Bạn đang đọc Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma – Chương 168: Tiểu Thần Bộ
Hôm sau.
– Cái gì? Ngươi nói đã tìm được hung thủ giết chết Cổ Kim Sinh.
Thậm chí hung thủ đã bị giết chết?
Thiết Nhược Nam kinh ngạc đến cực điểm.
Sáng hôm nay, nàng rời giường sớm, bắt đầu tìm hiểu về vụ án.
Nhưng mà không ngờ, tin tức đầu tiên nhận được, là hung thủ đã phải đền tội.
– Không sai.
Hung thủ là một vị ma đạo cổ sư.
Từng ám sát ngôi sao mới nổi của tộc ta, ý đồ bóp chết thiên tài, kết quả bị phản sát ngược lại.
Một vị gia lão cung cấp manh mối.
– Thật là như vậy ư? Chẳng lẽ hắn trực tiếp thừa nhận, chính hắn là hung thủ giết chết Cổ Kim Sinh?
Thiết Nhược Nam nhíu mày.
Bên cạnh nàng, Thiết Huyết Lãnh đeo mặt nạ thanh đồng, như đứng im như pho tượng.
– Cái này thì không có.
Nhưng mà nếu không phải hắn thì còn ai vào đây?
Gia lão nhún vai nói.
Thiết Nhược Nam trong lòng trầm ngâm.
– Tất cả chỉ là suy đoán, không có chứng cứ.
Mặc kệ chân tướng có như vậy hay không, cũng phải điều tra rõ ràng về tên ma đạo cổ sư này.
Khả năng cao, đây là một manh mối giúp ta tìm hiểu ra chân tướng!
Nghĩ đến đây, Thiết Nhược Nam ngẩng đầu, hỏi
– Hắn được chôn ở nơi nào? Ta muốn khai quan khám nghiệm tử thi!
Nằm trong quan tài, là một bộ thi thể.
Mùi hôi tanh tưởi khiến cho những gia nô và cổ sư trợ giúp khai quan phải chạy thật xa.
Hai cha con họ lại giống như không ngửi mùi gì.
Thiết Nhược Nam hai mắt sáng lên, nàng cực kì cảm thấy hứng thú cúi người lấy tay thò vào.
Trên thi thể, lưu lại rất nhiều dấu vết.
Rất nhiều chỗ, có một hai dấu vết nhỏ, cũng là bằng chứng chỉ ra tên này là hung thủ!
Trên thi thể, có rất nhiều vết thương, có thể thấy được tướng mạo người này , quần áo trên người hắn cũng được giữ nguyên.
Thiết Nhược Nam tốn nửa ngày, cuối cùng cũng đứng dậy.
– Có thu hoạch gì sao?
Thiết Huyết Lãnh nhẹ giọng hỏi.
– Cổ Nguyệt bộ tộc cho rằng người này rất có khả năng chính là hung thủ sát hại Cổ Kim Sinh, bởi vậy đem thi thể bảo tồn rất tốt.
Bộ thi thể này rất có vấn đề.
Thiết Nhược Nam đáp.
— QUẢNG CÁO —
– Hắn là nam trung niên, cánh tay phải mạnh hơn cánh tay trái, hai tay đều có một lớp chai dày.
Vết chai phân bố không đồng đều.
Vết thương trên người dày đặc, ám thương trên người hắn cũng có rất nhiều.
Nhất là chân trái thiếu ba ngón, đây là vết thương nhiều năm về trước.
Nói tới đây, Thiết Nhược Nam suy đoán.
– Trên người hắn có rất nhiều chứng cớ chứng minh hắn là thợ săn.
Thể trạng không đối xứng, còn có vết chai tay, chứng minh hắn là người thường xuyên bắn cung.
Trên người hắn còn có rất nhiều vết cào và dấu răng dã thú hẳn là thường tiếp xúc với dã thú.
Trang phục hắn mặc, cũng không phải là của cổ sư chính thống.
Nhất là giày rơm trên chân hắn, thứ dùng để bện giày là trúc ma thảo.
Loại thực vật này chỉ mọc xung quanh thanh mâu trúc.
Mà ngoại trừ Thanh Mao sơn có thanh mâu trúc, còn lại trong phạm vi ngàn dặm, đều không có trúc ma thảo.
– Ý của con là?
Thiết Huyết Lãnh truy vấn.
– Người này trước khi trở thành ma đạo cổ sư, là một thợ săn.
Dựa theo trang phục hắn mặc trên người, rất có khả năng chính là thợ săn bản xứ ở Thanh Mao sơn.
Ánh mắt Thiết Nhược Nam lóe sáng
– Dựa vào cái gì có thể chứng minh hắn ban đầu là dân? Nếu là giầy rơm, hắn rất có thể là giết chết thôn dân nơi đó, sau đó lấy đi.
