Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 5: Đêm Mưa Xuân Xuân Thu Thiền Trở Lại


Bạn đang đọc Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma – Chương 5: Đêm Mưa Xuân Xuân Thu Thiền Trở Lại


Cơm chiều vừa tận, Phương Chính lại đem bản thân nhốt ở trong phòng.

Kỳ thực đây cũng không phải lần đầu hắn làm như vậy, Phương Nguyên cũng quen rồi.
Mấy năm qua, Phương Nguyên lớn nhỏ làm thơ, được cữu phụ cữu mẫu tận tâm bồi dưỡng.

Chỉ cần hắn muốn cái gì, liền có ngay cái đó.

Mấy năm gần đây, cữu phụ cữu mẫu còn đặt biệt an bay một nha hoàn trẻ trung đến hầu hạ hắn.

Hắn mặc dù cũng vì Phương Chính xin đến một nha hoàn khác.

Nhưng cữu phụ cữu mẫu lại chỉ để một lão bà đến chăm sóc cho Phương Chính.
Đối đãi giữa hai huynh đệ cứ như vậy khác biệt rõ ràng.
Phương Chính ngày càng ít nói, so với một người đeo mặt nạ lạnh lùng như Phương Nguyên còn muốn ít nói hơn.

Này làm cho Phương Nguyên cảm thấy trong tâm mơ hồ lạnh.

Cứ việc người bên ngoài có bao nhiêu kì vọng vào hắn đi nữa, so với đệ đệ thân sinh lại không có bao nhiêu cân lượng.
Phương Chính lựa chọn tránh né hắn, cũng không hoàn toàn vì tránh ra tay với hắn.

Đây là một trong những cách Phương Chính nghĩ ra nhằm giảm thiểu lại khả năng làm sai lệch nguyên tác.

Nhưng dù thế nào, cũng không có bao nhiêu đảm bảo Phương Nguyên trở thành Phương Nguyên hắn muốn.
Bất quá với việc này, Phương Chính hắn cũng đã định xong cách xử lý, hắn bây giờ chỉ còn ngồi chờ xem kết quả quyết định mà thôi.
– Cũng đến lúc rồi.
Phương Chính đem cửa phòng đóng chặt, lên giường nằm ngay ngắn, thế này mới gọi ra hệ thống.
Trước tiên, hắn vào xem thông tin cá nhân.
Hình trong bảng thông tin vẫn là hình của hắn, nhưng đã đổi từ thiếu nhi sang thiếu niên.

Sơ đồ chỉ số cũng thay đổi, may mắn, trí lực, mị lực chỉ tăng lên một chút.

Trong khi hai chỉ số sức lực cùng tốc độ đã chạm đến đỉnh cao một phàm nhân có thể đạt đến.

Muốn tăng thêm, chỉ có cách tu hành, lấy cổ trùng đến rèn luyện.
Tiếp theo, tên, tư chất, tu vi, cảnh giới của hắn vẫn không thay đổi, cùng mười năm trước giống nhau.

Khác biệt lớn nhất chính là nguyên điểm, cụ thể.
Điểm Thiên Đạo: 170 120
Điểm Ma Đạo: 33 890
Điểm Thiên Ngoại Chi Ma: 16 945

Con số này thực sự rất khủng vào lúc này.

Mười năm tích lũy, đương nhiên không thể xem thường.
Nhưng trong kế hoạch của hắn, cái này còn xa, rất xa mới đủ dùng.
– Bây giờ liền đập điểm trong một lần.
Hắn hít sâu một hơi, có chút kích động đi vào cửa hàng hệ thống.
Đồ trong cửa hàng nhiều vô cùng, hệ thống thậm chí còn chẳng buồn đặt khóa theo cấp bậc.

Nếu hắn có đủ điểm, liền có thể mua xuống một con cổ trùng cửu chuyển ngay bây giờ.
Hắn đầu tiên đi vào cửa hàng Thiên Đạo, mua xuống một ngàn khối nguyên thạch.

