Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 40: Rời đi


Đọc truyện Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới – Chương 40: Rời đi

“A, phu nhân!” Lúc này, Tuyệt Ảnh cũng bị tiếng hô của nàng làm cho giật mình, vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực của Trần Vũ, đứng ở một bên, cúi thấp đầu xuống đất, nói.

Đầu lông mày của Trần Vũ hơi nhíu lại, nhưng hắn cũng không muốn lên tiếng giải thích, chỉ vỗ vỗ bả vai của Tuyệt Ảnh, nói: “Được rồi, ngươi vào trong chuẩn bị chút đồ đạc đi, lát nữa chúng ta còn phải lên đường!”

“Vâng, ạ!” Tuyệt Ảnh rất nhu thuận, cúi thấp đầu xuống vâng dạ, sau đó liền nhanh chân chạy đi vào trong nhà.

Nhưng lúc này, Trần Tiểu Phương lại đưa tay ra ngăn Tuyệt Ảnh lại, vẻ mặt không khỏi hiện lên sự hung dữ: “Đứng lại, ta còn chưa chưa cho phép, ngươi dám đi đâu? Đây là nhà của ta!”

Tuyệt Ảnh lúc này mới sững người lại, nàng không biết là mình có nên tiếp tục tiến lên hay là dừng lại.

“Trần Vũ, ta nói cho ngươi biết, dù sao nơi này cũng là nhà của ta! Và những lời ngươi hứa hôm qua với ta, ngươi có còn nhờ hay không? Hả?” Sau khi ngăn Tuyệt Ảnh lại, Trần Tiểu Phương đột nhiên quay sang Trần Vũ gắt.

“Vậy ý ngươi muốn ta phải làm như thế nào?” Trần Vũ cảm thấy thái độ của nàng lúc này thật sự là không tốt, hắn cũng không muốn phải tranh cãi với.

“Ý ta muốn như thế nào? Ý ta muốn như thế nào? Lời này của ngươi cũng có thể nói ra được sao? Ngươi là nam nhân của ta, ngươi không thấy là mình rất có lỗi khi làm ra chuyện như vậy hay sao? Thế mà còn hỏi ta, ý ta muốn như thế nào? Vậy ta muốn ngươi từ bỏ hai ả Người Thỏ này, ngươi có chịu hay không?” Âm thanh của nàng càng lúc càng lớn, Trần Minh trong lúc mơ mang ngủ cũng bị giật mình tỉnh dậy.

“Em gái…”

“Im miệng, ta đang nói chuyện với hắn, đại ca không cần phải xen vào!”

Lời vừa mới ra khỏi miệng, nghe tiếng quát này của nàng, Trần Minh liền co rụt cổ lại, không dám mở miệng ra nói chuyện lần nữa.


“Thôi đủ rồi đấy! Minh ca dù sao cũng là anh trai của ngươi, ngươi quát tháo hắn như vậy, không thấy mình rất hỗn xược sao?” Trần Minh có thể nhịn được, nhưng Trần Vũ lại không nhịn được, liền lên tiếng trách mắng.

“Ngươi đừng có quan tâm đến chuyện của ta, ngươi hãy trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đi!” Lúc này Trần Tiểu Phương như một con hổ cái, cực kỳ giận dữ, hoàn toàn không kiêng nể gì cả.

Trần Vũ cố kiềm nén lửa giận trong lòng, hắn hít vào một hơi thật sau, sau đó mới nói: “Chuyện này ta đã nói qua một lần rồi, chuyện gì thì ta cũng có thể thương lượng với ngươi, nhưng chuyện vứt bỏ các nàng, ta tuyệt đối không thể làm được!”

“Ha ha ha! Ha ha ha!” Lúc này nàng đột nhiên cười to lên một tiếng, trong âm thanh mang theo một cỗ thê lương, hàm tiếu: “Ta biết, ta biết rõ mà! Ngươi thật sự không có thích ta! Trong lòng ngươi căn bản là không có ta, ngươi lúc nào cũng cho rằng ta vô lý, ta điêu ngoa xảo trá, mở miệng ra thì nói lời thô tục, không có dịu dàng, ôn như như người ta. Cho nên, dù ta có làm như thế nào, thì người đều cảm thấy ta rất chướng mắt, đúng không?”

