Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 12: Hệ thống cửa hàng danh vọng


Đọc truyện Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới – Chương 12: Hệ thống cửa hàng danh vọng

Trần Tiểu Phương phẫn nộ thét lên một tiếng, ngay sau đó liền lao tới đem cánh tay của Trần Vũ cắn một cái. Trần Vũ không khỏi giật mình la lên: “Đồ… đồ điên, mau buông tay ra, mau buông tay ra!”

Nhưng so về thuần sức lực, Trần Vũ hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng, chỉ có thể bị nàng cắn xuống một vết dấu răng, đau đến nhe răng, chảy nước mắt.

“Đồ điên, ngươi chính là đồ điên!” Trần Vũ tức giận la toáng lên.

“Ha ha ha, kêu nữa đi, ngươi kêu nữa đi! Lần này ngươi đã biết sự lợi hại của bổn cô nương hay chưa?” Sau một hồi phát tiết tâm tình, Trần Tiểu Phương mới chịu buông tha cho cánh tay của Trần Vũ, nàng vừa đắc ý chống hông cười to, vừa đưa ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Trần Vũ.

“Hừ, ngươi dám cắn ta, tưởng ta không dám cắn lại ngươi hay sao?” Trần Vũ cũng bực, hắn chưa bao giờ gặp phải một cô gái có tính khí thất thường như vậy, trong lòng lại nổi lên tính trẻ con, nhất thời bạo phát mà lao nhanh tới, muốn ăn miếng trả miếng với nàng.

“Ngươi… ngươi muốn làm cái gì?” Trần Tiểu Phương lúc này lại có chút hoảng, nàng không nghĩ tới, Trần Vũ lại lao về phía mình trả thù.

“Ai… ui… ngươi… ngươi mau tránh ra…”

Không biết trời xui đất khiến như thế nào, nàng vừa mới lui lại phía sau được một bước, thì vấp phải cục đá, liền bổ nhào ra sau, ngã xuống đất. Mà Trần Vũ đang trên đà lao tới, cũng không kịp tránh né, chỉ có thể làm một cái đổ nhào xuống, trực tiếp nằm đè lên trên người của nàng. Hai người lúc này, môi kề môi, bụng kề bụng, tư thế vô cùng mập mờ.


“Aaa!” Sau một hồi lâu ngây ngốc, rốt cuộc Trần Tiểu Phương mới có thể phản ứng lại, nàng dường như là đem hết sức lực, đẩy Trần Vũ ra khỏi người, sau đó là một cái tát như trời giáng, đem cái cổ của Trần Vũ suýt chút nữa là đánh lệch.

“Chát!”

“Ta muốn giết chết người! Ta muốn giết chết ngươi!” Sau một cái tát nổ đom đóm, tiếp theo là một trận mưa quyền cước nện xuống người.

Trần Vũ lúc này dường như là ngồi ngây dại ra, cười một cách cực kỳ ngu ngốc. Trong đầu của hắn cũng hoàn toàn trống rỗng.

“A, tức chết ta!” Đánh một hồi liên tục như vậy, lại nhìn thấy biểu hiện ngu ngốc của Trần Vũ, Trần Tiểu Phương hoàn toàn không thể nào xuất lực ra được nữa, nàng chỉ có thể hận hận giậm chân một cái, sau đó thì liền xoay người chạy vào trong phòng.

“Ầm!”

Nhìn thấy nàng như một cơn lốc chạy lướt qua, sau đó là đóng ầm cửa lại, Trần Minh có chút ngốc, không khỏi gãi gãi đầu thì thầm: “Con bé này, không phải là lại gây sự với em rể nữa rồi đấy chứ?”


Nhưng Trần Vũ lúc này: “A a a… ta… ta vừa hôn nàng… a… không thể tin được… ta lại hôn nàng… thật sự là không thể nào tin được… môi của nàng làm sao lại mềm như vậy chứ?”

Nếu suy nghĩ lúc này của Trần Vũ để những anh em có ý định xuyên không biết được, nhất định sẽ nhào tới mà kêu gào lên thật to “ngu ngốc”.

“Ồ, em rể, ngươi làm sao còn ngồi ở đây?” Trần Minh đi ra ngoài nhìn thấy Trần Vũ ngồi dưới đất, không khỏi hô lên một tiếng.

“A, ta… à… không có gì… không có gì…” Trần Vũ bị tiếng gọi của Trần Minh làm cho có chút giật mình, liền giống như một tên trộm bị chủ nhà nhìn thấy, vội vội vàng vàng mà chạy lao đi.

