Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 81: Đoạt xá


Đọc truyện Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới – Chương 81: Đoạt xá

Nghe thấy tiếng cười quái dị này, hai người thật sự là bị làm cho giật mình. Khi hai người quay đầu lại, thì mới nhìn thấy một cái hư ảnh màu đen, đang xoay quanh ở trên bầu trời. Cái hư ảnh màu đen này, so với bộ xương rồng bên dưới cũng có mấy phần tương tự.

“Long hồn?!” Không biết từ đâu trong đầu của Trần Vũ hiện lên cái từ ngữ này.

“Khặc khặc, tiểu bối hèn mọn, các ngươi nhìn thấy bản long còn không chịu quỳ xuống!” Hư ảnh Hắc Long vừa nhìn thấy hai người liền phát ra một cỗ khí thế cường đại, mà cũng vô cùng cuồng ngạo.

Hai người ngay lập tức bị cỗ khí thế này đè ép, sắc mặt trắng bệch như hai tờ giấy trắng. Luồng sức mạnh này thật sự là quá cuồng đại, dù cho ý chí mạnh mẽ như Ái Lệ Na cũng chống đỡ không được, huống chi là Trần Vũ. Xem chừng, thực lực của con Hắc Long này ít nhất cũng đã đạt đến Thánh Cấp rồi.

Mà nhìn thấy biểu hiện chật vật của hai người, hư ảnh Hắc Long càng thêm tỏ vẻ khinh thường, trong miệng của nó lại tiếp tục nói ra tiếng người: “Hai tên tiểu bối ngu xuẩn, ở trước mặt của bản Long, các ngươi cũng chỉ là một đám kiến hôi mà thôi! Hãy mau ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta!”

Lại thêm một cỗ khí tức cường đại ép tới, hai người lúc này thật sự là sắp không chịu nỗi rồi. Nhưng cho dù là như vậy, cả Trần Vũ và Ái Lệ Na cũng không chịu khuất phục, nó chẳng qua chỉ là một cái hư ảnh mà thôi, làm sao có thể để bọn họ chịu nhục quỳ xuống được. Huống hồ, đầu Hắc Long này dường như cũng có chút kiêng kỵ, vẫn không dám trực tiếp ra tay với hai người.

Nhìn thấy hai người lì lợm như vậy, hư ảnh Hắc Long đã bắt đầu nổi nóng, nó rống lên một tiếng: “Hai con kiến hôi hèn mọn, ta muốn nhìn xem các ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu!”


Khí thế của nó lần này lại được tăng lên, gần đạt đến thực lực của Thánh Cấp đỉnh phong rồi. Đến lúc này, cho dù là Trần Vũ hay Ái Lệ Na đều không thể nào chịu đựng được, trực tiếp khuỵu gối xuống đất, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi. Mà Ái Lệ Na là người thê thảm nhất, nàng từ lâu đã bị nội thương, cả đường bôn ba vất vả, bây giờ còn chống đỡ đến áp lực cường đại như thế, nàng thật sự không thể nào chịu được nữa. Rốt cuộc giống như là cọng rơm xuối cùng đè chết lạc đà, cả thân hình của nàng đều ngã nhoài xuống đất, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.

Trần Vũ nhìn thấy cảnh này thì bị dọa cho sợ hết hồn, mà Hắc Long hồn thì đang đắc ý cười to: “Khặc khặc khặc, hai con kiến hôi cuồng ngạo, ngay cả các ngươi mà cũng dám ở trước mặt bản Long ra oai hay sao? Hừ, đúng là hai tên ngu ngốc!”

Nó nói xong, ánh mắt lần nữa hướng về phía Trần Vũ nhìn lại. Nhưng khí thế của nó lúc này đã bắt đầu thu hồi lại. Trần Vũ không hề sợ hãi một chút nào, hắn đi tới bên cạnh Ái Lệ Na, đem thân thể của nàng ôm lên kiểm tra một hồi, thấy nàng chỉ là bị hôn mê, không hề ảnh hưởng đến tính mạng mới an tâm mà thở ra một hơi. Sau đó ánh mắt của Trần Vũ cũng hướng đến chỗ của Hắc Long, nhìn chăm chú về phía nó: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn gì ở chúng ta?”

Trần Vũ lúc này cũng rất rõ ràng, đầu Hắc Long này mặc dù khí thế hung hăng, nhưng hoàn toàn không có ý định xâm hại đến tính mạng của hai người. Nếu không vừa rồi nó cứ trực tiếp xông tới, đem hai người đập chết thế là xong, đâu cần phải lòng vòng làm gì cho mất công?!