Thiết Huyết Lãnh cố ý phản bác.
– Không phải như vậy.
Chiếc giày này rất đặc thù.
Nếu là cướp, đa số cũng không vừa chân.
Nhưng người xem, chiếc giày không những vừa chân, hơn nữa bện rất chắc chắn, thậm chí là làm theo yêu cầu dựa trên cơ thể.
Chân trái của hắn thiếu ba ngón, giày trái liền tương ứng ngắn nhất.
Miệng vết thương nơi chân hắn, rất sắc bén và tận gốc, đoạn ba ngón trong một lần cắt.
Ta đoán chắc, khả năng cao là nhiều năm trước vô tình giẫm trúng bẫy tự chế.
Thiết Nhược Nam nói.
Thiết Huyết Lãnh từ chối cho ý kiến, không có khẳng định cái gì, cũng không có phê bình cái gì.
Giống như lời hắn nói lúc trước, tất cả đều giao cho Thiết Nhược Nam tự đi phá án.
Thiết Nhược Nam tiếp tục nói.
– Theo suy đoán chúng ta có thể đi xung quanh thôn trang, tiến hành kiểm tra.
Có lẽ sẽ phát hiện thêm manh mối mới… Ách!
Đang nói chuyện của vẻ mặt của nàng bỗng nhiên cứng đờ.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, Thanh Mao sơn vừa mới trải qua lang triều hạo kiếp, cho dù là sơn trại đều tổn thất thảm trọng, huống chi thôn trang nào đó dưới chân núi.
Nàng muốn dựa vào phương pháp này điều tra được thân phận của người này và tình báo, thật là hy vọng xa vời.
– Nhưng cho dù là hy vọng xa vời, chỉ cần có khả năng thành công, ta vẫn muốn thử một lần!
Thiếu nữ lần đầu tự mình phá án, thập phần nhiệt tình.
Nhưng mà mất cả ngày, nàng chỉ có thể ủ rũ mà về.
Lang triều lần này, thật sự khủng bố, một số thôn trang thậm chí không có người sống sót.
Điều này khiến việc điều tra của nàng phi thường khó khăn.
– Manh mối này xem như bị chặt đứt.
Tiếp theo con muốn làm như thế nào?
Thiết Huyết Lãnh hỏi.
Nàng cắn răng, ngữ khí quật cường và ương ngạnh.
– Không, còn chưa xong.
Phụ thân ngươi không phải từng nói, manh mối thật sự chẳng qua chỉ che dấu ở chỗ sâu, chỉ cần tiếp tục đào móc, nó sẽ xuất hiện.
— QUẢNG CÁO —
– Ma đạo cổ sư này chết, thật là kỳ lạ.
Đầu tiên, hắn vì cái gì mà muốn tập kích Phương Chính? Phương Chính ở chỗ nào chọc tới hắn, khiến hắn phấn đấu quên mình, bên trong có cường địch vẫn muốn liều chết ám sát? Tiếp theo, hắn là người địa phương.
Nhưng mà vì sao sau khi hắn chết, lại không có người đến nhận xác hắn?
Lời nói của nàng, làm Thiết Huyết Lãnh không nhịn được nhìn nàng.
– Đứa nhỏ này, ngươi đã thật sự trưởng thành.
Thần bộ cảm thán một tiếng, ngữ khí vừa thổn thức vừa vui mừng.
—
– Ngươi hỏi ta vì cái gì bị cổ sư kia ám sát?
Phương Chính dừng lại động tác tay của mình, ngẩng đầu nhìn cha con Thiết gia.
Hắn vốn đang trong thư phòng luyện chữ, hai cha con này đến tìm cũng được hắn mời vào đây, chủ yếu vẫn là vì hắn quá lười di chuyển.
Hiện tại bị Thiết Nhược Nam hỏi, hắn dù đã biết được nhưng vẫn hơi hơi nhướng mày, dùng giọng đương nhiên nói.
– Là vì tư chất.
Dừng một chút, hắn hỏi lại.
– Nếu không, ngươi nghĩ là vì cái gì?
Thiết Nhược Nam nhìn thẳng vào mắt Phương Chính, nói.
– Theo như những gì ta tra ra được trên thi thể ma đạo cổ sư kia, có thể phán đón gã xuất thân là thợ săn, là người bản địa.
Nhưng rất kỳ lạ là sau khi hắn chết lại không có người đến nhận xác.
Ngoài ra, nếu là vì được thuê đến ám sát ngươi, không lý nào gã lại liều chết cũng muốn giết ngươi.
Phương Chính nghe xong, hơi cau mày, một tay măn môi, trầm tư.
– Nghe ngươi nói quả thật có chút kỳ lạ.
