Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 151: Tận Cùng Của Nhẫn Nại Đỉnh Điểm Của Chịu Đựng


Bạn đang đọc Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma – Chương 151: Tận Cùng Của Nhẫn Nại Đỉnh Điểm Của Chịu Đựng


Thời điểm Bạch Ngưng Băng phá băng mà ra, hắn quả nhiên đã quay lại là cổ sư tam chuyển như Phương Chính đã nghĩ.
Vừa ra khỏi băng, việc đầu tiên Bạch Ngưng Băng làm là đưa tay trái lên nắm lấy tay phải của mình.

Tuy nhiên ở nơi đó hoàn toàn trống rỗng, hắn mò mẫn ba lần vẫn không nắm lấy được thứ gì.
Ánh mắt hắn đỏ bừng, giận dữ tột cùng.
Từ trước đến nay, chỉ có hắn khiến người ta chịu thiệt, đây là lần đầu tiên hắn bị làm cho chịu thiệt.
– Cổ Nguyệt Phương Chính.
Bạch Ngưng Băng nghiến răng, gọi ra cái tên này.
– Chẳng phải ngươi muốn ta quay lại tam chuyển sao? Ta thành toàn cho ngươi, đến cùng ta…
Hắn nghiến răng nói, nhưng sau đó đột nhiên dừng lại.
Xung quanh hắn trống rỗng, bốn bề không có lấy một bóng người.
– Cổ Nguyệt Phương Chính, ngươi cư nhiên bỏ chạy?!
Bạch Ngưng Băng hét lên, căm phẫn không thôi.
– Ngươi ra đây cho ta! Cút ra đây cho ta!
Hắn rít gào, càng rít gào lại càng cảm thấy nóng giận không tài nào giải tỏa được.
Trực giác nói với hắn, Phương Chính hiện tại đã quay lại Cổ Nguyệt bộ tộc, chỉ cần đến đó là có thể tìm ra, tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp.
Nhưng hắn lại không làm vậy, bởi vì hắn biết nếu bây giờ đến đó, hắn mới là người lật xuồng trong mương, chết không toàn thây.
Bạch Ngưng Băng rít lên từng tiếng, không ngừng mắng chửi, nhưng sự im lặng xung quanh lại khiến hắn càng hét càng giận.
Ánh mắt hắn lúc này đỏ bừng, tơ máu nổi đầy trong con ngươi.

Hắn nhìn về phía lang xào, ánh mắt hung ác cực kỳ.
Cuối cùng, hắn đi tiếp còn đường Phương Chính đã dẫn hắn đi, triển khai chém giết điện lang giải tỏa.
Ở một sườn núi nằm gần Cổ Nguyệt sơn trại, Phương Chính ngồi trên một tán cây, nhìn về phía lang xào.
– Chà, Bạch Ngưng Băng hẳn là đang tàn sát bầy sói đi.

Bằng một cách nào đó, ta vậy mà lại mang ơn hắn một lần đâu.

Với việc này, lang triều tự nhiên trở nên nhẹ nhàng phần nào.
Phương Chính nói, trên môi thoáng hiện ý cười thích thú.
Bỗng lúc này, trong đầu hắn vang lên câu nói.
– Lạc Hành, ngươi hôm nay nói rất nhiều đó.

Còn là nói nhảm.
– Vậy sao?
Hắn đáp, ý cười trên môi chuyển từ thích thú sang thoáng buồn.
– Phương Chính, ta hỏi ngươi, chúng ta bắt đầu tráo đổi thế này cách đây bao lâu rồi?

– Chắc khoảng một tháng có hơn.
— QUẢNG CÁO —
– Vậy cứ tín là ba mươi ngày đi.

Ba mươi ngày, vậy đồng nghĩa là mỗi người ở trong đó mười lăm ngày.

Nếu nhân lên, chính là mười lăm năm.

