Bạn đang đọc Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma – Chương 45: Đúng Là Trung Giai
– Hôm nay Phương Nguyên lại không đi học à.
Các ngươi nhìn đi, chỗ của hắn vẫn trống không.
– Sao lá gan của hắn lớn đến vậy! Sáng nay là giờ học của gia lão học đường, vậy mà hắn cũng dám không đến!
– Không hay rồi, sắc mặt gia lão đại nhân rất xấu, xem ra Phương Nguyên phải gặp xui xẻo.
Hì hì hì.
Trong học đường, các thiếu niên xì xầm bàn tán.
Một vài ánh mắt không ngừng liếc về phía chỗ ngồi còn trống của Phương Nguyên, còn gương mặt gia lão học đường thì càng ngày càng tối sầm xuống.
Từ lúc Phương Nguyên cướp bóc trấn lột đến nay, hắn đã đứng ở phía đối lập với mọi người, nhìn thấy hắn xui xèo là chuyện vui của tất cả các học viên.
Gia lão học đường tái xanh mặt, lão vừa giảng giải bí quyết ôn dưỡng không khiếu vừa âm thầm liếc nhìn chỗ ngồi của Phương Nguyên.
Lão thầm cười nhạt trong lòng.
– Phương Nguyên à Phương Nguyên.
Hôm qua ta còn đang buồn bực vì không nắm thóp được ngươi, vậy mà hôm nay ngươi đã chủ động dâng đến cửa.
Cuối cùng thì ngươi cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, vẫn là ta đã đánh giá cao ngươi.
Sắc mặt khó coi của lão lúc này phần nhiều là giả vờ.
Mục đích chính là muốn nhân cơ hội làm khó dễ Phương Nguyên, trừng trị hắn, đập tan thói kiêu căng càng ngày càng to của hắn.
Không thể phủ nhận là khí thế của Phương nguyên càng ngày càng lên cao theo thời gian, hắn đã ép những học viên khác đến không thở nổi.
Một nhà độc chiếm không phải là chuyện mà gia lão học đường muốn thấy, lão chỉ hi vọng cảnh tượng trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng.
– Người đâu.
Gia lão học đường co ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn.
– Đại nhân, có thuộc hạ.
Hai thị vệ ngoài cửa đẩy cửa vào.
Gia lão học đường hừ lạnh một tiếng ở ngay trước mặt mọi người.
– Phương Nguyên này quá hư hỏng, dám lười biếng đến vậy, ngay dưới mắt ta mà hắn lại ngang nhiên trốn học.
Các ngươi đi đến túc xá bắt hắn đến đây.
– Dạ, đại nhân.
Thị vệ xoay người đi ra.
Nhìn bọn thị vệ biến mất ở cửa, trong học đường lập tức bùng nổ một tràng tiếng động ầm ĩ.
Các học viên thì thầm to nhỏ.
– Lần này Phương Nguyên xui xẻo rồi.
Kẻ thì hai mắt sáng rỡ.
– Khà khà, một lát có trò hay để xem rồi.
Kẻ thì cười cợt hả hê.
– Chà, lần này lại có hai người không hay ho a.
Phương Chính chẹp miệng cười, liếc liếc gia lão học đường.
– Và rất nhiều người làm ra biểu cảm đặc sắc đây.
Đùng đùng đùng!
Gia lão dùng tay đập ba cái lên bàn, vẻ mặt lạnh lẽo.
– Tất cả yên lặng, không được ồn ào trên học đường.
Dáng vẻ lúc này của lão giống như là núi lửa sắp bùng nổ, khiến người ta nhìn mà sợ.
Ngay lập tức, học đường im lặng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Các học viên đều sợ hãi ngậm miệng, rối rít ngồi ngay ngắn lại.
Nhưng bọn họ chỉ biểu hiện bên ngoài vậy thôi, mọi sự chú ý trong lòng đã sớm bị chuyện này hấp dẫn.
Giờ học tiếp tục, các thiếu niên đều có vẻ không tập trung.
Một số học viên ngồi cạnh cửa sổ còn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —
Thời gian trôi qua, sau một lúc lâu, từ ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.
Cả đám học viên lập tức vểnh lỗ tai, mấy chục đôi mắt sáng rực lên.
– Đến rồi…
Gia lão học đường cũng nghe thấy tiếng bước chân, lão không khỏi hơi híp mắt lại.