Nàng nói xong những lời này, cảm giác như sự uất nghẹn trong lòng cũng tuôn ra. Trần Vũ rất khó chịu, mặc dù những chuyện nàng nói không phải là hắn không nghĩ tới, thế nhưng hắn chưa bao giờ nói rằng mình ghét bỏ nàng. Hắn thấy nàng làm như vậy, chỉ là chuyện bé xe ra to mà thôi.

“Chủ nhân…” Tuyệt Ảnh đứng ở một bên rốt cuộc cũng nhịn không được, mở miệng lên tiếng nói.

Nhưng nàng cũng không ngờ rằng, lời này của nàng lại chỉ như dầu đổ vào trong lửa, Trần Tiểu Phương hai mắt long lên sòng sọc, vung cánh tay tát một cái thật mạnh.

“Chát!”

“Im miệng, nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng! Nơi này chính là nhà của ta, ngươi có nghe rõ không, hả?”

“Nô tì biết rồi!” Tuyệt Ảnh chỉ dám ôm mặt cúi thấp đầu xuống, hoàn toàn không dám phản bác một chút nào.


Đến lúc này Trần Vũ mới kịp phản ứng lại, hắn không nghĩ tới nàng thật sự lại hung ác đến như vậy. Cái tát này của nàng, nếu như là một nữ nhân bình thường, chắc chắn là sẽ bị đập nát hết nửa khuôn mặt rồi. Cho dù là Tuyệt Ảnh, bên má trái của nàng đã bị làm cho sưng vù lên, bộ dáng thật sự là rất kinh khủng.

“Ngươi… ngươi làm sao lại ra tay độc ác như vậy? Ngươi có biết vừa rồi suýt chút nữa là ngươi đã đánh chết nàng rồi không?” Trần Vũ tức giận đem khuôn mặt của Tuyệt Ảnh nâng lên, còn đang không ngừng ra sức thổi hơi làm giảm bớt đau đớn cho nàng.

“Chủ nhân…” Tuyệt Ảnh thấy hắn làm như vậy, sợ đến mức lắc đầu liên tục, còn muốn đem hắn đẩy ra ngoài, thế nhưng hai tay của nàng lại hoàn toàn không có lực.

“Ha ha ha! Có phải ngươi đang cảm thấy nàng rất đáng thương, còn ta thì rất độc ác đúng không? Đúng vậy, ta độc ác như vậy đấy, ngươi nếu chán ghét ta thì hãy cút khỏi đây đi!” Nhìn thấy biểu hiện quan tâm, thân mật của hắn dành cho Tuyệt Ảnh, lòng nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, tức giận đến mức không hè quan tâm đến mình đang nói điều gì nữa.

“Ngươi đuổi ta?” Trần Vũ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng, hỏi.

“Phải!” Nàng trả lời cực kỳ dứt khoác.

Nghe nàng khẳng định như vậy, hắn hoàn toàn chết lặng, nàng vậy mà đuổi hắn?

“Được, nếu ngươi đã đuổi, vậy thì ta đi!” Sau một hồi thẫn thờ, Trần Vũ rốt cuộc cũng làm ra quyết định, hướng về phía Tuyệt Ảnh nói: “Tuyệt Ảnh, đi kêu Mị Ảnh ra đây, chúng ta đi thôi!”

Tuyệt Ảnh hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng đành phải bấm bụng đi gọi Mị Ảnh ra ngoài. Đợi cho hai nàng trở ra rồi, Trần Vũ mới hướng về phía Trần Minh nói: “Minh ca, mặc dù chúng ta chỉ mới quen nhau được mấy ngày, nhưng trong lòng ta thật sự rất cảm kích huynh, nếu sau này có cơ hội ta nhất định sẽ đền đáp cho huynh!”

“Em rể…” Trần Minh quen miệng hô lên một tiếng, nhưng sau đó hắn liền biết là mình lỡ lời, cho nên vội sửa lại: “Vũ đệ, sau này nếu có thời gian thì ghé đến chỗ ta, ta cùng ngươi uống vài chén!”


