Bạn đang đọc Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma – Chương 183: Tiền Nhân Mở Đường Hậu Nhân Chạy Trốn
Đàn huyết bức bị đánh tan, huynh đệ Phương gia cũng trở nên dễ thở hơn.
Nhưng cả hai đều không dám dừng lại.
Thiết Huyết Lãnh và Cổ Nguyệt lão tổ đang giao chiến, tạm thời không chú ý cả hai.
Nhưng một khi phân ra kết quả, người thắng sẽ đến tìm bọn họ gây phiền phức.
Phương Nguyên giết Cổ Kim Sinh, Phương Chính là đồng phạm.
Thiết Huyết Lãnh mà thắng thì sẽ đến bắt hai người về quy án.
Phương Nguyên có thiên nguyên bảo liên, lại bị kéo vào huyết hồ, hiển nhiên là thủ đoạn của Cổ Nguyệt lão tổ.
Lão là cương thi, không khiếu đã chết, không thể tự khôi phục chân nguyên.
Thiên nguyên bảo liên được xưng là “nguyên tuyền di động” chính là thứ lão cần nhất.
Lão biết trong tay Phương Nguyên có nó, nếu lão thắng thì chắc chắn cũng sẽ đến tìm Phương Nguyên gây phiền phức.
Đây là lo lắng của Phương Nguyên.
Phương Chính cũng lo lắng, nhưng so với Phương Nguyên thì hơi khác một chút.
Theo tình hình đi xuống, Thiết Huyết Lãnh thật sự sẽ chết giống như trong nguyên tác.
Bởi vì như vậy cho nên hắn không quan tâm xem Thiết Huyết Lãnh có biết hắn là đồng phạm hay không.
Còn về Cổ Nguyệt lão tổ, Phương Chính lại càng lo lắng về lão hơn.
Thiên nguyên bảo liên Phương Chính cũng có một gốc, hiện tại nó đang ở trong không khiếu của hắn, chỉ là hắn chưa dùng mà thôi.
Gốc thiên nguyên bảo liên này là do hệ thống hợp luyện trong nguyên tuyền của Hùng gia, sau khi luyện thành, dưới tác dụng của hệ thống nó đã là cổ trùng của hắn.
Sau đó hệ thống theo lệnh để lại một thủ đoạn đặc thù trên nó, chỉ cần Phương Chính đi vào phạm vi nhất định liền có thể kêu gọi thiên nguyên bảo liên về tay.
Ngay đêm Phương Chính phát hiện dấu chân hạc, hắn cũng đã lấy nó về tay mình.
Thiên nguyên bảo liên bị hái xuống, nguyên tuyền Hùng gia trại đã bị hủy.
Trong trận chiến của ba gia trại lần này, ngoài sáng là ba gia tranh giành lợi ích, kì thực trong tối Hùng gia đã lên kế hoạch chiếm đoạt.
Chỉ khi chiếm đoạt được đạo nguyên tuyền khác, Hùng gia mới có thể tiếp tục tồn tại.
Nhưng đây không phải là điều Phương Chính lo.
Hùng gia làm gì cũng không còn liên quan đến hắn, đồ hắn đã có, hắn chẳng bận tâm.
Hắn có thiên nguyên bảo liên là việc chỉ có hắn và hệ thống biết, hắn cũng không lo Cổ Nguyệt lão tổ ra tay giành lấy.
Hạc tai sắp tới cũng chẳng qua chỉ là màn dạo đầu của đại họa, chưa tới mức đòi mạng.
Cái Phương Chính lo, chình là đại kế ngàn năm của Cổ Nguyệt lão tổ.
– Nhưng chỉ cần Phương Nguyên còn ở, Bạch Ngưng Băng còn đó thì ta có thể sống sót.
Phương Chính thầm nghĩ, hơi liếc nhìn về phía Phương Nguyên.
Giờ khắc này, hắn mới cảm thấy bản thân thật sáng suốt khi để lại đường lui là Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng.
