốn răn dạy Tần Việt, nhưng vừa mới hô tên Tần Việt, liền cảm nhận được nam nhân một cái thúc mạnh, quy đầu đâm đến hoa tâm, lời răn dạy xoay một cái biến thành tiếng rên rỉ tiêu hồn.

Cổ họng vốn có mấy phần khàn, bởi vậy, ngữ khí phẫn nộ cũng nhiều hơn mấy phần uyển chuyển mềm mại đáng yêu.

Vừa mở miệng tốc độ nam nhân đánh xuyên liền nhanh hơn, làm đến ác hơn càng dùng sức hơn.

Chân Chử Ngọc bị hắn va chạm đến nỗi không chống đỡ thân thể được nữa.

Y một lần nữa cắn chặt môi, kiên quyết không tiếp tục phát ra bất kỳ thanh âm gì nữa.

“Rõ ràng dễ nghe như vậy sao lại không gọi nữa?” Tần Việt âm thanh mang tới mấy phần tiếc nuối hàm xúc.

Hắn đem Chử Ngọc quay người lại, để chân y gác lên eo, mặt đối mặt ngồi lên chính mình, như vậy hắn mới có thể rõ ràng hơn mà nhìn kĩ biểu cảm của đối phương.

Một tay hắn đặt nơi eo đối phương, vòng qua eo nhỏ siết chặt để y tránh khỏi Chử Ngọc không chịu nổi mà tấn công hắn.

Thân thể hắn nghiêng về sau, tiện cho một tay khác tại ngực y mà ra sức nhào nặn.

Bởi vì đã làm qua hai lần, đầu v* Chử Ngọc thoạt nhìn so với đêm qua còn lớn một chút.

Nhớ tới úc cảm mềm mại trong mộng kia, hắn có chút hoài niệm mà cảm thán một câu: “Cũng không biết chị dâu lức nào mới có thể sinh hài tử.

Núm vú này khó có được xinh đẹp như vậy, chắc chắn sữa tươi cũng sẽ ngon miệng cực kì.”
Chử Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được mà nói, tại tư mật nơi bị va chạm điên cuồng kia, y phun ra từng câu đứt quãng: “Không…!Không được…!Ân a…!Gọi…!Gọi ta là đại tẩu!….!A….”
Tần Việt vừa gọi, y liền sẽ nhớ tới Tần Trác.

“Rõ ràng thời điểm gọi đại tẩu ngươi rất hưng phấn a!” Tần Việt vừa nói như vậy, liền nhìn thấy Đế Khanh điện hạ đôi mắt vì phẫn nộ mà đặc biệt tỏa sáng.

Hắn không thể làm gì hơn là một mặt bất đắc dĩ nói, “Hảo, không gọi sẽ không gọi.

Kia gọi gì đây, A Ngọc? Bảo bối? Thân ái?”
“Vô liêm sỉ…!Thứ hỗn trướng!” Tay Chử Ngọc không tự chủ ôm chặt người hắn, thông qua tư thế này để tiết kiệm sức lực chính mình.

Trên giường chửi có mắng chửi đến tàn nhẫn đi chăng nữa thì đó cũng là liếc mắt đưa tình.

Tần Việt không để ý lắm: “Thứ hỗn trướng đó cũng do ngươi chọn.”
Bị làm đến mềm nhũn, Chử Ngọc cũng khó nhịn mà phun ra mấy cái rên rỉ đứt quãng.

Da mặt y mỏng, cũng không có ai dạy y nên làm gì để lấy lòng nam nhân, thêm vào đó y cố chấp lại kiêu ngạo, luôn cảm thấy chính mình kêu thành tiếng giống như cúi đầu chịu thua với Tần Việt.


Có thể thấy được vì thân thể y cảm thấy được lớn lao vui thích nên mới rên rỉ ra thanh tiếng, xem ra như vậy đã rất tốt.

Đợi đến khi Tần Việt làm xong một phát, lúc này hắn mới đứng lên, dùng khăn ấm giúp Chử Ngọc toàn thân bủn rủn đơn giản lau sơ mồ hôi dính dớp trên người.