“Muốn gì sao?”

Ánh mắt của Hắc Long đột nhiên lóe lên một tia sáng kỳ dị, rồi đưa móng vuốt lên sờ cằm, chăm chú mà nhìn về phía thân thể của Trần Vũ, như đang đánh giá một món vật phẩm nào đó, thỉnh thoảng thấy nó hơi gật gật đầu một cái, đôi lúc lại là lắc đầu liên tục. Những thứ này đều rơi vào trong mắt của Trần Vũ, hắn cảm giác tất cả lông tóc trên người của mình đều dựng thẳng hết cả lên, mà trong lòng thì âm thầm hô không xong: “Không phải con rồng này lại có cái suy nghĩ biến thái nào đó chứ?”


Không biết là hư ảnh Hắc Long sau khi biết được suy nghĩ của Trần Vũ có thể bị tức chết hay không, nhưng lúc này nó đang rất hài lòng mà gật gật đầu, sau đó khẽ nhếch mép lên cười: “Tiểu tử, nhìn thân thể ngươi cũng không tệ lắm! Tạm thời cũng coi như là phù hợp với bản Long, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra thân thể của mình, bản Long có thể thương tình mà tha mạng cho đồng bạn của ngươi, đồng thời còn có thể bảo trì linh hồn ngươi không bị tiêu hao! Ngươi cảm thấy thế nào?”

Mặc dù là đang hỏi thăm ý kiến của Trần Vũ, nhưng khí thế trên người nó lại lần nữa ép về phía Trần Vũ, như muốn biểu thị, chỉ cần Trần Vũ không chịu gật đầu đồng ý, nó nhất định sẽ ra tay chiếm đoạt.

Đến lúc này mà Trần Vũ còn không hiểu được ý nghĩ bên trong lời nói của nó nữa, thì hắn cũng thật uổng công là một xuyên không giả. Đầu Hắc Long này đang muốn đoạt xá chiếm cứ lấy thân thể của Trần Vũ, Trần Vũ đương nhiên là không thể nào đáp ứng được rồi. Thế nhưng trước thực lực cường đại của nó, hiện tại lại không thể nào liên lạc được với hệ thống, Trần Vũ phải làm như thế nào đây?

“Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, sự kiên nhẫn của bản Long là có hạn, nếu như ngươi còn cố ý không chịu nghe lời, thì đừng trách bản Long ra tay độc ác!” Hư ảnh Hắc Long bắt đầu lên tiếng đe dọa.

Nhưng nó càng làm như thế, trong lòng Trần Vũ càng thêm rõ ràng, đầu Hắc Long này, dường như là đang sợ hãi một thứ gì đó, nó không dám trực tiếp xông đến đoạt xá thân thể của hắn, cho nên chỉ có cách hù dọa để cho hắn không làm ra kháng cự, sau đó nó mới xông lên chiếm cứ cỗ thân thể này.

“Chẳng lẽ là do hệ thống?” Trần Vũ vừa nghĩ như thế thì liền lắc đầu bỏ qua, hệ thống là thứ mà con Hắc Long không thể nào phát hiện ra được, vậy thì cũng chỉ còn có một cái nguyên nhân: “Đúng rồi, chắc chắn là nó không có nắm chắc sẽ đoạt xá thành công, cho nên nó mới không dám ra tay! Nhưng mà mình phải làm như thế nào bây giờ?”


Nhìn thấy Trần Vũ vẫn một bộ đắn đo suy nghĩ, hoàn toàn không có chịu đáp ứng yêu cầu của mình, Hắc Long thật sự là sắp không thể nào kiên nhẫn được nữa. Cơ hội này nó đã chờ đợi trong suốt năm vạn năm rồi, nào có thể dễ dàng buông tha như thế.

Nó tức giận gầm lên một tiếng: “Tiểu tử, nếu như ngươi đã khôn ngoan mất linh, vậy thì đừng có trách ta ra tay độc ác!”

Sau khi nói xong, Hắc Long liền hướng về phía Trần Vũ lao tới. Hành động lần này của nó rất dứt khoác, hoàn toàn không có một chút hù dọa nào. Thế nhưng hành động này của nó thật sự là dọa cho Trần Vũ sợ đến chết khiếp. Nó không phải là không dám ra tay hay sao? Sao bây giờ lại tự dưng xông tới? Nó chính là muốn cá chết lưới rách hay sao?