Nếu ban đầu hắn không chuẩn bị kế hoạch dự phòng thì sau khi phát hiện bầy hạc đã ở Thanh Mao sơn, hắn chắc chắn đã rối loạn không biết phải làm gì.
May mắn nhất là, hắn thích nhân vật phản diện, thích nhất là nhân vật phản diện thông minh.
Hắn không nhớ là nhân vật nào trong số các nhân vật hắn thích nói, hắn chỉ nhớ một câu đó là “bất kể thế nào cũng nên chuẩn bị sẵn phương án dự phòng”.
Cho đến hiện tại, hắn vẫn làm đúng theo điều đó.
Và lợi ích của việc này hiện tại đã hiện ra rõ ràng.
– Tiếp theo, có lẽ là gặp phải thiên lý địa lang chu đi.
Phương Chính trong lòng căn nhắc, dời ánh mắt khỏi người Phương Nguyên.
Phương Nguyên lúc này mặt không biểu cảm, trong lòng lại bắt đầu suy tính hướng hành động tiếp theo.
Hiện tại xuất hiện hai ngũ chuyển là Thiết Huyết Lãnh và Cổ Nguyệt lão tổ, bất cứ người nào trong hai người đều là mối nguy hại của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên đã hạ quyết tâm, ra khỏi lòng đất này hắn liền lập tức chạy khỏi Thanh Mao sơn.
Thoát thân rồi mới tính đến những vấn đề khác, tỉ như giải quyết vấn đề của xuân thu thiền cùng tệ đoàn của thạch khiếu cổ.
Nhưng muốn thoát khỏi lòng đất lại không dễ dàng như vậy.
Hai người đi được một lúc, phía trước liền là ngõ cục, cả hai dừng lại, bắt đầu quan sát lớp đất phía trước.
– Con đường này chắc là có ai đó cố ý đào ra, qua nhiều năm liền bị sụp lún mới thành như thế này!
Phương Chính so so lớp đất nung màu đỏ, nhỏ giọng nói.
Phương Nguyên không cho ý kiến, trực tiếp gọi ra cứ xỉ kim ngô.
Cứ xỉ kim ngô là sinh vật dưới lòng đất, giỏi nhất là khoan vách động.
Lúc này, nó đã có thể phát huy được công dụng của mình.
Bản thân Phương Nguyên cũng có hai trư lực, đào mở bùn đất, tiếp tục đi tới.
Phương Chính lúc này an phận đi theo phía sau Phương Nguyên.
Trong tay hắn tuy có cổ trùng công phạt, nhưng bất kể là hoàng kim nguyệt hay kiếm ảnh cổ đều không có bao nhiêu tác dụng trong trường hợp này.
Không gian bên trong cũng hẹp, Phương Chính cũng không dám sử dụng cổ trùng lôi điện.
Vạn nhất không cẩn thận, chính mình bị điện giật thì cũng quá khó coi rồi.
Đây cũng là nguyên nhân hắn thà bỏ ra ba bức họa cũng không dùng bọn chúng để đối phó với đao sí huyết bức.
Phương Nguyên đi trước, vừa đi vừa đáo đất, tuy so với ban đầu chậm hơn nhưng cũng có thể đi tới.
Khơi thông một đoạn bị lún sẽ có một đoạn trống khác, nhưng không được bao xa lại có thêm chỗ sụp khác.
Lần này Phương Nguyên lại không đi lên, hắn quay lại nhìn Phương Chính, ý niệm vừa động, cứ xỉ kim ngô liền rời tay hắn bò lại chỗ Phương Chính.
– Tệ đoan của thạch khiếu cổ chắc ngươi cũng biết, tiếp theo đến phiên ngươi.
Ngoài ra, nguyên thạch trên ngươi ta không nhiều, ngươi cũng nên bỏ ra một ít đi.
Phương Chính nhìn Phương Nguyên, thiếu chút nữa là mắng ra tiếng.