Lão đã nghĩ ra cách trừng trị Phương Nguyên thế nào rồi, cứ phạt hắn đứng ngoài cửa hành lang ba canh giờ vậy.
Mặc dù trừng phạt này không nặng nhưng lại rất mất mặt.
Sau khi tan học, các học viên sẽ ra ra vào vào, liên tục qua lại rồi sẽ nhìn thấy Phương Nguyên đang đứng phạt.
Như vậy, thứ nhất sẽ phá vỡ hình tượng kinh khủng của Phương Nguyên, làm cho các học viên khác ý thức được Phương Nguyên cũng chỉ như vậy.
Sau đó, sự uy hiếp mà Phương Nguyên mang đến cho bọn chúng cũng sẽ giảm đi nhiều, trong lòng bọn chúng cũng sẽ tăng thêm dũng khí, lòng tranh đấu cũng sẽ được kích thích.
Hơn hết chính là, trừng phạt của Phương Nguyên đến từ học đường.
Điều này vô hình trung sẽ khiến cho các học viên khác kính sợ học đường hơn.
Chỉ có kính sợ thì mới tuân theo.
Vì vậy, đừng nghĩ thủ đoạn này đơn giản, thật ra thì nó mang một thâm ý sâu sắc.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng người đến cũng đã dừng lại ngoài cửa.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
– Ha ha, ta mở cửa cho!
Một tên học viên ngồi gần cửa nhất đứng ra xung phong mở cửa.
Trong học đường bất giác yên tĩnh lại, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Két.
Cánh cửa trong tay vị học viên nọ được nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ.
Ánh nắng chiếu xuyên qua khe cửa, thế nhưng vào lúc này, vị học viên mở cửa kia lại run lên bần bật.
– Áaaaaaa!!!
Hắn sững người một lúc rồi bỗng nhiên thét lên đầy hoảng sợ, nhảy lùi về phía sau một bước dài.
Hắn va vào bàn học đến mất thăng bằng, cả người lẫn bàn học đều ngã nhào xuống đất.
Gương mặt hắn trắng bệch, tràn đầy vẻ sợ hãi, tay chân run rẩy, không còn chút sức lực, hắn ngã nhào xuống đất, luống cuống muốn bò dậy nhưng lại ngã xuống một lần nữa.
– Chuyện gì xảy ra?!
Tất cả mọi người lập tức giật mình nhíu mày.
Rất nhiều ánh mắt bị kích thích lòng hiếu kỳ cũng nhìn về phía cánh cửa.
Người bên ngoài cánh cửa từ từ đẩy cửa ra.
Gia lão học đường cũng vô thức ngừng giảng bài.
Thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là một cánh tay đang chống vào cửa.
Một cánh tay trái của thiếu niên.
Một cánh tay đầm đìa máu.
Một cánh tay máu!
Thấy cánh tay máu này, không ít học viên nữ bụm miệng, phát ra một tiếng kêu sợ hãi khó mà kiềm chế được.
Cánh cửa chậm chầm mở ra hoàn toàn.
Ánh nắng chói sáng chiếu vào, sáng đến nhức mắt, mọi người đều phải nheo mắt lại.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này, ánh mặt trời trắng loá trở thành phông nền, một bóng đen thăm thẳm phác hoạ nên dáng hình một thiếu niên gầy gò hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Chẳng biết vì sao nhưng trong lòng gia lão học đường bỗng nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
– Là Phương Nguyên!
Không biết là ai phát ra tiếng kêu tràn đầy sợ hãi này.
Ngay sau đó, mọi người cũng đã thích ứng với ánh sáng, thấy rõ được người đến.
Chỉ thấy, cả người Phương Nguyên đẫm máu, hắn kiêu hãnh đứng ở cửa, tựa như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Hắn chầm chậm rút tay trái đang đẩy cửa lại, trên tay phải thì đang nắm tóc kéo theo một người.
Người này đã bị cắt đứt cánh tay trái đến tận gốc, nằm im không nhúc nhích, mặc cho máu tươi chảy tí tách xuống đất từ chỗ vết thương.
– Là một trong hai thị vệ đi tìm Phương Nguyên.
Có người nhận ra thân phận của người này.
– Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Có người hoảng loạn.
– Hắn ta lại giết người, lần này là giết thị vệ!
