Bạn đang đọc Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma – Chương 153: Nhà Bao Việc
Phương Nguyên đứng ở một cái tháp canh đang thi triển thủ đoạn chém giết điện lang lúc này hơi liếc mắt nhìn về phía con cuồng điện lang xông vào đầu tiên.
– Trên người con cuồng điện lang đó hẳn là tam chuyển điện tốc cổ.
Nếu ta có thể lấy được nó thì có thể bù vào vị trí di động đang thiếu của ta.
Phương Nguyên có chút thèm muốn con cổ di động này.
Nhưng hắn biết rõ, cổ trùng lấy được từ cuồng điện lang chắc chắn sẽ thuộc về gia tộc, hắn căn bản không có cơ hội chạm tới.
Trừ phi hắn là gia lão, như vậy có thể miễn phí chọn một con tam chuyển cổ trùng.
– Nhưng mà, đợi ta lên tam chuyển, chắc có lẽ con cổ này đã vào tay Phương Chính.
Phương Nguyên hơi mị mắt, xoay người đi xuống tháp canh.
Phương Chính nhiệt tình ra tay, vào mắt người khác chính là vì an nguy của sơn trại, chỉ có Phương Nguyên là nhìn ra được mục đích của Phương Chính.
– Vẫn là xem tình hình vậy, nếu không có điện tốc cổ thì con lôi dực cổ cũng không tệ chút nào.
Hoặc ta sẽ nhân cơ hội đó tìm thử một con cổ trùng dự trữ thích hợp.
Phương Nguyên vừa đi vừa suy tính, rất nhanh đã đi vào lều trại dựng lên cho cổ sư tham chiến nghĩ ngơi.
Mà ngay lúc này, ba con cuồng điện lang còn lại cũng đã tấn công vào đến trong sơn trại.
Con cuồng điện lang đầu tiên đã bị Phương Chính trực tiếp đánh vỡ đầu.
Phương Chính vốn còn định nhẹ nhàng từ tốn hợp sức giết nó, nhưng mà không hiểu sau hắn cứ cảm thấy con này dường như đến là để thay Bạch Ngưng Băng báo thù.
Cứ hể hắn đến gần một chút là y như rằng bị nó giật cho một phát.
– Vậy thì cứ trực tiếp để ngươi giật cho đã.
Phương Chính nghĩ như vậy, liền lên kế hoạch với hai gia lão kia.
Trong hai vì gia lão này, có một người sở hữu một con cổ trùng chuyên tăng trọng lực.
Theo kế hoạch của hắn, hắn sẽ nhảy lên thật cao, sau đó sẽ được tăng trọng lực lên gấp mười lần.
Hắn sẽ mượn lực rơi nện thẳng vào đầu con cuồng điện lang này.
Và kết quả hiển nhiên là một cú đó trực tiếp đánh nát xương sọ của nó.
Cuồng điện lang vừa chết, hai con cổ trùng trên người nó liền bay ra, phân biệt bay về hai hướng.
– Mơ tưởng!
Phương Chính hừ lạnh, hai đầu dải lụa của quân lam nguyệt vọt nhanh theo, đem cả hai cuộn lại.
Hắn đương nhiên biết là bọn nó sẽ tranh thủ bỏ trốn, cho nên quân lam nguyệt vẫn luôn trong tình trạng sẵn sàng truy bắt bất cứ lúc nào.
– Phương Chính gia lão quả nhiên dũng mảnh, không hỗ là thiên tài tộc ta.
– Phương Chính gia lão đúng là đệ nhất lực sĩ Thanh Mao sơn, chỉ một quyền đã đánh chết cuống điện lang.
Hai lão giả kia nhanh chóng đi đến gần, trước sau nói lời khen ngợi.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính vẻ mặt bình thản, đạm mạc nói.
– Hai vị quá khen, cũng là nhờ cả vào sự trợ giúp của hai vị, nếu không một mình ta cũng không thể làm được gì.
– Ha ha, nào có, bọn ta chỉ là góp chút sức mà thôi, vẫn là Phương Chính gia lão đây tự mình đánh chết nó.
Hai người kia cười vang, nhìn Phương Chính càng thêm thuận mắt.
Kỳ thực ban đầu những lão giả này cũng không mấy thích hắn.
Kể từ lúc hắn lên tam chuyển đến nay, ngoài Dược Hồng, Thanh Thư và Bạch Ngưng Băng ra, còn chưa có ai thấy hắn cười qua bao giờ.
Này không khỏi khiến bọn họ nghĩ hắn ỷ mình là thiên tài liền cao ngạo, không xem ai ra gì.
Nhưng khi tiếp xúc vài lần, bọn họ liền lý giải hắn là vì chịu đả kích từ cái chết của đồng đội mới trở nên như vậy.
