Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 42: Lôi Đài Quyền Cước


Bạn đang đọc Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma – Chương 42: Lôi Đài Quyền Cước


Trận mưa lớn này kéo dài suốt bốn ngày mới dừng lại.
Mặt trời bay cao lên không, vén màn mưa, tựa như đang mở màn cho mùa hè.
Hơi thở mùa hè đã lan tràn ra như có như không.
Thời tiết ngày càng quang đãng, quét sạch hết hơi thở sầu triền miên của mùa xuân, nhiệt độ cũng dần dần tăng cao.
Trong đêm xuân, long hoàn khúc khúc sôi nổi đã rời khỏi cuộc chơi, bọn chúng ẩn núp trong lòng đất để tiến hành đẻ trứng.

Trúc mâu đặc hữu của Thanh Mao sơn thì bắt đầu mọc dài ra, gần như mỗi ngày đều cao lên thấy rõ.
Cỏ cây bắt đầu chuyển từ màu xanh biếc thành xanh thẫm.

Núi xanh liên miên thoạt nhìn càng rậm rạp tươi tốt hơn.
Vạn dặm trời trong, xanh như thuỷ tinh.
Bịch bịch bịch.
Trong diễn võ trường của học đường vang lên tiếng quyền cước va chạm.
Sau mười mấy chiêu, Cổ Nguyệt Mạc Bắc bị Phương Nguyên đá một cước trúng bụng.

Hắn lảo đảo lùi lại năm sáu bước, vừa vặn lùi ra khỏi vòng tròn vẽ trên đất.
Giáo đầu quyền cước đứng ở bên ngoài vẫn đang chủ trì mọi hoàn cảnh.

Thấy cảnh này, gã lập tức tuyên bố.
– Cổ Nguyệt Mạc Bắc bị đánh ra ngoài sân, Cổ Nguyệt Phương Nguyên thắng liên tiếp ba mươi hai trận!
– Hừ, lần này lại bại bởi ngươi.
Cổ Nguyệt Mạc Bắc hơi cắn răng, mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
– Nhưng mà ngươi đừng lớn lối.

Cuối cùng thì cũng có một ngày ta đánh bại ngươi.

Mà ta đã cảm nhận được ngày đó càng ngày càng gần rồi!
Phương Nguyên nhìn hắn bằng gương mặt vô cảm, sau đó hạ mí mắt.
– Một cước vừa rồi đã khiến ngươi xuất huyết bên trong.

Ngươi vẫn là chữa thương trước đi rồi hẵng nói cứng.
– Chút thương tích này có là gì?
Cổ Nguyệt Mạc Bắc chỉ vừa phản bác nửa câu thì bỗng nhiên tái mặt, cổ họng nhộn nhạo, ói ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đây là lần đầu tiên hắn bị thương như vậy! Trong đôi mắt hắn không khỏi toát ra vẻ hoảng sợ.
Giáo đầu quyền cước vội vàng đi đến, an ủi nói.
– Không sao, chút thương tích này chỉ cần chữa trị rồi tịnh dưỡng mấy ngày là khoẻ.

Nhưng mà mấy ngày này ngươi phải tạm dừng luyện quyền, không được hoạt động quá mạnh.
Giáo đầu quyền cước vừa dứt lời, hai vị cổ sư trị liệu đang chờ ở ngoài sân liền chạy đến, cẩn thận từng chút đỡ Cổ Nguyệt Mạc Bắc ra ngoài.
Cổ Nguyệt Mạc Bắc không dám nói nữa, hắn nhìn kỹ Phương Nguyên một lần nữa, ánh mắt tràn đầy tức giận, căm hận, tiếc nuối và cả không cam lòng.
– Mặc dù Mạc Bắc có công phu quyền cước rất tốt nhưng vẫn không đánh lại Phương Nguyên.

– Phương Nguyên thật lợi hại, hoàn toàn không có ai có thể đánh thắng hắn!
– Ài, nhưng mà giáo đầu nói buổi thực chiến luyện tập hôm nay là đánh lôi đài! Ai cũng phải lên đánh một lần.
Các học viên đứng bên ngoài sân, người thì sợ hãi nhìn Phương Nguyên, người thì than vãn, người thì tái mặt, người thì lo lắng đề phòng.
Trong đó còn có một số người bị thương, người thì che mặt mũi sưng vù, người thì ấn cánh tay, miệng thở hổn hển.

Còn có người nằm thẳng trên đất, xoa nắn bắp đùi.
– Người kế tiếp! — QUẢNG CÁO —
Mãi mà không ai lên, giáo đầu hô lên một tiếng.
Nhưng không ai trả lời.