Có người chỉ vào Phương Nguyên, sợ hãi kêu lên, giống như càng to tiếng thì càng giảm bớt sự sợ hãi và kinh hoàng trong lòng mình.
Trong một lúc, cả học đường đều náo loạn.
Vào giờ phút này, các học viên đã quên mất kỷ luật, kinh hãi đến ngồi bật dậy từ chỗ ngồi.
Bọn họ dùng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và hốt hoảng nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên đang đứng ở cửa.
Trong tưởng tượng của bọn họ phải là Phương Nguyên bị hai thị vệ một trái một phải áp giải đến.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại là…!Phương Nguyên ướt đẫm máu tươi, vẻ mặt lạnh lẽo, như ác quỷ tìm đến cửa.
Hai tên thị vệ biến mất đi một người, còn một người thì không còn động đậy.
Mà máu từ cơ thể người này vẫn đang chầm chậm chảy ra thành dòng, chưa được bao lâu thì đã tích lại thành một vũng máu đỏ tươi.
Mùi máu tanh nồng lập tức tràn ngập trong học đường.
Gia lão học đường cũng sững người.
Lão không ngờ sẽ có cảnh tượng như vậy!
Sau kinh hãi chính là lửa giận bừng bừng.
Hai thị vệ này đều là võ giả khác họ, chết thì thôi, gia lão học đường cũng không quan tâm.
Nhưng quan trọng là thân phận của bọn họ.
Bọn họ là thị vệ học đường, đại biểu cho uy nghiêm của học đường, đại biểu cho thể diện của gia lão học đường, chính là lão đây.
Phương nguyên quả thật là to gan động trời, giết một tên Cao Oản cũng không sao, nhưng bây giờ, thậm chí cả thị vệ học đường hắn cũng dám giết!
Không, nào chỉ là to gan động trời, hắn là đang trắng trợn khiêu khích uy quyền của học đường.
Gia lão học đường nổi giận đùng đùng, chỉ vào Phương Nguyên rồi quát to.
– Phương Nguyên! Chuyện này là thế nào? Ngươi phải giải thích rõ cho ta, tốt nhất là cho ta một lý do để tha ngươi.
Nếu không, chỉ bằng vào việc ngươi lạm sát thị vệ thì ngươi cũng phải vào lao tù, chờ phân xử của gia pháp!
Tất cả học viên câm như hến.
Song cửa sổ rung động, cả phòng đều vang vọng tiếng gầm thét của gia lão học đường.
Chỉ có Phương nguyên vẫn bình thản, đôi mắt hắn vẫn sâu thẳm như lúc bình thường, không nhìn thấy một chút dao động nào.
Liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, Phương Nguyên buông tay phải ra.
Phịch một tiếng, đầu thị vệ đập xuống vũng máu làm cho những giọt máu tươi văng lên, dính vào ống quần của Phương Nguyên.
Hắn chắp tay với gia lão học đường, giọng nói hòa nhã của hắn vang lên trong học đường yên tĩnh.
– Gia lão đại nhân, học trò quả thật có chuyện cần bẩm báo.
– Ngươi nói đi.
Gia lão học đường bắt chéo tay, nhìn thẳng vào Phương Nguyên, ánh mắt như băng giá.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng trong lòng lão lại đang cười khẩy.
– Phương Nguyên, ngươi lại phạm sai lầm nữa rồi, càng ngày càng sai.
Ta cũng muốn xem ngươi giải thích thế nào!
Phương Nguyên nhìn gia lão học đường, chỉ một ngón tay vào thị vệ đang ngất trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc.
– Bẩm báo gia lão, hai thị vệ này lòng dạ hiểm độc, đáng bị giết chết! Ngay tại giây phút nguy cấp khi ta trùng kích trung giai, bọn chúng lại cưỡng ép phá cửa vào.
Mọi người đều biết, cổ sư tu hành không thể bị quấy nhiễu, nhất là khi trùng kích vào cảnh giới cao hơn thì lại càng phải như vậy.
Chỉ cần hơi sơ ý thì không chỉ trùng kích thất bại mà còn làm tổn thương không khiếu.
Nhưng mà vận may của học trò còn tốt, ngay giây phút bọn chúng xông vào, ta đã may mắn bước vào trung giai.
– Nhưng mà!
