Đọc truyện Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới – Chương 105: Lật xuồng trong mương
Trần Vũ đương nhiên chỉ muốn chọc giận nàng mà thôi, sau khi thấy nàng xông tới, hắn cũng không chút khách khí, liền rút ra lông châm nhanh chóng phóng tới.
Lý Đại Tỷ cũng không có nghĩ đến, trên người tên thiếu niên nhìn như mấy phần nhu nhược này lại ẩn dấu lợi khí như vậy. Cho nên lúc này nàng hoàn toàn tránh không kịp, chỉ có thể nhận đủ.
Bị trúng lông châm, nàng chỉ có thể đau đớn mà thất thanh hô lên: “A, vô sỉ!”
Rồi thân hình ba, bốn trăm cân của nàng cứ như thế ngã xuống mặt đất, vang lên một tiếng “ầm” lớn, bụi bay lên mù mịt. Đám nữ sơn tặc theo ở phía sau lúc này mới kịp thời phản ứng lại, toàn bộ đều tức giận mà hô lên.
“Hạ lưu đê tiện!”
“Hèn hạ vô sỉ!”
“Tiểu nhân bỉ ổi!”
“Không được, mọi người cùng nhau xông lên, đem hắn lột da rút gân, trả thù cho Đại Tỷ!”
“…”
Một đám nữ sơn tặc như lang như sói, bắt đầu nhốn nhào xông về phía Trần Vũ. Mà mấy người Ái Lệ Na lúc này cũng ở phía sau lao lên, muốn đem toàn bộ đám nữ sơn tặc này đánh lui. Chỉ là, Trần Vũ một chân giẫm lên trên lưng của Lý Đại Tỷ, một bên mở miệng hô to: “Dừng lại, tất cả các ngươi đều dừng lại cho ta! Kẻ nào còn dám xông lên một bước, ta sẽ giết nàng!”
Cả đám nữ sơn tặc nhất thời bị dọa sợ, bước chân đều dừng lại. Nhưng ngoài miệng các nàng vẫn không ngừng mắng chửi, làm cho Trần Vũ nhất thời tức sầm mặt lại, quát: “Câm miệng, kẻ nào còn dám mở miệng ra chửi một câu, ta nghe được liền sẽ giẫm nàng một cước! Các ngươi có tin hay không?”
“Ngươi… ngươi… vô sỉ!” Không biết là ai đó mở miệng ra mắng.
Mà Trần Vũ cũng nói được làm được, hắn vừa nghe xong câu này liền vung chân lên đạp mạnh xuống, làm cho Lý Đại Tỷ vừa mới bị trúng độc châm hôn mê, lúc này cũng bị giẫm cho tỉnh lại.
“Ngươi… ngươi mau thả ta ra!” Lý Đại Tỷ thống khổ hô lên một tiếng.
Cả đời Lý Đại Tỷ đã đánh cướp hơn mấy chục trận lớn nhỏ, thua có, thắng có, nhưng nàng cũng chưa bao giờ trải qua tình cảnh như bây giờ. Cái tên này, thật sự là quá mức hèn hạ vô sỉ, lại nhân lúc nàng không kịp đề phòng mà phóng ám khí.
“Thả ngươi? Thả ngươi cũng không phải là không được, thế nhưng ngươi trước hết phải đem bọn ta lên núi gặp thủ lĩnh của các ngươi, như vậy ta mới bỏ qua cho ngươi được!” Trần Vũ đưa mắt nhìn xuống thân thể phì nhiêu của Lý Đại Tỷ, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Lý Đại Tỷ nghe xong mấy lời này liền cảm giác có chuyện không ổn, cho nên nàng hơi có chút kinh hãi hô lên.
“Muốn làm gì? Ta thì muốn làm gì thủ lĩnh của các ngươi? Ta chẳng qua chỉ muốn nhìn xem thủ lĩnh của các ngươi là nam hay nữ, dài ngắn ra sao mà thôi! Sau khi gặp nàng xong, ta nhất định sẽ rời đi, tuyệt đối không gây bất lợi cho các ngươi!” Trần Vũ đương nhiên là không có nói ra ý định thật sự của mình, hắn chỉ tạm thời lấy ra đại một cái lý do nào đó để mà nói chuyện với nàng thôi.