Ngươi biết cái này đại biểu cho cái gì không? Cho việc ta đã không nói gì trong suốt chừng ấy thời gian.
Nói đến đây, hắn thoáng dừng một chút mới nói tiếp.
– Nói vậy hơi bị quá, ít ra còn có nói với ngươi vài câu.

Nhưng mà nè, sức chịu đựng của một người là có hạn, cho dù ta có nhẫn nại đến đâu, chung quy lại vẫn có giới hạn.

Tận cùng của sự nhẫn nại, đỉnh điểm của sức chịu đựng thường là một cái gì đó mà chính ta cũng không kiểm soát được.

Ngươi cũng đã chứng kiến rồi đó, buổi tối ngày tốt nghiệp.
Nghe đến đây, cơ thể Phương Chính không khỏi đánh một cái rùng mình.
– Chắc không phải bây giờ ngươi lại muốn giết người?
– Đừng nói như thể ta là tên cuồng sát.

Tùy theo cái ta chịu đựng mà có một cái hành động.

Ngươi có biết, cảm giác muốn giết ai đó của ta có từ khi nào không? Từ năm ta mười hai tuổi ở kiếp trước.

Ta chịu đựng ở đó suốt tám năm, đến thế giới này lại nhịn thêm mười năm, mười tám năm, đương nhiên đến lúc có thể ra tay, ta phải thỏa sức tùng hoành rồi.

Mà bây giờ, cái ta nhịn đâu phải là giết người, là không được nói chuyện a.

Cho nên ngươi hiểu vì sao ta đột nhiên nói nhảm nhiều như vậy rồi chứ?
– Vậy ngươi sẽ như vậy trong bao lâu?
– Ai biết, tùy xem tình hình thôi.

Có thể là ngay khi vừa đổi lại, hoặc có thể là một hai năm tính theo ngoại giới.
Hắn cười cười, nói xong liền nhảy khỏi cành cây, đi về phía Cổ Nguyệt sơn trại.

Ba ngày sau, tin tức Bạch Ngưng Băng và Phương Chính giao chiến lan ra toàn Thanh Mao sơn.

Mọi người truyền tai nhau, đem việc này ra bàn tán vào những lúc rảnh rỗi.
Lang xào bên kia cũng dịu xuống rõ rệt, dù sau thì Bạch Ngưng Băng trước sau cũng chém giết hơn vạn con sói có thừa.
– Lang triều năm này liền như vậy đi qua sao?
Có người trông mong.
– Không thể nào đâu.

Ta nghe nói bên lang xào vẫn còn rất nhiều sói, hơn nữa lôi quan đầu lang vẫn còn đó.
Có người lập tức phản bác.
– Nhưng dù sao thì trước mắt chúng ta có thể ngủ ngon vài ngày.
Có người lại thở ra nhẹ nhàng.
Những người xung quanh liền đồng ý không thôi.
– Phương Chính và Bạch Ngưng Băng giao chiến, đây có thể xem là trận giao tranh trực điện đầu tiên của Cổ Nguyệt bộ tộc và Bạch gia trại.
Các lão nhân lại ánh mắt sâu xa hơn.
Bạch Ngưng Băng đại diện cho sự quật khỏi của Bạch gia trại, Phương Chính lại là đại diện cho sự vững chắc của Cổ Nguyệt bộ tộc.
Bạch gia trại muốn quật khỏi, không thể nghi ngờ là phải vượt qua Cổ Nguyệt bộ tộc.

Giữa hai nhà, sớm hay muộn gì cũng xảy ra giao tranh trực diện.
Mà trận chiến giữa hai người Phương Chính và Bạch Ngưng Băng liền trở thành ngồi nổ cho cuộc chiến này.

Nếu không phải bây giờ còn có lang triều uy hiếp, tin rằng cả hai bên sẽ không ai chịu ngồi yên.
– Nhưng có vẻ như Cổ Nguyệt bộ tộc chiếm thế thượng phong.