Một khối nguyên thạch bằng một điểm Thiên Đạo, mua xuống một ngàn khối, trước mắt đã tiêu một ngàn điểm.
— QUẢNG CÁO —
Cứ việc làm xong nhiệm vụ hắn sẽ có một lượng nguyên thạch y như vậy, nhưng hắn vẫn không tiếc điểm mua.

Nguyên thạch vừa là tiền, vừa là hàng, có bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Luyện chế một con cổ có chuyển số cao, đôi khi tiêu pha mấy trăm vạn nguyên thạch.

Nguyên thạch số ngàn là chẳng đáng xem.
Sau đó, hắn lại mua năm mươi thẻ quay loại Đinh, cứ một thẻ là một trăm điểm, năm mươi thẻ liền tương ứng năm ngàn điểm.
Đây trước sau đều ở phân mục tài nguyên, hắn còn có ý định mua một ít cổ trùng.
Cổ trùng vô số, từ thấp đến cao nhiều vô cùng.

Hắn lấy bốn ngàn điểm còn lại, mua một con tửu trùng cùng vài con cổ trùng tăng tư chất khác.
Trong nguyên tác, hắn mặc dù có thiên phú thật, nhưng như vậy không làm hắn hài lòng, hắn chính là muốn đem tư chất đẩy lên mức cao nhất trong phạm vi hắn có thể chấp nhận được.
Mua xong những thứ này, Phương Chính tạm dừng lại.

Hắn rời khỏi cửa hàng, đi xem xét lại các vật phẩm vừa mua cùng điểm số.

Đợi đến khi đảm bảo không có gì sai sót, hắn thế này mới đi qua cửa hàng Ma Đạo.
Ở cửa hàng Thiên Đạo, bán chủ yếu là các vật từ nhất đến tứ chuyển, số lượng hàng tứ chuyển thấp đến đáng thương.

Ở cửa hàng Ma Đạo, bày bán các loại có trình tự từ tứ chuyển đến thất chuyển, số lượng thất chuyển cũng hiếm hoi vô cùng.

Mà cửa hàng Thiên Ngoại Chi Ma, tất chỉ bày bán các loại thất đến cửu chuyển.
Phương Chính hiện tại còn chưa tu hành, kỳ thực hắn không có gì cần ở hai loại cửa hàng này.

Vì vậy, hắn dứt khoát mua năm mươi thẻ quay loại Đinh cùng hai mươi lăm thẻ quay loại Ất.

Riêng về thẻ quay loại Giáp, chỉ có thể nhận được qua nhiệm vụ từ đánh giá A trở lên.
Ngay lúc hắn vừa mua xong, bên cạnh màn hình cửa hàng xuất hiện thêm một cái màn hình khác.


Màn hình mới này là một bảng thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Trong bảng thông báo lại tên nhiệm vụ cùng với phần thưởng.

Nhiệm vụ hoàn thành đương nhiên là nhiệm vụ phát sinh tích lũy tiêu hao mà hắn nhận vào mười năm trước.
Cứ như vậy, điểm trong tay hắn tăng lên lại một phần mười mức điểm tiêu hao của các loại, nguyên thạch nhận thêm một ngàn khối, quan trọng nhất là thẻ đổi tiên cổ lục chuyển đã tới tay hắn.
– Ngoài những thứ tích lũy từ việc đi săn ra, còn lại trong túi đồ cũng chỉ có những cái vừa mua…!Ân, vẫn còn hộp quà gặp mặt hệ thống tặng.
Phương Chính nhẩm tính một chút tài sản của mình, sau đó kiểm tra lại túi đồ, phát hiện không có gì sai sót, thế này mới đem hệ thống đuổi đi.
– Sáng mai là khai khiếu đại điển, đêm nay nghĩ ngơi tốt đi.

Nhiệm vụ ngày mặc dù còn một việc, nhưng ta cũng chẳng muốn đi làm.
Hắn tự nói, nhắm mắt lại.
Trời đã tối, nhưng Cổ Nguyệt sơn trại trên Thanh Mao Sơn cũng không tối.

Tứ những lầu trúc đều tỏa ra ánh đèn, từ xa nhìn, có thể thấy nơi này một mảnh lấp lánh ánh sáng vàng.