Nhưng những lời này của hắn, cho dù là một kẻ ngốc như Lý Đại Tỷ cũng không thể tin được!
“Ngươi muốn lừa con nít ba tuổi sao? Ngươi muốn để ta đưa ngươi lên núi, rồi sau đó lừa gạt thủ lĩnh ra ngoài, để cho ngươi bắt nàng đúng không? Ngươi nghĩ ta ngốc như vậy sao? Ngươi muốn lừa ta, đừng hòng!” Lý Đại Tỷ nhất thời tức giận nói. Chỉ đáng tiếc là, lúc này nàng vẫn còn đang ở dưới chân người, muốn tức giận cũng tức giận không nổi.
“A, ngươi làm sao lại nghĩ ta xấu xa như vậy? Ta thật tình chỉ muốn nhìn thủ lĩnh của các ngươi một chút mà thôi, chẳng lẽ thủ lĩnh của các người có cái gì đó khó nói, cho nên không muốn bị người khác nhìn thấy hay sao? Chẳng hạn như nàng rất xấu, hay là tính tình quá không được như bình thường đại loại như vậy?” Trần Vũ vẫn không ngừng dùng lời nói để kích động Lý Đại Tỷ.
Mà lúc này Lý Đại Tỷ bị hắn miêu tả về thủ lĩnh của nàng như vậy, cũng có chút nhịn không được phải la lên: “Có ngươi mới xấu, có cả nhà người mới không bình thường đấy! Thủ lĩnh của chúng ta không những xinh đẹp hơn người, còn là một người cực kỳ thông mình! Ngươi một khi gặp được nàng rồi, nhất định sẽ bị nàng hàng phục!”
“Nàng lợi hại như vậy sao?” Trần Vũ một bộ bán tín bán nghi nói.
“Đương nhiên là lợi hại rồi! Chỉ bằng vào ngươi còn muốn đối phó với nàng hay sao? Hừ, chỉ cần thủ lĩnh dùng đến một đầu ngón tay, ta tin chắc ngươi cũng bị nàng dìm chết!” Lý Đại Tỷ càng nói càng thêm hưng phấn.
Mà Trần Vũ thì sợ hãi hô lên: “Không thể nào? Nàng ta chẳng lẽ là cường giả Thánh Cấp hay sao? Nàng ta làm sao lại lợi hại như vậy?”
Lý Đại Tỷ thấy bộ dạng của Trần Vũ sợ hãi như vậy, nàng không khỏi đắc ý cười thầm trong lòng: “Hừ, ngươi bây giờ mới biết sợ rồi sao? Tuy thủ lĩnh của chúng ta còn chưa bước vào Thánh Cấp, nhưng với thực lực của nàng xử lý ngươi là dư xài! Bây giờ ngươi cứ run rẩy đi, chỉ cần thủ lĩnh của bọn ta tới, ngươi nhất định sẽ bị nàng nghiêm hình trừng phạt!”
Cuối cùng giả vờ giả vịt một hồi, Trần Vũ cũng từ trong miệng của Lý Đại Tỷ tìm được thông tin hữu dụng. Cho nên lúc này hắn mới nhịn không được mà cười to. Lý Đại Tỷ nhất thời có chút khó hiểu, tên tiểu tử này vừa rồi không phải còn rất sợ hãi hay sao? Sao giờ lại cười đến hưng phấn như vậy?
Ngay lúc nàng còn xoắn xuýt trong lòng, thì từ trên đồi núi, đã có một người đi tới hô lên: “Cuồng đồ to gan! Các ngươi mau mau thả Lý Đại Tỷ ra, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác!”
Trong lúc nhất thời, Trần Vũ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía trên cao. Lúc này, Lý Đại Tỷ đang nằm ở dưới đất cũng bị giọng nói này làm cho chấn kính.
“Thủ lĩnh làm sao lại tới?”
Mà Trần Vũ sau khi mở ra Thông Thiên Nhãn, lại cùng với sự hỗ trợ của hệ thống, hắn rốt cuộc cũng biết người tới là ai. Nghĩ tới việc mình vừa khổ cực ép hỏi Lý Đại Tỷ lâu như vậy, nhưng nàng cũng không chịu đồng ý dẫn hắn lên núi gặp người này. Vậy mà bây giờ hắn không cần động, người này lại tìm tới đây. Cái này chẳng phải là nói, đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi nhìn thấy chẳng tốn công hay sao?