Việc này chỉ cần nhìn kết quả của trận chiến vừa rồi là đủ.
Tộc nhân Cổ Nguyệt bộ tộc phấn khỏi khi nghĩ đến điều này.
— QUẢNG CÁO —
Tuy không ai biết tình hình cụ thể thế nào, quá trình diễn biến ra sau, nhưng chỉ nhìn kết quả thì Phương Chính không thể nghi ngờ là người thắng.
Phương Chính trở về bình an vô sự, trên người không có lấy một vết thương.
Mà Bạch Ngưng Băng thì thảm hơn nhiều lần.

Hắn cả người quần áo cháy đen, tóc cũng cháy đến mức hắn phải đem nó cắt ngắn.

Mà quan trọng nhất là Bạch Ngưng Băng mất đi cánh tay phải.
Mặc dù nói thế giới này cổ trùng đa dạng, chắc chắn sẽ có loại có thể trị lành vết thương này, để Bạch Ngưng Băng mọc lại tay phải.

Nhưng ít nhất trước mắt, chiến lực của hắn cũng sẽ giảm xuống.

Thời gian dần đi qua, hạ đi thu về.
Trong suốt thời gian đó, điện lang vẫn còn xuất hiện, nhưng tập trại với quy mô lớn thì không còn thấy.
Phương Nguyên một thân một mình ngồi trong tửu quán dùng bữa.

Trong đầu lại bắt đầu tính toán.
Mặc dù hiện tại tình hình lang triều có hơi dịu lại, nhưng hắn vẫn không lơ là cảnh giác.

Khoản thời gian qua, hắn cũng vì vậy mà rất ít khi đi đến khẽ đá bí động, chỉ ở lại trong sơn trại tu hành.
– Ta hiện tại đã là nhị chuyển đỉnh phong, tiếng thêm một bước nữa thì chính là tam chuyển.

Trùng kích tam chuyển cũng không giống như trùng kích nhị chuyển, không phải chỉ cần vừa hấp thu nguyên thạch vừa điều động chân nguyên là có thể làm được, ta cần phải chuẩn bị vài thứ.
Phương Nguyên suy tư, lại phân ra một tia tinh thần nhìn vào không khiếu.
Mặt ngoài không khiếu sáng bóng như gương, chính là tinh màn của đỉnh phong.

Chân nguyên đỏ sậm, chiếm bốn thành bốn phân không khiếu.
Bên trong không khiếu, tứ vị tửu trùng giống như một cái đền neon đang đùa nghịch trên mặt nước biển.
Bạch ngọc cổ cùng ẩn lân cổ lại giống như một khối ngọc và một khối đá nằm tựa vào nhau ở đáy không khiếu.
Ngự lang cổ một mình ở giữa biển chân nguyên trôi qua trôi lại.
Hắn lại dùng ý niệm quan sát, ở tai phải của hắn là một con địa thính nhục nhị thảo.

Mà nguyệt mang cổ thì kí thác ở lòng bàn tay phải.
Về phần xuân thu thiền thì đang ẩn mình tịnh dưỡng bên trong không khiếu.
Ngoài những con cổ trùng này ra, trong không khiếu Phương Nguyên cũng tăng thêm vài thành viên mới.

Trong đó bao gồm một con đàn khiếu hỏa thán cổ, ba con hỏa dù cổ, còn có một con nhị chuyển độc cổ.
Những con cổ này là Phương Nguyên đổi từ bảng vật tư, hơn nữa là lần lượt đổi, khoảng cách giữa mỗi lần cũng tương đối lớn.
Đây là do Phương Nguyên thứ nhất không có bao nhiêu điểm chiến công, thứ hai là không muốn người khác chú ý, đặc biệt là Phương Chính.
Bằng một cách nào đó, Phương Nguyên bây giờ thật sự rất kiên kỵ Phương Chính.