“Ơ, này, ta còn chưa chỉ phòng cho ngươi ở chỗ nào cơ mà?” Thấy Trần Vũ cứ như thế mà chạy đi, giống như thể gặp ma, Trần Minh không khỏi hô lên. Nhưng sau đó hắn lại lắc đầu cười: “Ài, tên này thật là…”

Nói xong, Trần Minh cũng không thèm để ý đến chuyện của Trần Vũ nữa, mà xách theo một cái túi vải, lửng thửng đi xuống núi.

Qua một hồi lâu, Trần Vũ rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh. Trong đầu hắn lúc này, toàn bộ đều là hình ảnh về nụ hôn đầu tiên của hắn với Trần Tiểu Phương. Phải liên tục lắc đầu một hồi, Trần Vũ mới đem hình ảnh đó xua tan khỏi trí óc, sau đó thì nhìn quanh căn phòng trước mặt một lượt. Căn phòng này là một căn phòng ngủ tương đối đơn sơ, ngoài một cái giường gỗ, phía trên có lót một tấm nệm tương đối dày, thì xung quanh căn phòng cũng chỉ đặt lấy một tủ quần áo bằng gỗ mun hơi cũ, cùng một cái bàn gỗ nhỏ. Phong cách của căn phòng này, Trần Vũ nhìn sơ qua thì có chút quen mắt, nó tương đối giống với loại nhà dưới quê mà ông bà của Trần Vũ từng sinh sống trên Địa Cầu, khá là giản dị và mộc mạc.


Ngồi nhìn một lúc, Trần Vũ lại thu hồi ánh mắt, bắt đầu chăm chú, kiểm tra thông tin về cửa hàng bên trong hệ thống. Đầu tiên Trần Vũ đi vào kiểm tra cửa hàng vật phẩm trước. Lúc này, bên trong cửa hàng hiện ra rất nhiều vật phẩm, vô cùng phong phú, ví dụ như trang bị, vũ khí, đan dược, kỹ năng, thậm chí là thần trang cũng thấy xuất hiện. Chỉ có điều, số lượng thần trang tương đối ít, mà tất cả đều bị bôi đen, không thể nào kiểm tra ra được thông tin.

Trong hệ thống của cửa hàng vật phẩm, thì tất cả cấc vật phẩm đều được thanh toán bằng xu, giá cả cũng rất đa dạng. Như trước mắt, Trần Vũ nhìn thấy một cái áo giáp da dành cho Sơ Cấp thợ săn màu trắng, giá của nó là 120 xu, chỉ số tăng lên cũng tương đối rõ ràng, chỉ là, số dư của Trần Vũ chỉ là một con số không tròn trĩnh, muốn mua lấy một cái áo giáp da loại rẻ nhất, cũng không thể nào mua được. Lại nhìn lướt qua một lượt, Trần Vũ có thể dễ dàng nhìn thấy một số món trang bị rất vừa mắt, thậm chí là kỹ năng hơi mạnh một chút, cũng có không ít. Đáng tiếc, lúc này Trần Vũ chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn lấy, mặc dù hắn có thèm đến nhỏ dãi cũng không có tiền để mua được.

Sau một hồi thở dài, Trần Vũ mới thoát ra khỏi giao diện của cửa hàng vật phẩm, lại đi vào xem cửa hàng danh vọng. Lần này, Trần Vũ nhìn thấy bên trong cửa hàng danh vọng hiện lên ba trương mục, mục thứ nhất là mỹ nhân, mục thứ hai là danh thần, mục thứ ba là kỳ trân. Trần Vũ mới vừa nhìn vào thì có chút choáng.

“A, làm sao nơi này lại có tên của nàng? Ồ, còn có tên của người này nữa, trời ơi, đây là thứ gì? Làm sao có thể như vậy được chứ? Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, mau mau chui ra đây đi!” Trần Vũ không ngừng mở to mắt nhìn lên giao diện trước mặt.

“Oa, chủ nhân, người lại gọi ta có việc gì không đấy?” Sau một hồi lười biếng uốn người, Tiểu Nguyệt xuất hiện trên Kim Sách nhìn Trần Vũ nói.

“À… cái này… Tiểu Nguyệt, sao ngươi lại không mặc quần áo?” Trần Vũ dùng ánh mắt rực lửa nhìn lên thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt đang nằm dài trên Kim Sách.