Người có dũng khí khiêu chiến Phương Nguyên vào ngày thường chỉ có hai người Cổ Nguyệt Mạc Bắc, Cổ Nguyệt Xích Thành.

Mà hai người này đều đã bị đánh xuống rồi.
Các học viên hoàn toàn yên lặng, thậm chí còn có vài người hơi lùi về phía sau.
Giáo đầu nhìn thấy biểu cảm rụt rè sợ hãi của các học viên thì nhíu mày.
Gã không khỏi nhớ lại lời gia lão học đường dặn dò gã vào ngày hôm qua.
– Những ngày gần dây, danh tiếng của Phương Nguyên quá lớn, nhất định phải đè ép lại một chút.

Những học viên khác đều đã bị hắn áp chế tới không ngóc đầu lên được.

Lâu ngày thì dũng khí trong lòng chúng nó cũng sẽ bị phai nhạt.

Học đường chúng ta đào tạo ra là hổ lang dám chống lại cường địch, chứ không phải dê con sợ chiến đấu.
– Các ngươi làm sao vậy? Phương Nguyên có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ mười lăm tuổi, là bạn cùng lứa với các ngươi! Hắn cùng tuổi với các ngươi, cũng ăn cơm uống nước giống các ngươi.

Hắn không có mọc thêm ba đầu sáu tay, hắn cũng không phải quái vật! Các ngươi phải dũng cảm lên, cho ta thấy lòng kiêu ngạo của bộ tộc Cổ Nguyệt trong lòng các ngươi!
Giáo đầu gầm thét, cố sức cổ vũ học viên bên dưới.
– Nhưng mà hắn thật quá mạnh, chúng con không thể đánh lại hắn đâu.
– Bạn học nào đánh với hắn đều thật thảm.

Thậm chí Mạc Bắc còn bị đánh hộc máu.
– Phương Nguyên ra tay càng ngày càng nặng.

Giáo đầu, chúng con không dám đánh với hắn đâu.
Các học viên nhỏ giọng phản bác một cách nhu nhược.
Giáo đầu giận đến thiếu chút nữa đã giậm chân, đám trẻ nít ngu si này!
Phương Nguyên liên tiếp đánh ba mươi hai trận không hề nghỉ ngơi chút nào.

Gã ở dưới sân nhưng nhìn thấy rất rõ ràng, mặc dù Phương Nguyên vẫn luôn điều chỉnh hô hấp nhưng thể lực đã không còn mấy.
Phương Nguyên ra tay càng ngày càng nặng.


Điều này càng nói rõ: Hắn không còn muốn làm gì thì làm như lúc trước nữa, hắn đã dần dần không thể khống chế được tình hình.
Chỉ cần một chút nữa thôi là có thể buộc hắn lộ ra sự mệt mỏi, rồi thêm vài người lên nữa là có thể đánh ngã hắn ngay tại chỗ!
Một khi đánh ngã được Phương Nguyên, sức uy hiếp của hắn sẽ thấp xuống, dũng khí của các học viên cũng sẽ được kích thích ra, mục đích chèn ép Phương nguyên cũng sẽ đạt được.
Nhưng bây giờ, các học viên đều bị tấm da hổ của Phương Nguyên hù doạ.
Đôi khi, đánh bại mình không phải là kẻ địch hùng mạnh mà là tâm của mình.
Giáo đầu sốt ruột, lại tiếp tục cổ vũ.
Nhưng gã không giỏi ăn nói.

Lúc trước, gã nói những lời này cũng khơi gợi ra nhiệt huyết của một vài thiếu niên, dẫn ra một vài người khiêu chiến.

Nhưng bây giờ, những lời này đã nói quá nhiều lần, các thiếu niên đều nghe đến mòn tai rồi.
Phương Nguyên vòng tay, lạnh nhạt nhìn tất cả.

Mặc dù lúc này hắn đứng ở chính giữa sàn đấu nhất nhưng lại giống như một người ngoài không có liên quan gì.
Giáo đầu cổ động nửa ngày, các học viên vẫn ngơ ngác nhìn nhau như trước, không ai nhúc nhích.

Ngay cả Phương Chính còn chưa lên đài cũng không có dáng vẻ gì sẽ đi lên, thậm chí hắn còn đơn giản đáp lại “ta không nghĩ sẽ đấu với ca ca”.
Giáo đầu quyền cước không khỏi tức giận nhưng không biết phải làm sao.

Gã xoay người về phía Phương Nguyên, trách mắng một cách không vừa lòng.
– Phương Nguyên, ngươi cũng có lỗi.