Hắn có cảm giác Phương Chính gần như biết tất cả mọi thứ về hắn, thậm chí là biết những gì hắn định và sẽ làm.
Loại cảm giác này khiến Phương Nguyên cảm thấy bản thân đang mất quyền chủ động khi đứng trước Phương Chính.
Nhưng xuống tay với Phương Chính rõ ràng là không thể.
Không nói cái gì mà tình thân, với Phương Nguyên mà nói, cho dù là song sinh, không có tình cảm cũng chỉ là người ngoài, muốn giết thì cứ giết thôi.
Hắn chỉ bận tâm đến hậu quả mà nó mang lại.
Phương Chính là thiên tài gia tộc, gia lão đương quyền, tộc trưởng tương lai.

Phương Nguyên muốn ra tay với hắn thì chắc chắn sẽ bị cả gia tộc đuổi giết.
Nhưng trước đó thì Phương Nguyên phải giết được Phương Chính cái đã.
Chiến lực của Phương Chính bây giờ Phương Nguyên không đấu lại nổi.

Đánh không lại, Phương Nguyên cũng không muốn đánh.
— QUẢNG CÁO —

Phương Nguyên là loại người thích bất nạt nhỏ, hắn chỉ đánh những người yếu thế hơn mình.

Nếu gặp người hắn đánh không lại, hắn sẽ lui trốn, chờ đến lúc mạnh hơn rồi quay lại đánh.

Cũng chính là tiếp tục lấy lớn hiếp nhỏ.
Mà Phương Chính bây giờ, rõ ràng là người Phương Nguyên đánh không lại.

Biết rõ đánh không lại mà vẫn còn lao đầu vào thì chính là ngu xuẩn, nhiệt huyết ngu xuẩn.
– Đối phó với Phương Chính vẫn là phải dời lại phía sau.

Trước mắt ta vẫn là tập trung lên tam chuyển.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Nguyên chợt lóe.

Xuân phong thoảng thiên khung
Hạ vũ tưới đại địa
Thu hương ngát nhân sinh
Đông tuyết ấm tình thân.
Phương Chính nhỏ giọng ngâm, tay lại liên tục vẽ lên bức tranh phong cảnh chưa hoàn thành.
– Bức tranh phong cảnh đẹp nhất vẫn là cảnh bốn mùa.
Phương Chính tự nói, ánh mắt lại lóe lên tia sáng âm trầm.
Ý niệm của hắn vừa động, một tia bạch ngân chân nguyên từ không khiếu bay ngược lên, quán trú vào cây bút trên tay hắn.
Tốc độ vẽ của Phương Chính đột nhiên tăng nhanh.
Rất nhanh, bức tranh đã được hắn hoàn thành.
– Cuối cùng cũng xong!
Phương Chính thở nhẹ một hơi, nhìn quyển trục dài một lần nữa.
Trên quyển trục vẽ một dải núi dài, nhưng lại bị chia làm bốn đoạn, phân thành bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
– À không, một nét cuối cùng.
Phương Chính nói khẽ, chân nguyên bị hắn điều động ra, quán trú vào cả nghiên mực cùng quyển trục.
Hắn vung bút lên, kéo ra một dải mực, vạch một đường thẳng tấp đi ngang chân núi trên quyển trục, đem bức tranh bị chia cắt nối lại làm một.
Sau đó lại vung bút, đề lên quyển trục bốn từ xuân, hạ, thu, đông.
– Thế này mới tính là hoàn thành!
Phương Chính kiểm tra lại lần cuối, hài lòng gật đầu.
– Vậy là lại có thêm một con bài, đáng tiếc đều là hàng dùng một lần.

Sau này vẫn dành thời gian để làm hàng dùng nhiều lần vậy.
Phương Chính vừa nói, vừa cuộn quyển trục lại mang đi cắt.

Sau đó lại lấy một quyển trục khác ra, chuẩn bị tiếp tục vẽ.
– Mà không biết Phương Nguyên định khi nào lên tam chuyển nhỉ.

Thời gian đã có chút lâu, hẳn là rất nhanh đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.