“Á, chủ nhân, xin chờ chút!” Dường như là ngay lập tức liền nghe thấy Tiểu Nguyệt hét lên một tiếng, sau đó giao diện trước mặt Trần Vũ cũng hoàn toàn biến mất, trở thành một mảnh tối tăm như mực.

“Ạch, có cần phải phản ứng nhanh như vậy hay không?” Trần Vũ hơi có chút nuối tiếc gãi gãi đầu.

Nếu như Tiểu Nguyệt mà nhìn ra suy nghĩ của hắn lúc này, nàng nhất định sẽ mở ra một đống lớn nhiệm vụ để cho hắn làm đến mệt chết mới thôi. Dám nhìn thân thể của nàng, lại còn kêu than lên một câu vô lương tâm như vậy sao?


Sau một hồi chờ đợi tương đối lâu, Kim Sách lại lần nữa hiện ra trong đầu Trần Vũ, mà lúc này Tiểu Nguyệt vừa lén lúc thò đầu ra ngoài, vừa ngó nghiêng nhìn quanh. Biểu hiện lúc này của nàng, thật sự là rất đáng yêu, Trần Vũ nhìn thấy cũng có chút buồn cười, không khỏi hô lên: “Này, này, ngươi tìm cái gì vậy? Ta ở đây, ta ở đây? Mau ra đây cho ta hỏi chút vấn đề này đi!”

“Hừ, người ta thật sự là ngượng chết đi được!” Chỉ thấy nàng đưa hai tay lên che mặt, giọng nói còn mang theo mấy phần xấu hổ.

Trần Vũ mặc dù chưa từng trải qua sự đời, nhưng nhìn biểu hiện lúc này của nàng, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, phải cố gắng lắm hắn mới trấn tĩnh lại được.

“Nói đi, chủ nhân muốn hỏi vấn đề gì nè?” Lúc này, nàng đã khôi phục lại dáng vẻ trước đây, thân hình phiêu bồng ở trên Kim Sách, hơi hơi bĩu môi nũng nịu nói.

Trần Vũ nhìn nàng chớp mắt liên tục, sau một lúc mới xấu hổ gãi gãi đầu nói: “À, thật ra là không có vấn đề gì quan trọng lắm, ta chỉ muốn biết, làm sao trong cửa hàng danh vọng lại xuất hiện chị em Thúy Kiều, Thúy Vân, còn có cả Thánh Gióng cũng ở trong đó? Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ta có thể gặp được bọn họ ở thế giới này hay sao?”

“Đúng rồi nha, chủ nhân thật sự là thông minh! Vừa rồi, thông qua hệ thống của công ty chúng em phân tích, thế giới mà chủ nhân xuất hiện, lại là một thế giới song song với Trái Đất. Mà những nhân vật chỉ tồn tại trong lịch sử hoặc là trong truyền thuyết của Trái Đất, thì ở bên trong thế giới này, lại là nhân vật hoàn toàn có thật. Cho nên, hệ thống đã phân tích dữ liệu, và cung cấp thông tin cụ thể cho chủ nhân để dễ dàng tiếp xúc với những nhân vật như thế hơn, chỉ cần chủ nhân có thể thông qua tiến trình nhiệm vụ là có thể thu phục được họ. Nhưng hệ thống cũng xin nhắc nhở trước với chủ nhân, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, thì những nhân vật này hoàn toàn có thể mang theo địch ý, và rơi vào trận doanh đối địch với chủ nhân! Cho nên, xin chủ nhân phải thận trọng khi tiếp xúc với họ!” Nói đến đây, Tiểu Nguyệt liền trực tiếp đưa tay lên miệng che một cái, sau đó mới lười biếng ngáp dài, nói: “Thôi, hôm nay Tiểu Nguyệt đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên Tiểu Nguyệt cần phải nghỉ ngơi để phục hồi. Tiểu Nguyệt xin phép chủ nhân, Tiểu Nguyệt đi ngủ trước đây, bái bai!”

Nàng nói xong, liền phất phất tay, mang theo Kim Sách rời đi. Trần Vũ hơi có một chút thất vọng, nhưng sau đó lại vô cùng vui vẻ nhủ thầm trong bụng: “Chà chà, xem bộ, cái hệ thống này càng ngày càng thú vị ra phết! Khặc khặc!”

Nhưng lúc này, Trần Vũ lại không nhìn thấy, phía bên ngoài cửa sổ, đang có một đôi mắt màu xanh lục, lóe lên tinh quang, chăm chú nhìn vào trong phòng. Sau đó là một tiếng meo ô, đủ làm cho người nghe cảm thấy nổi lạnh cả da gà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.