Trần Vũ chỉ gật đầu cười cười, rồi sau đó dẫn theo hai chị em Người Thỏ xoay ngời rời đi.

“Khoan đi đã!” Khi Trần Vũ đi được mấy bước, Trần Tiểu Phương đột nhiên hô lên một tiếng.

Trong lòng Trần Vũ hơi nhảy lên một cái, nhưng hắn vẫn một mặt lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

“Ngươi theo ta đến chỗ của sư phụ lấy lại phần bảo thạch còn dư đi! Đồ vật của ngươi ta không muốn giữ ở trên người! Còn phần bảo thạch tiêu hao kia, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi sau!” Nàng chỉ đơn giản nói ra mấy câu như vậy, sau đó liền đi đến chỗ cửa phòng của Hồ Mị Nương hô: “Tỷ tỷ, chúng ta muốn đi đến chỗ của sư phụ để lấy đồ, tỷ có muốn đi cùng hay không?”

“Ừ, vậy thì chờ ta một chút!” Rất nhanh, từ trong phòng của Hồ Mị Nương có tiếng đáp lại, sau đó là cánh cửa phòng cũng được mở ra, sắc mặt của nàng lúc này biểu tình có hơi cổ quái, liếc mắt nhìn qua hốc mắt đang đỏ hoe của Trần Tiểu Phương, rồi ngoái cổ nhìn lại mấy người Trần Vũ, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Sau khi nàng đi ra ngoài được một lúc, mấy thiếu nữ Hồ tộc cũng lần lượt từ trong phòng bên cạnh đi ra, ánh mắt của các nàng khi nhìn về phía Trần Tiểu Phương cũng quái dị không kém gì Hồ Mị Nương. Đương nhiên, những lời vừa rồi của hai người, các nàng đều nghe đến rất rõ ràng, cho nên biểu hiện có chút cổ quái là như vậy.

“Chúng ta đi thôi!” Đợi cho mọi người đã đi ra đông đủ, Hồ Mị Nương mới lên tiếng hô.

Mọi người cũng vì vậy mà lần lượt đi theo ở phía sau của nàng. Lúc này, bốn thiếu nữ Hồ tộc và Trần Minh đi theo hai bên hông nàng, mà Trần Tiểu Phương thi đi một mình ở chính giữa. Tiếp theo đó là ba người Trần Vũ, Tuyệt Ảnh và Mị Ảnh đi ở hàng sau cùng. Trong suốt quá trình đi đường, tất cả mọi người đều không có nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng chỉ đường của Trần Minh mà thôi. Đợi cho tới khi đứng trứng cửa tiệm của Vương Thiết, Trần Tiểu Phương mới tiến lên gọi: “Sư phụ, ngài có ở đó hay không?”

Ngay sau khi âm thanh của nàng vừa dứt, một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi đêm một tấm ván gỗ dỡ ra, sau đó mới thò đầu ra nói: “Tỷ tỷ, đại ca! Là hai người sao?”

Tên thiếu niên vừa nhìn thấy Trần Minh và Trần Tiểu Phương đi tới, vẻ mặt rất là hớn hở, sau khi nói chuyện được vài câu, hắn mới đem những tấm ván gỗ gỡ ra hết, rồi xoay lưng lại nói: “Tỷ tỷ, hôm qua sư phụ có dặn bọn đệ, khi nào tỷ tỷ đến, thì nhớ báo cho người một tiếng, thế nhưng vừa sáng sớm hôm nay, không hiểu là sư phụ người có việc gì đột xuất, lại rời đi trước rồi. Người chỉ dặn bọn đệ là, nếu sáng nay sư tỷ đến mà không có mặt của người, thì hãy giao cái này cho sư tỷ. Đệ nghĩ chắc là đồ mà ngày hôm qua sư tỷ đã nhờ sư phụ làm ra!”

Tên thiếu niên vừa nói vừa đem một cái hộp gỗ đặt vào trong tay Trần Tiểu Phương. Nhìn thấy cái hộp gỗ này, trong lòng của nàng vô cùng phức tạp. Đáng lý ra, hôm này nàng nhìn thấy nó nhất định là rất vui vẻ. Nhưng lúc này, nàng muốn cười cũng cười không nổi, thật sự không thể ngờ đến, chỉ qua một đêm, mọi thứ đã thành ra thế này rồi.