Trong như một tấm lụa đen điểm xuyên trân châu, cũng như một cánh đống đom đóm, tỏa ra sức sống bừng bừng.
Phương Chính nằm trên giường, nhưng không có đi ngủ, mà là im lặng lắng nghe tiếng đêm.
Đêm nay là một đêm mưa, một đêm mưa xuân.

Cơn mưa không lớn, nhưng rả rích bên ngoài cửa sổ.

Hạt mưa va vào thanh trúc, vang lên tiếng lộp bộp khe khẽ.
– Hắn sẽ quay lại chứ?
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính tự hỏi, lần đầu tiên trong mười năm trở lại đây hắn cảm thấy lo âu đến mức không ngủ được.
– Mặc dù nói, nếu hắn không quay lại, đối với ta mà nói là một việc rất có lợi.

Nhưng ta lại muốn hắn quay lại.

Cho dù tương lai sẽ rất khó khăn, cho dù ta và hắn thậm chí phải đánh một trận một mất một còn, ta vẫn hy vọng hắn quay lại.
Vì cái gì? Bởi vì Phương Chính thích.

Hắn thật sự yêu thích một ma đầu, ngay cả khi biết rằng giữa hai người không bao giờ có kết quả, ngay cả khi hắn là nữ cũng như vậy.

Nhưng hắn vẫn yêu thích người kia, yêu đến mức muốn tự tay đem người kia đi phanh thây vạn đoạn.


Không, hắn vẫn thích nhìn người kia bị hành như một con chó, nhưng vẫn quật cường quay lại cắn người hành mình một ngụm thật lớn, thật sâu.
– Nhưng nếu hắn không quay lại, ta liền thay hắn đi làm những việc đó đi.

Còn hắn, ha, cứ ngoan ngoãn ngồi một bên chờ chết là được rồi.

Di…
Phương Chính cười lạnh, bỗng bị âm thanh mở cửa sổ ở phòng bên cạnh làm kinh di một tiếng.
Phòng bên cạnh, trong bóng tối, một đôi mắt trong suốt nhìn những ánh đèn trong đêm ngoài cửa sổ.
Bên cửa sổ, một thiếu niên tóc đen mắt đen, làn da nhợt nhạt của tuổi thiếu niên.

Hắn tướng mạo bình thường, cùng lắm chỉ được xem ưu tú một chút, nhưng gương mặt của hắn lại vô cùng quen thuộc.
Dù nhìn ở gốc độ nào, hắn cũng thật giống Phương Chính, nhưng lại không phải Phương Chính.

Hắn là ca ca sinh đôi Phương Chính, tên gọi Cổ Nguyệt Phương Nguyên.
Phương Nguyên giờ khắc này, so với Phương Nguyên của buổi chiều tuy là một người nhưng lại hoàn toàn khác xa nhau.

Từ tâm tình cho đến suy nghĩ, hiểu biết đều thay đổi nghiên trời lệch đất.
Hắn lúc này, trong lòng kích động muôn phần, vừa kinh, vừa vui.
– Cổ Nguyệt sơn trại, đây là năm trăm năm kiếp trước?! Xuân thu thiền thật sự thành công rồi.
Tương truyền, thế giới này có một dòng sông, gọi là Quang Âm Trường Hà.

Con sông này trải qua mọi ngóc ngách trong thế giới, chống đỡ thế giới vận hành.

Con người sống trong thế giới này, giống như một chiếc thuyền con, theo dòng nước trôi xuôi.

Thượng lưu là lịch sử, hạ lưu liền là tương lai.
Xuân thu thiền là cổ trùng, cao tới lục chuyển, đứng hàng thứ bảy trong kỳ cổ bảng.

Tác dụng của nó chính là ngược dòng Quang Âm, trở về quá khứ.

Nói ngắn gọn chính là trùng sinh.
Nhưng đối với lời đồn này, không ai dám tin tưởng cả.

Bởi vì mỗi một lần dùng xuân thu thiền, đều phải đem máu thịt cùng tu vi đi làm động lực thúc đẩy.
Cái giá này thật sự rất đắc, nhưng đắc cũng liền thôi, đằng này trả giá nhưng lại không biết kết quả thế nào.