Rõ ràng là thạch khiếu cổ của hắn giúp Phương Nguyên một việc lớn, kết quả lại giống như hắn vang xin Phương Nguyên đi dùng nó vậy.
Phương Nguyên không mang ơn hắn cũng liền thôi, đằng này còn muốn lấy nguyên thạch của hắn.
Trên đời này còn có cái loại lý lẽ như vậy nữa à?
Phương Chính khóe môi giật giật, cuối cùng quay mặt nhìn chỗ khác để kiềm chế cảm giác muốn mắng người của mình, nói.
– Ta đi vội, trên người không có nhiều nguyên thạch.
Trước tiên ngươi vẫn dùng của mình đi, nếu sau không đủ ta sẽ lấy cho ngươi mượn.
Mà nhớ cho rõ, là cho mượn, cho mượn chứ không phải cho luôn.
Ta đưa ngươi bao nhiêu thì thoát ra khỏi đây viết giấy nợ cho ta bấy nhiêu.
Phương Nguyên nghe xong, hừ lạnh một tiếng.
– Ngươi hại ta cắt đứt tiền đồ của mình, hiện tại còn muốn ta mượn nợ ngươi? Ngươi không cảm thấy mình quá đáng sao?
Phương Chính đang thử điều khiển cứ xỉ kim ngô, nghe Phương Nguyên nói xong hắn liền một phát cắn trúng lưỡi của mình.
– Ta con mẹ nó hại ngươi? Ta có bảo ngươi dùng sao? Ta nói là dùng hay không tùy ngươi, ngươi dùng rồi bây giờ lại đổ lỗi cho ta.
Nói đến quá đáng còn không phải là ngươi quá đáng hơn sao?
Phương Chính hét lên, trực tiếp đưa tay cho cứ xỉ kim ngô ngậm mà không thèm thử nghiệm.
Sau đó hắn điên cuồng hướng chỗ đất lún mà chém.
– Ta con mẹ nó đúng là bị điên rồi mới chạy tới đây tìm ngươi.
Khốn kiếp thật mà.
Vừa bị Thiết Huyết Lãnh phát hiện là đồng phạm, vừa bị Cổ Nguyệt lão tổ nhìn thấy, tiêu hết ba bức họa, một con thạch khiếu cổ.
Kết quả còn bị ngươi bắt chẹt.
Cổ Nguyệt Phương Nguyên, ngươi quả nhiên là khắc tin của ta!
Phương Chính tê rống, đem đất đá chém bay tứ tung.
Phương Nguyên đi ở phía sau, nhún vai một cái, bình thản nói.
– Ta đâu có kêu ngươi tới đây, là ngươi tự mình chạy tới đó thôi.
Phương Chính nghe xong, thiếu chút nữa là phun ra lửa.
– Phương Nguyên, ta thật muốn thao chết ngươi a!
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính kêu gào, gọi ra kiếm ảnh cổ.
Tay phải của hắn có cứ xỉ kim ngô ngậm, tay trái cầm kiếm.
Hắn hai tay vung lên điên cuồng đào đất.
Hắn bây giờ xem mặt đất này thành Phương Nguyên, ra sức chém giết cho hả giận.
Phương Nguyên ở phía nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cũng không nhắc lại việc đó, bắt đầu lấy ra nguyên thạch của mình ra, vừa đi theo Phương Chính vừa hấp thu bổ sung chân nguyên.
Mặc dù Phương Nguyên có thiên nguyên bảo liên, nhưng hắn cũng không muốn để Phương Chính biết, vì vậy hắn chỉ dùng nguyên thạch, không hề thúc giục thiên nguyên bảo liên.
Đi được một đoạn, lần này đến phiên Phương Chính tiêu hao hết chân nguyên.
Không còn cách nào khác, Phương Nguyên đành phải gánh trách nhiệm mở đường.
Cả hai cứ thế thay phiên nhau, vừa đi vừa đào đất, không ngừng tiến tới.
Đi suốt ba canh giờ, hai người cuối cùng đi tới cuối hang động.