Mà người như vậy, hiển nhiên là một người rất thật lòng đối đãi với xung quanh, là một người chân thành, giàu tình cảm.
Trong gia tộc, người như vậy rất đáng để kết giao.
Sau đó ba người lại khách sáo vài câu, liền theo ý kiến của Phương Chính, chia ra hỗ trợ ba nơi còn đang giao chiến còn lại.
Đối với việc chém giết cuồng điện lang Phương Chính vô cùng tích cực.
Mỗi một con tương ứng một trăm điểm, nhiều gấp trăm lần việc giết một con điện lang thông thường.
Đây là còn chưa tính, gia lão tham gia chém giết cuồng điện lang, sau trận chiến, thi thể sẽ giao cho họ làm chiến lợi phẩm, đồng thời còn được nhận chiến công.
Chiến lợi phẩm mỗi lần Phương Chính lấy chỉ có con ngươi của cuồng điện lang với cái cớ là để nuôi điện nhãn cổ.
Vài lần hơn, các gia lão khác cũng rất nhiệt tình để hắn hỗ trợ tác chiến.
Có Phương Chính tham gia, tốc độ chém giết cũng tăng nhanh.
Hắn cướp giật từng giây, thành công kết liễu thêm được hai con cuồng điện lang, nhưng tiếc nuối để hụt con cuối cùng.
– Ba trên bốn con đã là rất tốt rồi, không nên tham quá.
Phương Chính tự nói, bắt đầu đánh ý lui.
Cuồng điện lang ngã xuống, lần tập trại này cũng đã vào hồi kết, còn lại cứ để cho cổ sư nhị chuyển dọn dẹp.
Mà quan trọng là, mặc dù hắn cũng rất chú ý tiếp kiệm chân nguyên, nhưng sau khi trải qua liên tục ba cuộc chiến, chân nguyên của hắn chỉ còn lại một thành hơn.
Phương Chính biết rõ, đây là lúc thu tay.
Nếu hắn còn cố giết thêm, nhất định sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.
Ngươi cho dù có lo lắng cho gia tộc thế nào, cũng không đến mức một gia lão lại đi quét tước chiến trường, giải quyết đám sói còn sót chứ? Đây rõ ràng là có vấn đề.
– Người khác có thể không nghĩ ra cái gì sâu xa, nhưng Phương Nguyên lại là vấn đề khác.
— QUẢNG CÁO —
Từ sau khi Phương Nguyên biết đến Phương Chính dùng nô lệ cổ, tính cảnh giác của Phương Chính cũng liền tăng cao.
Việc đó đã làm cho hắn ý thức được, cho dù hắn biết rõ nguyên tác, hiểu cách làm việc của Phương Nguyên, nhưng chung quy lại hắn vẫn chỉ là gà con, có những thứ hắn không thể đối phó được.
Sau việc nô lệ cổ, Phương Nguyên đã khiến hắn bắt đầu ý thức lại.
Hắn quá ỷ lại vào nguyên tác, dẫn đến đôi khi hắn lại mất đi chú ý với xung quanh.
Hắn quên mất, nguyên tác là vật chết, thế giới này là vật sống.
Nguyên tác không thay đổi sau khi đã hoàn thành, nhưng thế giới này thì luôn vận hành, luôn thay đổi.
Lấy vật chết để xem xét vật sống là ỳ nghĩ ngu ngốc đến không chịu nổi.
Cho nên, Phương Chính đã quyết định nguyên tác chỉ dùng để tham khảo.
Hắn sẽ chỉ ghi nhớ những mốc sự kiện quan trọng, còn cái râu ria thì loại bỏ ra khỏi đầu.
– Rời khỏi Thanh Mao sơn rồi, nguyên tác cũng liền không dùng được nữa.
Thời gian đã sai lệch, có những thứ hiển nhiên không thể gặp được.
Cái ta nên chú ý bây giờ là Bạch Cốt sơn bên đó, sau đó là Thương Lượng sơn, Tam Xoa sơn.
Hay là ta nên đổi hướng, đi Trung Châu tham gia giành phúc địa?
Phương Chính suy tư.
Hắn ban đầu muốn cố gắng duy trì nguyên tác càng lâu càng tốt, nhưng nay kế hoạch có chút thay đổi, chính mình cũng không cần thiết gò ép bản thân.
– Dự định ban đầu là đi Tiên Hạc môn, nhưng nếu suy xét thì từ đây đến đó cũng còn mấy năm, có thể ta sẽ gia nhập vào môn phái khác.
Linh Duyên Trai cũng là một lựa chọn tốt, vừa hay có thể tiếp xúc với đại thần Phượng Cửu Ca.
Nghĩ đến đây, Phương Chính đột nhiên nhớ đến âm nhạc ở Trái Đất.