Sau đó Tần Việt mới hô hạ nhân nhấc bồn tắm cùng nước nóng tiến vào.

Sợ tắm cùng y Tần Việt liền động dục, Chử Ngọc kiên quyết cùng hắn tách ra để tắm rửa.

Sai vặt hầu hạ y tắm rửa nhìn vết tích xanh tím trên người y động tác càng ngày càng nhẹ nhàng.

Xương quai xanh đẹp đẽ của Chử Ngọc bị nam nhân cắn đến đâu cũng là dấu vết đỏ hồng.

Nếu để lộ ra ngoài, để người bên ngoài nhìn thấy quả thực làm y không còn chút uy nghiêm nào.

Y chọn khăn quàng cổ lông cáo trắng muốt quấn lên cổ đem vết tích che chắn đến vô cùng kín.

Dù sao cũng là bị làm qua, Chử Ngọc tắm rửa đến cẩn thận nên có chút lâu.

Chờ đến khi y tắm xong, Tần Việt đã không ở trong phòng.

Y hỏi hạ nhân: “Tần Việt đâu?”
Hạ nhân kia cung cung kính kính đáp “Ngài nói Phò mã? Người ăn một chút, liền hỏi Sơ Tuyết ca ca đi tới thư phòng.”
Chử Ngọc cảm thấy có mấy phần mới mẻ, Tần Việt con nhà giàu này ngược lại còn sẽ chủ động học tập, thật sự là ngạc nhiên.

Phẩy tay đuổi xuống mấy cái hạ nhân, y chậm rãi hướng thư phòng đi tới.

Không phải y không muốn đi nhanh, chỉ là y hôm qua bị làm đến lợi hại.

Mặc dù đã tắm rửa bên trong nước ấm đến sảng khoái, còn có thủ hạ thủ pháp thành thục giúp y xoa bóp nhưng chân tay vẫn hết sức bủn rủn.

Tiến vào thư phòng, y cũng không lên tiếng mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tần Việt quả thực đang đọc sách, hơn nữa còn là xem lịch sử chính trị.

Nguyên bản Chử Ngọc rất không thích Tần Việt, bởi vì đối phương tuy rằng có được một túi da tốt, nhưng tính cách tùy tiện, nhìn vào chính là một tên ăn chơi lêu lổng.

Nhưng bây giờ Tần Việt thu liễm tư thái kia, bộ dạng nghiêm túc đặc biệt khiến lòng người rung động.

Hắn một bên xem sách, một bên lại dùng bút son ghi chú vào bên cạnh.

Nhìn qua thật giống như là vô cùng chăm chú, mà không phải chỉ làm trò mèo.

Chử Ngọc đứng ở nơi đó nhìn một hồi, Tần Việt cũng không có ngẩng đầu lên nhìn y.

Y trầm mặc chốc lát, liền lui ra ngoài, đóng lại cửa thư phòng.

Nhất đẳng tiểu thị bên người Chử Ngọc hỏi y: “Điện hạ, ngài thật sự để cho Phò mã hảo hảo đọc sách?”
Bọn họ đều cho là Chử Ngọc muốn cho Tần Việt vào cửa để chịu y dằn vặt, nhưng hôm nay lại có thể nhìn thấy trên người Đế Khanh có không ít dấu vết mới lưu lại.

Coi như là muốn để Tần Việt ở trên giường chịu dằn vặt, Đế Khanh Chử Ngọc cũng không nên là bị làm đến hai chân bủn rủn, còn Tần Việt lại cả người tinh thần sảng khoái.

“Hắn không đọc sách thì còn có thể làm gì?” Chử Ngọc nhớ tới thời điểm ở Tần gia, lúc Tần Việt không đọc sách, liền ở bên ngoài dạo chơi, hoặc là đi nghe song nhi xinh đẹp hay mảnh mai đáng thương xướng tiểu khúc, không thì chính là đi đùa giỡn phu lang đàng hoàng trên đường, rồi còn uống rượu, chơi đoán số, ngoại trừ không thể đánh bạc ở bên ngoài, cũng không có một chút điểm tốt nào.