Cho nên cho dù có người có được xuân thu thiền, cũng không dám dùng lung tung.
Lỡ như lời đồn là giả, chỉ là một cái âm mưu thì sao?
Nếu không phải Phương Nguyên bị ép đến đường cùng, hắn cũng không có ý định sử dụng.

Bất quá, hiện tại hắn triệt triệt để để tin rồi, bởi vì hắn thật sự sống lại, trở về năm trăm năm trước.
Phương Nguyên đứng bên cửa sổ, vươn tay, ánh mắt bình tỉnh nhìn bàn tay trẻ non nớt của mình.

Sau đó hắn từ từ siết tay lại, cảm thụ sự chân thật này.
Tiếng mưa đập vào cửa sổ vang bên tai, mưa đập vào mặt hắn truyền đến cảm giác mát lạnh.

Hắn nhắm mắt cảm nhận, qua một lúc lâu mở mắt, thoáng thở dài.


— QUẢNG CÁO —
– Năm trăm năm, thì ra chỉ là một giấc mộng.
Nhưng hắn biết, tất cả những gì hắn trải qua đều không phải là mộng.

Hắn thật sự đã trải qua, cũng thật sự đã sống lại.
– Chỉ đáng tiếc cho con cổ tốt này, trước đây phải mất sức chín trâu hai hổ, tàn sát hơn mười vạn người, khiến người người căm hận, trải qua trăm cay nghìn đắng mới luyện chế thành…
Phương Nguyên thầm than.

Hắn trước đây vì luyện chế xuân thu thiền, đắc tội khắp nơi.

Vừa luyện thành liền bị chính đạo đuổi giết, bị ép cùng đường, không còn cách nào mới sử dụng xuân thu thiền.
Nhưng hắn sống lại, xuân thu thiền cũng không có theo hắn sống lại.
Người là vạn vật chi linh, cổ là thiên địa chân tinh.
Cổ vô cùng kỳ quặc, nhiều đếm không xuể.

Có cổ dùng một hoặc hai ba lần liền hoàn toàn tiêu tan, có cổ lại chỉ cần không dùng quá độ liền có thể sử dụng lặp lại nhiều lần.

Xuân thu thiền có thể chính là loại dùng một lần.
– Nhưng mà cho dù không có, cũng có thể lại luyện chế một con.

Kiếp trước có thể luyện, chẳng lẽ kiếp này lại không?
Rất nhanh, trong lòng hắn liền thổi qua cảm giác thương tiếc, trở nên hăng hái.

Hắn có thể trùng sinh, tổn thất xuân thu thiền cũng liền có thể chấp nhận được.
Dù sau thì hắn cũng không phải quay lại tay không, mà là mang theo rất nhiều thứ.

Những thứ này chính là kinh nghiệm tu hành cùng ký ức năm trăm năm.
Trong trí nhớ của hắn, có rất nhiều mật tàn chưa có người mở ra, rất nhiều những tiên hiền chưa xuất thế, thậm chí chưa ra đời.

Có những thứ này trong tay, việc hắn nắm trước tiên cơ là không thể nghi ngờ.

Chỉ cần làm tốt, muốn tái hiện hình ảnh ma đầu cự phách là việc rất dễ dàng.
– Như vậy, ta nên làm thế nào đây…
Phương Nguyên rất sáng suốt, hắn nhanh chóng thu thập lại tâm tình, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Đồng dạng lúc này, Phương Chính ở phòng bên cạnh cũng đang suy tư.
– Trong nguyên tác có nói qua, Phương Nguyên trở về đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Nhưng không hề nói hắn của năm trăm năm kiếp trước không có làm như vậy.
Phương Chính đến đây cũng đã mười năm, tuy thời gian có dài, nhưng không phải là hắn quên hết nguyên tác.

Tình tiết chính hắn đã ghi chép lại cẩn thận, tình tiết phụ mặc dù không có ghi chép, nhưng có vài việc hắn vẫn còn nhớ.
– Ta có nên qua xem không? Nếu vậy thì cần có lý do.

Ân, ta cũng có thể làm như vậy a.
Phương Chính khẽ cười, nghiên người đứng lên đi ra khỏi phòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.