“Cuồng đồ to gan, làm sao các ngươi còn không buông Lý Đại Tỷ ra?” Âm thanh trên núi lại lần nữa nói vọng xuống.
Mà đám người Ái Lệ Na vừa nhìn thấy nhóm người mới tới, sắc mặt đều hết sức nghiêm túc mà tiến lại gần Trần Vũ. Trần Vũ cũng nhận ra điều này, cho nên hắn mới quay sang nhìn Ái Lệ Na nói: “Thực lực của người đó với ngươi ai mạnh hơn ai?”
Ái Lệ Na biết hắn hỏi tới người đó là người nào, cho nên ánh mắt hơi ngước lên nhìn đám người trên núi, trong đó ánh mắt của nàng lại tập trung vào một người, cũng chính là người vừa mới nói chuyện lúc nãy.
“Không phân rõ mạnh yếu, tạm thời chỉ có thể nắm chắc được bốn thành!” Ái Lệ Na hơi ước lệ rồi làm ra phán đoán.
Mà lúc này, thiếu nữ đang đứng trên núi cũng bị ánh mắt của Ái Lệ Na nhìn tới làm cho chú ý.
“Ồ, vậy mà chỗ này còn có người mạnh như vậy?!” Thiếu nữ hơi híp mắt cười lên.
“Ngươi chính là thủ lĩnh của bọn họ?” Trần Vũ lúc này cũng lớn tiếng hô lên.
Ánh mắt thiếu nữ nhất thời hướng về phía hắn nhìn lại: “Phải thì như thế nào? Mà không phải thì sao?”
Nghe nàng nói chuyện hàng hai như vậy, Trần Vũ không khỏi âm thầm cười lạnh.
“Ngươi nghĩ rằng ta không biết thân phận thật sự của ngươi là ai hay sao?” Tuy rằng trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Trần Vũ vẫn điềm nhiên hô lên: “Nếu ngươi đã là thủ lĩnh của đám người này, vậy còn không mau xuống đây, ra mắt với bản đại thiếu gia!”
“Cuồng đồ to gan! Ai cho phép ngươi xúc phạm đến thủ lĩnh của chúng ta?!” Lần này không phải thiếu nữ kia lên tiếng, mà một người trong số mấy người đi theo sau lưng nàng hô lên.
Trần Vũ nhìn thấy nàng là một nữ tu, trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung. Nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: “Nữ tu từ đâu đến, làm sao không ở trong tu viện tu hành đi, còn chạy ra đây làm cái gì đạo tặc?”
“Chuyện của ta thì mắc mớ gì đến ngươi? Ngươi mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi thủ lĩnh ngay, nếu không cũng đừng trách chúng ta lại không khách sáo?!” Nữ tu kia vẫn một bộ kêu ngạo rống to.
Trần Vũ đương nhiên là không thèm để ý một chút nào, hắn còn một bộ cố ý nói: “Ngươi không khách khí thì sao? Mà lại khách khí thì thế nào? Ta đứng ở đây, Lý Đại Tỷ cũng đang ở dưới chân ta, nếu như các ngươi mà không ngoan ngoãn theo lời, thì chớ trách ta tại sao lại vô sỉ độc ác, đem nàng treo lên đánh nát mông!”
“Ngươi dám!” Lần này là Lý Đại Tỷ bị câu nói của Trần Vũ làm cho tức giật mà đứng bật dậy.
Trần Vũ cũng không nghĩ đến nàng trúng nhiều độc châm như vậy, bây giờ lại còn có khí lực để phản công. Trong lúc nhất thời, thân hình của Trần Vũ bị nàng hất bay ra ngoài. Mà thiếu nữ ở trên đồi cao cũng mỉm cười, phất tay ra lệnh một tiếng: “Giết!”
Trên đồi, dưới đối không biết từ đâu tuôn ra đến mấy trăm nữ sơn tặc, khí thế vô cùng hung hăng mà đem đám người Trần Vũ đè ép lại. Trần Vũ cảm giác khuôn mặt có chút nóng rát, hắn không nghĩ đến mình vậy mà bị lật xuồng trong mương.