Trượng phu thứ nhất chết sớm, người thứ hai lại rất bất tài, đối với y mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.


Nói cho cùng, Tần Việt ở rể Đế Khanh phủ này của y, chính là người Chử gia y.

Y nghĩ lại vừa nghĩ, vẫn rất muốn khiến Tần Việt ăn quả đắng.

Ngày mai y liền thỉnh mấy cái phu tử đến, lại mời mấy võ sư, thao luyện lại thao luyện gân cốt Tần Việt, làm cho hắn eo cũng mỏi lưng cũng đau không xuống được giường.

Thế giới trước, Tần Việt cũng coi như đã từng là lão nhân thấu hiểu chốn quan trường, còn có kinh luân đã học, cho nên mấy ngày nay hắn cũng phải cố gắng tu bổ lịch sử chính trị thế giới này một chút.

Làm phò mã của Chử Ngọ không thực quyền, hắn phỏng chừng không làm được quan lớn cái gì, con đường thăng chức cũng khó.

Nhưng mà làm người không thể cả ngày nghĩ đến chuyện giường chiếu mãi, hắn cũng muốn tìm kiếm chút chuyện mà bản thân có thể làm được.

Ban ngày đọc sách, buổi tối Tần Việt liền ôm phu lang Đế Khanh của chính mình làm một phen.

Bất quá những ngày tốt đẹp này cũng chỉ qua một tháng, Chử Ngọc liền tìm võ phu dạy hắn tập võ.

Đến cùng cũng đã qua độ tuổi tốt nhất để rèn luyện, Tần Việt cũng chỉ có thể học chút cơ sở đơn giản.

Cũng không biết có phải hay không là Chử Ngọc bày mưu đặt kế, võ phu này nghiêm khắc vô cùng, làm cho Tần Việt lúc mới bắt đầu cả người nơi nào cũng đều đau nhức.

Buổi sáng, mỗi khớp xương đều đau đến không nhịn được.

Quý phủ Chử Ngọc đều hầu hạ y, không có người nào đến đấm bóp cho hắn.

Vừa vặn thời điểm Tần gia Lý thị đến Đế Khanh phủ thăm hắn, nhìn thấy con trai bảo bối bị dằn vặt thành bộ dáng này, nước mắt liền rơi tại chỗ.

Một mặt nhỏ giọng mắng Chử Ngọc là cái độc phu, một mặt liền giúp Tần Việt xoa bóp gân cốt, nước mắt ào ào ào rơi xuống, người nào không biết còn tưởng rằng Tần Việt bị cái gì không phải người dằn vặt thảm.

Trên thực tế, huấn luyện cường độ cao những ngày qua đối với Tần Việt mà nói cũng thật khổ cực, so với thời điểm quân huấn đại học năm đó còn mệt hơn rất nhiều.

Đợi được xoa bóp đến không sai biệt lắm, Tần Việt liền hỏi cha thân nguyên thân: “Ngài hôm nay làm sao lại tới đây thăm ta?”
“Còn không phải là ngươi một tháng này đều chưa có trở về.

Ngược lại cách nhau cũng gần, ta đây cũng nhớ người liền tới.” Lý thị cũng không thật sự oán giận Tần Việt không có lương tâm, hắn cảm thấy nhất định là cái độc phu kia ngăn Tần Việt, không cho con trở về nhìn hắn.

Bây giờ vừa đến xem liền quả thế, nhìn nhi tử hắn dáng dấp đều sắp xuống không được giường như vậy, cũng quá thảm đi.

Tần Việt thông minh như vậy, sao lại khi không tìm võ phu làm gì.

Nhất định do Chử Ngọc tâm tư không đơn giản, muốn cho nhi tử của hắn phải chịu dằn vặt.

Đều là lỗi của Chử Ngọc, nhưng đáng tiếc người ta bây giờ là Đế Khanh, hắn giờ thế yếu, chỉ có thể oan ức cho con trai bảo bối của mình.

Tần Việt trầm ngâm chốc lát: “Ta theo ngài trở về nhà mấy ngày đi.