Ta bị ám sát hai lần, lần sau kẻ ám sát rất nhanh rút đi khi phát hiện có gia lão khác đến.
Nhưng lần đầu, rõ ràng có nhiều gia lão tọa trấn như vậy, gã tại sao vẫn cứ mạo hiểm lao vào đây? Hơn nữa, rõ ràng bị hai cổ sư nhị chuyển bao vây, gã không những không chạy, ngược lại còn tiếp tục nhắm vào ta.
Ánh mắt nhìn ta cũng giống như đang nhìn kẻ thù của mình vậy.
Phương Chính nói, vẻ mặt hiện rõ sự nghi hoặc.
Thiết Nhược Nam nghe xong, dùng giọng thành khẩn nói.
– Phương Chính, nếu sự tình là do ngươi làm thì hy vọng ngươi không giấu giếm.
Bởi vì nếu ngươi nói thật sẽ có trợ giúp rất lớn để tra án.
Phương Chính nghe xong, liền hơi lắc đầu.
– Khoảng thời gian đó ta chỉ lo tu hành, ngay cả cửa phòng còn chẳng mấy khi bước chân ra, ta cũng muốn biết là mình đắc tội gã khi nào và ở đâu đây.
Vừa hay nhờ Thiết cô nương ngươi giúp ta làm rõ sự tình này.
Nói xong những lời này, hắn làm như nhớ ra cái gì đó, lại nói.
– Trước đây ta có nghe nói Hùng gia trại từng mời chào ma đạo cổ sư qua.
Tuy không biết việc này có giúp được gì không, nhưng ta hy vọng mình có thể hỗ trợ gì đó cho hai vị.
– Hùng gia trại sao?
Thiết Nhược Nam hai mắt sáng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm xuống.
— QUẢNG CÁO —
Trong lang triều lần này có ba con vạn thú vương là hai con lôi quan đầu là và một con giảo điện bái.
Hai con lôi quan đầu lang đều bị Bạch gia và Cổ Nguyệt bộ tộc trước sau chém chết.
Còn Hùng gia thì sui sẻo gặp phải giảo điện bái.
Sau cùng không những không cản được nó, hơn nữa nó còn chạy lại vây đánh các gia lão của hai nhà.
Điều này cho thấy Hùng gia trại đã lành ít dữ nhiều, thậm chí còn có thể đã bị diệt trại.
Cũng đồng thời cho thấy manh mối này đã bị cắt đứt.
Cha con Thiết gia cảm thấy không thể có thêm manh mối nào, nói thêm vài câu liền rời khỏi lầu trúc của Phương Chính.
Hai người vừa đi chưa lâu, bên ngoài lầu trúc liền truyền đến một trận ồn ào.
– Mau nhìn, kia không phải người của Hùng gia trại sao?
– Hùng gia trại không phải bị diệt rồi sao, như thế nào còn có sứ giả đến?
Sứ giả Hùng gia trại xuất hiện, dẫn đến một gợn sóng lớn khắp sơn trại, mọi người đều thảo luận.
Rất nhanh còn có tin tức, từ gia chủ các truyền ra.
– Hùng gia trại còn có một lượng lớn người sống sót.
– Bọn họ là chủ động rút lui, lợi dụng một con cổ do tổ tiên lưu lại, đồng thời tàng hình, man thiên quá hải!
– Đám này thật vô liêm sỉ, tránh chiến đấu, làm cho lang triều tràn chỗ chúng ta.
– Hừ, người Hùng gia bên ngoài cao lớn thô kệch, kỳ thật trong lòng thật âm hiểm.
Muốn mượn lang triều, làm suy yếu chúng ta.
Rất âm hiểm!
Cổ Nguyệt tộc nhân lòng đầy căm phẫn.
Hùng gia sứ giả xuất hiện, làm toàn bộ cục diện Thanh Mao sơn đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nguyên bản nghĩ đến sau này chính là Bạch gia cùng Cổ Nguyệt gia song hùng chi tranh, thật không ngờ, như cũ vẫn là ba nhà tranh bá.
Bất quá, ngẫm lại cũng thoải mái.
Hùng gia trại là sừng sững mấy trăm năm mà không ngã gia tộc, đồng dạng cũng có nội tình.
Thế nào một nhà lại không có lão tổ tông, không có con bài tẩy?
Đợi đến khi sứ giả Hùng gia rời đi liền có người đi tới tìm Phương Chính.
– Phương Chính gia lão, tộc trưởng cho mời ngài đến nghị sự đường bàn bạc.
Người đưa tin thi lễ thật sâu với Phương Chính, nói.
– Ta sẽ đến ngay!
Phương Chính đáp, đem bút trên tay thả xuống bàn.
– Chà, đền lúc hái hoa rồi.
Hắn trong lòng mỉm cười, khoác áo ngoài đi ra khỏi lầu trúc..