Không chờ người khác kịp phản ứng, Phương Nguyên lại nói ngay sau đó.
– Hai kẻ này còn không thừa nhận sai lầm, dám trâng tráo động thủ với ta.
Thậm chí chúng còn nhục mạ tổ tiên tộc ta, nói dối lần quấy rối vãn bối tu luyện này là ý của gia lão đại nhân ngài.
Học trò không tin, phản kháng dữ dội.
Hai kẻ này võ nghệ cao cường, học trò quyết chiến đẫm máu mới đánh bại được bọn chúng.
– Nhưng mà xem xét thân phận thị vệ học đường của bọn chúng, học trò cũng không giết chết ngay, chỉ là một tên bị cắt đứt cánh tay, một tên bị chém đùi mà thôi.
Mặc dù mất máu hơi nhiều nhưng chúng còn chưa chết đâu.
Sự việc chính là như vậy, xin gia lão chủ trì công đạo cho học trò!
Nói xong, Phương Nguyên ôm quyền với gia lão học đường.
Giọng điệu của hắn dồn dập, hắn nói một tràng, những người khác cũng không có chỗ chen miệng vào.
Sau khi nói xong, những người xung quanh mới kịp phản ứng.
– Phương Nguyên vừa mới nói gì, hình như ta không nghe rõ.
– Hình như hắn nói hắn thăng cấp trung giai rồi!
– Làm sao có thể như vậy! Một phế vật có tư chất loại Bính như hắn mà lại là người thứ hai thăng cấp lên trung giai!
– Nhất định là lừa gạt.
Hắn sợ trừng phạt của học đường cho nên nói láo!
Các học viên bàn tán ồn ào.
So với chuyện Phương Nguyên thăng cấp trung giai, sống chết của hai tên thị vệ đã không còn quan trọng nữa.
Bọn họ không phải họ Cổ Nguyệt, ai lại quan tâm sống chết của hai người này chứ?
– Ngươi nói ngươi đã thăng cấp lên nhất chuyển trung giai?
Giọng nói gia lão học đường lạnh như băng, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo.
– Phương Nguyên, những lời này không thể nói bừa.
Nếu bây giờ ngươi nhận sai, ta còn có thể nể tình ngươi mới vi phạm lần đầu mà khoan hồng cho ngươi.
Nhưng nếu ngươi lại tiếp tục sai lầm, mưu tính nói dối để che đậy thì bây giờ lão phu sẽ cho ngươi biết, những lời bịa đặt như vậy là thứ dễ dàng bị vạch trần nhất.
Phương Nguyên không có bất kỳ phản bác nào.
Hắn chỉ cười cười một tiếng rồi nói với gia lão học đường.
– Mời gia lão kiểm tra.
Không cần hắn nói, gia lão học đường cũng đã đi tới.
Lão đưa tay kề vào bụng Phương Nguyên rồi phân ra một luồng tinh thần đi vào trong.
Ngay lập tức, lão nhìn thấy cảnh tượng bên trong không khiếu của Phương Nguyên.
Trong không khiếu không có một con cổ nào.
Xuân thu thiền đã ẩn nấp, cấp bậc của nó là lục chuyển, hơn xa gia lão học đường tam chuyển.
Nó cố ý ẩn núp thì lão cũng không dễ dàng phát hiện.
Còn tửu trùng thì Phương Nguyên cũng không mang theo, hắn đã tạm thời bỏ nó vào trong vò rượu ở túc xá.
Gia lão học đường nhắm mắt lại, lão nhìn thấy một vùng nguyên hải thanh đồng, không hề gợn sóng.
Từng giọt nước bên trong đều là màu xanh biếc mà chân nguyên trung giai mới có.
Lão lại nhìn vách khiếu xung quanh, sóng gợn lan tràn, giống như toàn bộ được tạo thành từ những dòng nước, mà những dòng nước này đều đang chuyển động nhanh chóng.
Màng nước!
– Hắn thật sự thăng cấp trung giai, làm sao có thể như vậy!?
Gia lão học đường kêu gào trong lòng.
Trong mắt lão thoáng hiện vẻ khiếp sợ nhưng cố gắng che giấu đi, vẻ mặt lão trở nên nặng nề.
Sau một lúc, lão cũng tiêu hoá xong sự thật này rồi từ từ rút tay về, dùng giọng nói trầm trầm nói.
– Đúng là trung giai..