Nào có ai làm cha thân lại đến thăm nhi tử.”
“Cái độc phu kia chịu cho ngươi đi sao?”
“Đương nhiên là chịu.” Tần Việt nói như vậy, nhưng cũng không chắc chắn lắm.

Hiện tại độ hảo cảm của Chử Ngọc đối với hắn có 65, loại yêu cầu này cũng không đến nổi không đáp ứng đi.

Hắn để Lý thị ngồi ở trong phòng, chính mình thì đi tìm Chử Ngọc: “Ngài tính tình nóng nảy, đi tìm y lại nổi lên xung đột.

Để ta tự đi, chắc có thể được.”
Tần Việt ôn tồn mà cùng Chử Ngọc nói, đối phương trầm mặc chốc lát, cũng sảng khoái đồng ý: “Chỉ ba ngày, sau ba ngày ngươi phải trở về.”
Đại khái Tần Việt những ngày qua ở trên giường một bộ rầm rì làm cho y tinh thần rất là sảng khoái.

Hôm nay tâm tình của y tốt, không cần cùng Lý thị so đo.

Nói đi ba ngày, đến ngày thứ tư Tần Việt vẫn không có trở lại.

Kỳ thực việc của Chử Ngọc cũng không ít, đồ cưới hoàng đế chuẩn bị cho y còn cần phải hảo hảo quản lí, còn có một vài sự vụ của chủ phủ.

Nhưng y ở trong phòng đứng ngồi không yên một lúc lâu, đến cùng vẫn không có nhịn được, liền sai người chuẩn bị xe ngựa đi đến Tần phủ.

Tần gia cùng Đế Khanh phủ cách nhau tương đương gần, cơ hồ không qua bao lâu xe ngựa liền đến cửa lớn Tần phủ.

Chử Ngọc nghe được thanh âm quen thuộc, không có xuống xe ngựa, mà xốc lên mành che cửa sổ nhỏ xe ngựa nhìn ra bên ngoài.

Vừa nhìn, y liền thấy bóng lưng Tần Việt, đứng đối diện hắn còn có một cái song nhi xinh đẹp, mắt hạnh mũi ngọc tinh xảo, môi hồng răng trắng, dáng dấp đặc biệt thanh tú.


Chử Ngọc trước đây tại Tần phủ gặp qua người kia rất nhiều lần, cháu họ hàng xa của Lý thị, nên rất được Lý thị yêu thích.

Đối phương còn rất là tốt bụng, thời điểm trước kia, mấy lần y chịu Tần Lý thị trách phạt, đối phương còn trộm chút điểm tâm lén đưa cho y.

Chử Ngọc đối với song nhi này cũng không có ác cảm gì.

Nhưng hình ảnh y nhìn thấy bây giờ đột nhiên làm y nhớ ra một thân phận khác của song nhi kia, đó là người đầu tiên trong thị phòng Tần Việt, cũng là thiếp thất của hắn.

Cũng không biết nói cái gì, song nhi xinh đẹp kia đột nhiên liền khóc lên, Tần Việt đem người ôm vào lòng, dịu dàng an ủi đối phương.

Loại hình ảnh này, Chử Ngọc trước kia hồn nhiên không thèm để ý.

Phải biết song nhi đã sớm là người trong thị phòng Tần Việt.

Lúc y mới vừa cùng Tần Trác thành hôn, y còn nhìn thấy qua hình ảnh đối phương vô cùng thẹn thùng dựa sát vào trong lồng ngực Tần gia Nhị thiếu gia.

Lúc đó y khịt mũi coi thường, dù sao Tần Việt cũng là tên lòng dạ rác rưởi, cùng đại tẩu này cũng sẽ không có gặp nhau làm gì.

An ủi mình song nhi đầu tiên của mình, hẳn cũng không có gì, coi như bởi vì Tần Việt vào Đế Khanh phủ, thị thiếp trước đây đều không thể mang theo, Tần Việt cùng đối phương còn có một tầng quan hệ bà con xa nữa.

Không nên để ý chuyện này, Chử Ngọc nghĩ như thế, nhưng ngón tay lại không tự chủ siết chặt đệm lót mềm dưới thân.