– Không biết Phượng Cửu Ca dùng guitar thì sẽ thế nào nhỉ? Nếu thổi thì mình nghĩ nên để ông ta thổi saxophone…
Nghĩ đến đây, Phương Chính đang đi không khỏi đi nhanh hơn.
Hắn cuối mặt thật thấp, cố gắng ngăn không cho bản thân tưởng tượng tiếp, nếu không thì thật sự là nhịn cười không nổi.
Nhưng càng không muốn nghĩ, hắn càng không nhịn nổi nghĩ đến giàn giao hưởng, sau đó lại đến rock, rap, lại chuyển sang nhảy hip-hop…
Suy nghĩ của hắn cứ thế bay cao bay xa.
– Âm nhạc, âm thanh, âm đạo!
Đột nhiên, Phương Chính dừng bước.
– Đại đạo, thiên ý, lưu phái, tôn giả…!Chờ chút, nếu vậy không phải có thể phá hổng con đường thành tôn lần nữa của các tôn giả sau?
Ý nghĩ này ngay lập tức đem Phương Chính dọa cho nhảy dựng.
Không phải làm không được, mà là không có điều kiện làm.
– Giả thuyết này có thể hoàn thành, nhưng một mình ta, cho dù có thêm Tiểu Thiên cũng không thể làm được, ta cần thêm người hỗ trợ.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính tiếp tục đi, đồng thời bắt đầu cẩn thận suy xét.
Hắn đem nguyên tác ra, lục lại lần nữa rà soát từng nhân vật.
– Nhân vật nhiều, nhưng quá khó để lợi dụng.
Ta vẫn nên tập trung vào những người không có cơ hội lên sàn.
Ân, trong Thanh Mao sơn này quả thật có nhiều nhân tuyển, nhưng ta bây giờ quá yếu, thật sự quá yếu, không thể đưa theo nhiều người.
– Nói đến, nếu đó là Phương Nguyên thì…
Phương Chính hơi giật mình.
– Nếu nói ý nghĩ này với Phương Nguyên thì sao? Hắn sẽ đồng ý hợp tác với ta chứ? Khả năng hợp tác rất cao, nhưng tiền đề là không phải bây giờ.
Ngoài Phương Nguyên ra, Bạch Ngưng Băng, Hắc Lâu Lan đều là nhân tuyển tuyệt vời.
– Thời gian còn rất dài, nhưng ta nên tranh thủ một chút.
Trước tiên là làm một cái danh sách nhân tuyển, còn có danh sách lưu phái mấy đại lão đó tu hành.
Tiếp nữa là danh sách những thứ có thể lợi dụng từ mấy môn học ở Trái Đất.
Toán, lý, hóa, sinh, văn, sử, địa, tiếng anh, công nghệ, giáo dục công dân, âm nhạc, mỹ thuật, thể dục, quốc phòng,…!còn cái gì nữa không ta.
Khoa học kỹ thuật thì ta khá tệ, nên đi tìm một xuyên việt giả giỏi cái này, hoặc là người có duyên…
Nghĩ đến đây, một nhân tuyển mới hiện lên trong đầu Phương Chính.
– Chính là hắn, cái gã xui xẻo nhưng cũng có chút may mắn.
Tên là…!gì ấy nhỉ?
Hắn hơi cao mày, rất nhanh mày cũng giản ra.
– Thôi, khó quá cho qua.
Nhà bao việc, còn kiếm thêm nữa là tới công chuyện thật luôn.
Ta cũng không muốn bị việc đè chét.
Phương Chính nhún vài một cái, đem mấy cái suy nghĩ không thiết thực đó ném ra khỏi đầu.
– Mấy ngày nay không có ý tưởng vẽ, vừa hay tranh thủ đi gấp ogirami chơi.
Ta mơ ước có một bộ vũ khí hạng nặng nha.
Suy nghĩ gấp giấy ogirami này của Phương Chính là bất nguồn từ tín hạc cổ.
Ở Trái Đất, gấp hạc rất phổ biến.
Trong thời đại hắn sống, bạn bè đồng trang lứa ai cũng biết gấp hạc.
Hắn còn nhớ lúc mình học bài tập đọc nào đó ở cấp tiểu học, có từng thử gấp một ngàn con hạc giống nhân vật trong bài.
Nhưng mà mới vài trăm con thì hắn đã lười đến chảy nhựa.
– Mặc dù vậy nhưng lúc đó ta lại là đứa gấp được nhiều nhất.
Giờ đến đây rồi, vừa hay thử gấp một ngàn con luôn đi.
Một ngàn con thì thực hiện một điều ước, ta sẽ ước mình có được cổ phương hoàn thiện của vĩnh sinh cổ.
Ha ha, đến lúc đó xem Phương Nguyên có ngoan ngoãn nghe lời không thì bảo.
Ánh mắt Phương Chính lóe sáng, một tia sáng âm trầm mang theo suy tính..