Ngươi ra tay càng ngày càng tàn nhẫn.

So tài giữa bạn học với nhau cần phải nhẹ nhàng tình cảm một chút, sao ngươi lại ra tay nặng như vậy? Tiếp theo ngươi phải chú ý nhiều hơn, ra tay cẩn thận.

Nếu ngươi lại đánh bạn học hộc máu, ta sẽ phán ngươi thua, để cho ngươi rời khỏi sàn đấu!
– Giáo đầu, ông sai rồi.
Phương Nguyên hừ lạnh, ánh mắt không hề yếu thế đối mặt giáo đầu quyền cước.
– So tài đánh đấm tất nhiên phải ứng phó hết sức, nếu không thì làm sao có thể có tác dụng rèn luyện? Chẳng lẽ sau này, chúng ta cũng có thể yêu cầu kẻ địch nhẹ nhàng tình cảm lúc tác chiến sao?
Giáo đầu quyền cước giận dữ.
— QUẢNG CÁO —
– Hừ, ngươi ra tay ác độc, làm bị thương bạn học còn dám già mồm!
– Giáo đầu, ông lại sai rồi.
Phương Nguyên cười mỉa mai.
– Là ông sắp xếp trận so tài này, lại tăng phần thưởng đứng đầu lên đến hai mươi khối nguyên thạch.

Không có ông cổ vũ thì những người này sẽ bị thương sao?

– Khốn kiếp!
Giáo đầu quyền cước không giỏi ăn nói.

Gã chỉ vào Phương Nguyên, quát lên.
– Ngươi còn muốn phần thưởng đứng đầu hay không? Ngươi còn cãi nữa thì cho dù ngươi được hạng nhất, ta cũng sẽ xử ngươi thua! Ngươi không biết đoàn kết gắn bó, còn dám chống đối sư trưởng, sao có tư cách lấy được phần thưởng hai mươi khối nguyên thạch!
Phương Nguyên cười ha ha.
– Chẳng qua là một trận thắng thua, hai mươi khối nguyên thạch mà thôi, ông cho rằng ta hiếm lạ sao?
Vừa nói, hắn xoay người rồi đi ngay.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đi ra khỏi sàn đấu ở giữa.
Mặc dù không bán được vách đá nọ nhưng trong tay Phương Nguyên đã có hơn mấy trăm khối nguyên thạch.

Huống chi, lần này hắn lên đấu cũng không phải vì nguyên thạch.
– Ngươi!
Thấy Phương Nguyên thật sự đi xuống sàn đấu, giáo đầu trợn cả mắt, dáng vẻ vừa giật mình vừa mờ mịt.
Không phải là thiếu niên mười lăm tuổi đều có tính tình nóng nảy, hiếu chiến, tranh dũng hay sao?
Phương Nguyên có tài nghệ chiến đấu như vậy thì tính tình càng phải vậy mới đúng chứ.

Tại sao lại lui xuống sàn đấu chứ?
Với lại, Phương Nguyên không có trợ giúp, hẳn là hắn rất thiếu nguyên thạch mới đúng.

Tại sao hai mươi khối nguyên thạch này lại không hấp dẫn được hắn?
Trong chốc lát, giáo đầu quyền cước ngẩn người ngay tại chỗ, không biết làm sao mới phải.
Phương Nguyên không vào hũ mà đi thẳng xuống sàn đấu.
Giáo đầu bỗng nhiên nhận ra: Đúng là không có cách nào tóm được Phương Nguyên.

Với thân phận của gã cũng không thể trắng trợn kiếm cớ, bắt ép Phương Nguyên lên sàn đấu.
Những học viên xung quanh kinh ngạc, nhanh chống kéo lui về sau, tránh xa Phương Nguyên.

Phương Nguyên đứng ở dưới, bên cạnh hắn không có một ai, xung quanh năm mét hình thành một vòng tròn trống.
– Ca ca xuống rồi, vậy để ta thủ lôi thôi.
Phương Chính cười nhạt, đi qua đám người, ngang nhiên bước lên lôi đài.
Các học viên khác giật mình nhìn hắn.
– Hừ, còn tưởng loại Giáp thì có gì hay ho, chẳng qua cũng chỉ nhát gan như vậy.
Có một số học viên bất bình nói.
– Còn nói cái gì không đánh ca ca, còn không phải đánh không lại nên không lên?
Có người cũng phụ họa theo.
Nhưng phần lớn vẫn chỉ im lặng nhìn.
Phương Chính nghe vào tai, không nói gì, lãnh đạm nhìn xuống các học viên.
— QUẢNG CÁO —
Kì thực từ trước đến nay, chưa ai thấy Phương Chính đánh nhau bao giờ.