Y cảm giác hình ảnh trước mắt này ở bên trong cổ họng của y mà cắm một cái gai, y như uống rất nhiều dấm chua nhưng vẫn không nuốt trôi, vừa chua xót, vừa cay mắt, còn muốn ói.

Chử Ngọc không nháy mắt nhìn chằm chằm trước cửa phủ, mãi đến khi phu xe hô một câu: “Đế Khanh điện hạ, đã đến.”
Tần Việt hiển nhiên chú ý tới động tĩnh bên này, buông ra song nhi kia, hướng về y mà đi tới.

Chử Ngọc không nhúc nhích, mãi đến khi Tần Việt bước lên cửa xe, y liền muốn vung tay lên, dự định mạnh mẽ cho Tần Việt một bàn tay.

Nhưng tay y phi thường dễ dàng bị Tần Việt bắt được, trải qua những ngày thao luyện, Tần Việt không chỉ có giá trị vũ lực tăng cao, độ nhanh nhẹn cũng tăng lên không ít.

Hắn mặt lạnh, âm thanh có chút tức giận: “Ngươi liền nổi điên cái gì!” Đánh người không đánh mặt.

Đánh khuôn mặt này của hắn, bảo hắn làm sao mà đi gặp người.

Chử Ngọc không lên tiếng, cũng không động đậy, Tần Việt lúc này mới chú ý tới vành mắt đỏ của y, biểu tình thoạt nhìn rất oan ức.

Chậc, bị đánh chính là hắn a.

Người này đánh hắn mà còn lại tỏ vẻ oan ức.

“Ngươi đem tay ta nắm đau.” Chử Ngọc vừa nói, bên trong còn mang mấy phần nức nở.

“Ngươi đến cùng là thế nào?” Tần Việt mềm giọng, cảm thấy tâm tư của song nhi thật khó đoán.

Nấy ngày không gặp độ thiện cảm cũng tăng đến 70, không có hạ xuống, mà vừa gặp liền phóng cho y một bàn tay cũng như thói quen.

“Ngươi đi quản kiều kiều biểu đệ kia của ngươi đi, quản ta làm gì?”
Tần Việt có điểm mờ mịt, hắn cũng không nói cái gì, liền im lặng không lên tiếng mà hỏi hệ thống: “Y đây là ăn giấm?” Hắn buông lỏng tay Chử Ngọc ra.

Thấy hắn không lên tiếng, cho là Tần Việt ngầm thừa nhận, buông tay y này mang ý tứ hàm xúc chia tay.

Chử Ngọc tức giận công tâm, sắc mặt trắng bệch, ngất đi.

Tần Việt nhanh chóng lấy tay thử hơi thở dưới mũi y, còn sống.

Hệ thống vẫn luôn giả chết nhanh chóng nói: “Ngươi nhanh đem y đưa đến đại phu gần đây đi.

Đây là tác dụng thuốc bách tử ngàn tôn mà ngươi dùng lúc trước.”
Vì hoàn thành nhiệm vụ càng tốt hơn, Tần Việt đặc biệt dùng điểm không có nhiều đổi viên bách tử ngàn tôn, có thể tăng lên tỉ lệ Tần Việt khiến người mang thai, đương nhiên vẫn đồ dùng dùng một lần cho một thế giới.

Chử Ngọc đối với hài tử coi trọng như vậy, nếu hài tử vì vậy mà mất đi, khẳng định tiến độ nhiệm vụ cũng phải rút xuống, hệ thống cùng Tần Việt cùng một thể, vào lúc này tự nhiên không thể nào tiếp tục giả bộ câm điếc.

Tần Việt phản ứng lại, vôi vàng đối phu xe hô to: “Nhanh về phủ Đế Khanh, đem đại phu gọi tới, Đế Khanh điện hạ các ngươi hôn mê!”
Hắn đem Chử Ngọc ôm xuống xe ngựa, cẩn cẩn dực dực che chở bụng đối phương, trực tiếp tiến vào Tần phủ.

Xe ngựa xóc nảy như vậy, hắn sợ đem hài tử cũng xóc nảy đến không còn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.