Trong lúc Trần Vũ còn đang mơ hồ không rõ, thì thân ảnh của Hắc Long đã tiến sát vào thân thể của hắn. Đợi cho hắn kịp phản ứng lại, nó đã trực tiếp nhập vào trong người của hắn rồi. Trần Vũ càng trở nên kinh hãi, hắn lập tức muốn hét toáng lên.

Thế nhưng lúc này âm thanh đắc ý của Hắc Long lại vang to lên: “Ha ha ha, tiểu tử, ngươi đang cho rằng bản Long là sợ ngươi hay sao? Ngươi cho rằng bản Long thật sự không dám đoạt xá thân thể của ngươi sao? Thật sự là buồn cười, bản Long đường đường là một Thánh Long cao cao tại thượng, muôn đời được trăm vạn chúng sinh kính ngưỡng, lẽ nào lại sợ hãi một tên nhóc con còn hỉ mũi chưa sạch như ngươi? Đúng là một tên ấu trĩ! Để bản Long nói cho ngươi biết, vào năm vạn năm trước bản Long đã từng đi theo Long Thần đại nhân chinh chiến tứ phương, đánh đâu thắng đó. Bất kỳ là Nhân tộc, Ma tộc hay Thần tộc, chỉ cần nhìn thấy bản Long là sợ đến mất hồn, còn cỡ như tên nhóc như ngươi, chỉ cần bản Long dùng một tay là có thể bóp nát rồi! Ngươi hiểu rõ hay chưa?”

Hắc Long bung ra một tràng đại pháo, trong lúc nhất thời Trần Vũ cũng bị nó nói cho ngây người. Nhưng một lúc sau, Trần Vũ liền nghe được thanh âm tức giận của nó vang lên: “Không thể nào, không thể nào? Rốt cộc đây là thứ gì, làm sao ta không thể xông phá qua được? Tiểu tử, có phải là ngươi đang giở trò quỷ gì hay không, mau mau nói cho bản Long biết đi, nếu không một khi để cho bản Long tức giận lên, bản Long sẽ đem linh hồn của ngươi đập nát, là đập nát đó biết không?”

Trần Vũ thật sự bị âm thanh của nó làm cho nghẹn họng, ngươi không phải là đang đánh chiếm thân thể của ta hay sao? Ngươi bây giờ còn nói là ta giở trò quỷ gì là sao?


“Ngươi đang tìm ta?” Trần Vũ nhịn không được mà dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía hư ảnh Hắc Long, nó đang nổi trôi ở bên phía ngoài bức tường tinh thần của hệ thống.

Nghe được âm thanh của Trần Vũ, Hắc Long không khỏi giật mình mà quay lại, nhưng khi nhìn thấy Trần Vũ, ns càng thêm kinh hãi hơn: “Đây… đây là linh hồn của ngươi? Không thể nào? Không thể nào? Linh hồn của ngươi làm sao lại ngưng thực được như vậy? Chắc chắn là ngươi đang lừa gạt ta, đang lừa gạt ta có đúng không?”

Trần Vũ cảm thấy có chút choáng váng, đây là hắn bị người ta đoạt xá hay là hắn đi đoạt xá người khác vậy? Làm sao cứ cảm giác không được chân thật cho lắm!

“Tiểu tử, chắc chắn là ngươi đang lừa gạt ta, ta nhất định sẽ tìm ra mưu kế của ngươi!” Sau một hồi điên cuồng kêu loạn, Hắc Long rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, nó bắt đầu hướng về phía Trần Vũ công kích.

Trần Vũ đương nhiên là không dám chống lại nó, hắn nhanh chóng hướng về phía bức tường của hệ thống mà đi tới. Hắn chỉ hy vọng lúc này hệ thống có thể làm ra phản ứng, đưa đầu Hắc Long này đuổi đi. Nếu không thì hắn rất có thể sẽ bị đầu Hắc Long này đánh tan linh hồn, chiếm cứ lấy thân thể. Đến lúc đó, hắn không biết là mình còn có thể lần nữa trở về nhà được không!?

“Tiểu tử, ngươi muốn chạy sao, đừng hòng?!” Hắc Long vừa nhìn thấy Trần Vũ chạy về phía vách tường, nó liền vung lên một cái vuốt trảo, chém về phía đầu lâu của hắn.

Lần này động tác của nó rất nhanh, Trần Vũ hoàn toàn không có một chút phản ứng nào, cứ như thế mà bị một trảo của nó đập nát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.