Ngay cả giờ học quyền cước, hắn cũng luyện khá ít.

Trong mắt đám học viên, hắn ngoài việc có tư chất, tu hành so với bọn họ nhanh hơn ra thì cũng không là cái gì?
– Hôm nay để ta đánh bại thiên tài loại Giáp.
Một học viên vội nhảy ra, cười ha hả nói.


Những người khác chưa kịp lên đài vội bắt lấy cổ tay, tiếc nuối không thôi.
Học viên vừa lên đài còn chỉ mới vừa vào tư thế chuẩn bị, thì trước mắt hắn đã bị một nắm đấm bao phủ tầm nhìn.

Bịch một tiếng, một quyền này đánh vào giữa mặt hắn, trước mắt hắn nhất hoa, sóng mũi đau rát, trong khoang mũi truyền đến mùi sắt rĩ.
Hắn lảo đảo lùi một bước, còn chưa kịp định thần đã bị một cước đạp khỏi sàn.
Các học viên bên dưới xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Giáo đầu quyền cước tất gầm lên.
– Phương Chính, ta còn chưa có hô bắt đầu.

Ngươi như thế nào đã ra tay đánh bạn học?
– Nha, ta lần đầu đâu lôi đài đâu, thực có lỗi.

Nhưng mà khi khai chiến thật sự, còn phải đợi có người nói bắt đầu mới được đánh sau? Như vậy không phải là chết chắc rồi à? Hay là giao đầu muốn lặt lọng, không công nhận bàn thắng này của ta đây?
– Ngươi.
Giáo đầu quyền cước nghiến răng.

Gã đối với Phương Chính cũng rất thất vọng, khoảng thời gian đầu còn thấy Phương Chính luyện quyền, nhưng sau khi hắn đột phá trung giai, hắn luyện quyền ngày càng ít, thậm chí hai ba tiết học mới ra luyện một lần.
Dạy quyền cước là việc của gã, gã không thể nhờ người khác, chỉ có thể tự mình khuyên hắn, nhưng hắn lại cứ làm theo ý mình, có khi nữa ngày chỉ chọc chọc người gỗ, căn bản không có nghe lời gã.
Phương Nguyên uy thế chèn ép bạn học, Phương Chính lại lười nhát cứng đầu.

Phương gia huynh đệ, thật khiến gã không có cách nào.
Nhưng một lúc sau, giáo đầu quyền cước bị làm cho kinh ngạc không thôi.

Hắn không ngờ, Phương Chính vậy mà so với Phương Nguyên cũng không có bao nhiêu thua kém.
Phương Chính thủ lôi, đem bạn học từng người từng người đánh ngã.
– Như thế nào có thể như vậy?
– Ta luyện quyền cước lâu như vậy cũng không bằng thiên tài lười nhát Phương Chính?
Những học viên bị hắn đánh bại có không dám tin, cũng có không cam lòng.
– Đây là thực lực của Phương Chính sau, cũng quá lợi hại rồi.
Các học viên nữ hai mắt lấp lánh nhìn về phía hắn đang ngạo nghễ đứng trên sàn.
– Đây là phong thái của thiên tài sau, bẩm sinh đã hơn người.
Có học viên ghen tị không thôi.
– Phương Chính…
Phương Nguyên đứng lặng một bên mị mắt nhìn.
Toàn lớp có năm mươi bảy học viên, trừ đi hai người Phương Nguyên và Phương Chính tất còn năm mươi lăm người.

Phương Nguyên trước đó đánh bại ba mươi hai người, còn lại hai mươi ba người lúc này trước sau bị Phương Chính đánh bại.
Đương nhiên trong những người còn lại, có một bộ phận là nữ sinh, các nàng cũng không phải ai cũng dám đấu, phần lớn qua hai chiêu đã chủ động đầu hàng.
Giáo đầu quyền cước nhìn xem, trong lòng thoáng thở dài.
– Nếu Phương Chính có thể sớm chút lên đài, có lẽ hình tượng của Phương Nguyên đã bị phá hỏng.

Chỉ là tên tiểu tử này quá mức cứng đầu rồi.
Trận đấu lôi đài rất nhanh kết thúc, Phương Chính lấy được hạng nhất, liền nhận được hai mươi khối nguyên thạch thưởng cho.

Cứ như vậy, xem như thỏa hiệp đầu tiên giữa hắn và Phương Nguyên kết thúc trong im đẹp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.