Một vách đá cứng rắn chặng ngay trước mặt cả hai.
Ngay cả cứ xỉ kim ngô cũng không cách nào xuyên qua được vách đá này.
– Chẳng lẽ hang động này đã sớm bị Cổ Nguyệt lão tổ phong kín?
Phương Nguyên khẽ cắn răng, trong lòng cảm thấy nặng nề.
– Sắp rồi! Sắp nhìn thấy thiên lý địa lang chu rồi!
Phương Chính lại cảm thấy kích động, mi mắt hạ xuống, cố gắng che giấu sự phấn khích trong đáy mắt.
Phương Chính biết rất rõ phía sau vách đá này chính là đường thoát nhanh nhất.
Hắn cũng rất muốn trải nghiệm cảm giác cưỡi nhện.
Nhưng hắn vẫn còn đủ sáng suốt để đè ép cảm xúc của bản thân, làm ra bộ dạng lo âu nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn vách đá, trong lòng hạ quyết tâm.
Hiện tại hắn đã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng đi tiếp.
Phương Nguyên ý niệm khẽ động, cứ xỉ kim ngô đang ở trong tay Phương Chính đột nhiên nhả tay Phương Chính ra, quay lại với Phương Nguyên.
Phương Chính nhìn về phía Phương Nguyên, hiểu ý hắn, liền lập tức gọi ra kiếm ảnh cổ, hoàng kim nguyệt cũng vào thế sẵn sàng.
Ong ong ong…
Hai hàng răng cưa màu bạc của cứ xỉ kim ngô điên cuồng khoáy động, mài mòn vách đá.
Tiếng ồn ào đinh tai cứ thế quanh quẩn trong hang động.
Phương Nguyên và Phương Chính cắn răng, cùng nhau hợp lực mài mòn vách đá.
Phương Nguyên dùng cứ xỉ kim ngô cùng huyết nguyệt cổ, Phương Chính thì dùng kiếm ảnh cổ cùng hoàng kim nguyệt.
Cả hai phí rất nhiều công sức, đào suốt mấy giờ liền cũng chỉ đào được nửa mét có hơn.
Cả hai thở hổn hển, Phương Nguyên thậm chí còn không khỏi nghĩ đến đây chính là kết thúc của hắn.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng Phương Nguyên chợt động.
Hắn cảm nhận được ở bên kia vách đá có một tia sinh cơ.
Ngay lập tức, hắn áp tai vào vách đá, thức giục địa thính nhục nhỉ thảo lắng nghe.
– Phát hiện gì sao?
Phương Chính ở một bên nhìn, đã biết nhưng vẫn hỏi.
— QUẢNG CÁO —
– Có sinh vật sống, nhưng khí tức rất yếu.
Phương Nguyên thành thật trả lời, hơi nhìn về phía Phương Chính.
Cả hai nhìn nhau, gật đầu, tiếp tục hợp lực đào bới.
Sau một khắc, cả hai đào ra một cái miệng hang, làm lộ ra sinh vật sống kia.
Toàn thân nó màu đen, tản ra ánh sáng bóng của kim loại, rắn chắc như sắt thép.
Mặc kệ là ngực hay lưng, tất cả đều rất thô cứng, cho thấy một sự bá đạo.
Nó có ba đôi chân, chân nào cũng có dạng hình xoắn ốc.
Điều này không khỏi khiến cả hai liên tưởng đến máy khoan điện ở Trái Đất.
– Thì ra là thiên lý địa lang!
Phương Nguyên bừng tỉnh, lập tức nghĩ đến Hoa Tửu Hành Giả.
Sự mơ hồ trong lòng Phương Nguyên tan đi hơn phân nửa.
Lúc trước, Hoa Tử Hành Giả vì muốn trồng thiên nguyên bảo liên đã đến Cổ Nguyệt sơn trại, nhưng cuối cùng lại bị Cổ Nguyệt lão tổ ngăn cản, thi triển thủ đoạn, bắt ông ta đến huyết mộ.