Nàng từ từ mở hộp gỗ ra, bên trong ngoài miếng ngọc bội đã được sư phụ nàng sửa lại hoàn chỉnh, còn có thêm hai miệng ngọc bội cũng có hình dáng tương tự. Nàng nhìn lấy miếng ngọc bội trên tay mình, lại nhìn lấy hai miếng ngọc bội nằm trong hộp gỗ, nàng không biết trong lòng mình lúc này đang suy nghĩ đến chuyện gì nữa.


“Ồ, vị đại sư này thật sự là lợi hại, chỉ qua một đêm lại có thể làm ra mấy miếng ngọc bội vừa đẹp vừa đẳng cấp như vậy, ta thật sự là hâm mô nha!” Hồ Mị Nương sau khi nhìn thấy mấy miếng ngọc bội trong hộp gỗ, cũng mở miệng khen ngợi không ngớt.

“Đúng vậy, đúng vậy! Vị tỷ tỷ này thật sự là rất biết nhìn hàng nha! Đồ mà sư phụ ta làm ra, tuyệt đối chính là hàng thượng phẩm trở lên! Tỷ tỷ, nếu như sau này ngươi có yêu cầu gì, có thể hướng về phía sư phụ của ta thỉnh cầu, người nhất định sẽ không từ chối đâu!” Tên thiếu niên nghe thấy Hồ Mị Nương trầm trồ khen ngợi tài nghệ của sư phụ, lại nhìn nàng xinh đẹp như vậy, cũng không khỏi ba hoa nói lên vài câu.

Nhưng ai biết lúc này Trần Tiểu Phương lại liếc mắt nhìn hắn một cái, làm hắn vội vàng co đầu rụt cổ lại, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Được rồi, nếu như đã lấy xong đồ, vậy thì chúng ta lên đường thôi! Thời hạn chỉ có mười ngày, hôm nay đã lỡ mất một ngày, chúng ta không thể chậm trễ thêm được nữa!” Lúc này Hồ Mị Nương lại lên tiếng nói.

Thế nhưng, lúc này ngoài mấy thiếu nữ Hồ tộc và đám người Trần Vũ, Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh đi theo phía sau, hai anh em Trần Minh, Trần Tiểu Phương đều đứng nguyên tại chỗ.

“Thế nào, hai người các ngươi đều không muốn đi theo sao?” Hồ Mị Nương hơi nhíu mày một cái, nhưng cũng không có đi lên ép buộc hai anh em bọn họ.

“Ta có thể không đi được sao?” Trần Tiểu Phương hơi lo lắng nhìn lấy nàng.

Hồ Mị Nương chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó liền gật đầu nói: “Hai người các ngươi không đi thì cũng không sao, thế nhưng tiểu Vũ thì nhất định phải đi theo bọn ta!”

Trần Tiểu Phương hơi hơi liếc mắt nhìn Trần Vũ một cái, thế nhưng Trần Vũ vẫn không có nói gì. Nàng liền quay đầu đi chỗ khác, sau đó mới hít vào một hơi thật sâu, rồi đem hai miếng ngọc bội giao cho Trần Vũ nói: “Đồ vật của ngươi, ta trả lại cho ngươi! Sau này chúng ta không ai nợ ai!”

Trần Vũ cầm lấy hai miếng ngọc bội trên tay, chỉ lạnh lùng quay đầu đem hai miếng ngọc bội đưa cho hai thiếu nữ Người Thỏ, rồi phất tay nói: “Chúng ta đi thôi!”

Đợi cho tất cả mọi người đều đi khỏi, cả người Trần Tiểu Phương như vô lực, nàng ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu tuôn ra: “Đại ca, hắn vậy mà bỏ đi thật rồi!”

Không biết đã qua bao lâu rồi, Trần Minh mới nhìn thấy nàng khóc thương tâm đến như vậy, thế nhưng hắn lúc này cũng không biết phải tiến lên an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể đứng đó mà lắc đầu thở dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.