Dù sao Hoa Tử Hành Giả cũng là cường giả ngũ chuyển, đã triển khai một trận kịch chiến với Cổ Nguyệt lão tổ.
Cổ Nguyệt lão tổ lăn lộn mấy trăm năm, chiếm cứ địa lợi, Hoa Tửu Hành Giả địch không lại, chỉ có thể bỏ chạy.
Ông ấy đã lợi dụng thiên lý địa lang chu để mở ra sơn động này.
Về sau, ông ta bị thương nặng khó trị.
Trong thời điểm cuối cùng của sinh mạng, ông ta đã lưu lại truyền thừa, tiến hành vụ trả thù sau cùng, mục đích muốn hậu nhân hái thiên nguyên bảo liên, phá đi căn cơ của Cổ Nguyệt nhất tộc.
Điều này cũng đã giải thích vì sao Hoa Tửu Hành Giả toàn thân đẫm máu, người đầy vết thương.
Nhưng vì sao thiên lý địa lang chu lại bị phong ấn, ngủ say ở chỗ này? Còn Cổ Nguyệt lão tổ, rốt cuộc lão ta đang có mưu đồ gì?
Mấy câu hỏi này Phương Nguyên không rõ, nhưng Phương Chính lại rất rõ ràng.
Chỉ là cho dù Phương Nguyên có hỏi thì hắn cũng tuyệt đối không trả lời.
Phương Nguyên lúc này tiến nhanh một bước, vươn tay ra, chân nguyên quán trú vào người thiên lý địa lang chu tiến hành luyện hóa.
Vách đá trước đó cả hai phá là do thiên lý địa lang chu rơi vào ngủ say, hình thành thạch kén.
Hiện tại nó cực kỳ suy yếu, giống như những con cổ trùng giấu trong ngoan thạch.
Cho nên dù có là ngũ chuyển vẫn dễ dàng bị Phương Nguyên luyện hóa.
Thiên lý địa lang chu là cổ trùng di chuyển thuộc nhóm cổ cự hình, bản thân dùng đất làm thức ăn, rất dễ nuôi.
Phương Nguyên quán chú chân nguyên tuyết ngân vào trong nó, nó liền dần dần khôi phục, khí tức bắt đầu mạnh lên.
Nó nhanh chóng ăn lượng lớn bùn đất ngay tại chỗ.
Sau khi khôi phục đến một trạng thái nhất định, lo lắng đêm dài lắm mộng, cả hai liền nhảy lên lưng nó, bắt đầu điều khiển nó tiến lên.
Mặc dù thiên lý địa lang chu chỉ khôi phục được một phần, nhưng chung quy cũng là cổ trùng ngũ chuyển, ba cặp chân thay phiên nhau di chuyển, tốc độ rất nhanh.
Sau khi thạch kén bị phá vỡ, sơn động trở nên rõ ràng hơn.
Con đường này lúc trước là con đường mà Hoa Tửu Hành Giả đã chạy trốn.
Người trước trồng cây người sau hái quả, tiền nhân mở đường hậu nhân chạy trốn, có thể nói là vô cùng thuận tiện cho hai người.
Điều duy nhất đáng lo chính là loại cổ trùng di chuyển, bất luận có hành động gì, đều tiêu hao chân nguyên của cổ sư.
Thiên lý địa lang chu là cổ trùng ngũ chuyển, chân nguyên tam chuyển căn bản không chống đỡ nổi.
May mắn là bọn họ có tới hai người, một người điều khiển, người còn lại sẽ tranh thủ hấp thu nguyên thạch, đồng thời âm thầm thúc giục thiên nguyên bảo liên trong không khiếu.
Hai người hợp tác, điều khiển thiên lý địa lang chu tiến tới, gặp chỗ lún thì trực tiếp xuyên qua.
Cứ như vậy, cả hai dần rời xa huyết hồ, tiếp cận mặt đất..