Bạn đang đọc Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma – Chương 120: Lang Triều Bùng Phát
Thời gian qua nhanh, xuân đi hạ về.
Rừng cây trở nên xanh tốt, màu xanh lại lần nữa bao phủ lấy Thanh Mao sơn.
Những đóa hoa xuân dần héo rủ, trên thảm cỏ xanh chỉ còn lại những đài hoa trơ trội ngã vàng.
Bầu trời lúc này một mảnh xám đen, trông như một tấm màng khổng lồ đang bao trùm xuống Thanh Mao sơn.
Gió núi ồ ồ thổi, trong gió mang theo hơi nước mát lạnh.
Trời đất âm u, báo hiệu cơn mưa đầu hạ sắp hạ xuống đất.
Phương Chính đứng trên sườn núi, phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Mái tóc đen dài quá lưng của hắn lúc này bị gió núi thổi tán loạn, vạt áo võ phục cổ sư dài cũng đang bay phần phật như lá cờ màu lam.
Bên chân hắn lúc này là xác của một đàn hơn mười con sói, toàn bộ mắt của chúng đã bị hắn lấy xuống.
Trong tay hắn lúc này vẫn còn một con ngươi màu lam đang rỉ máu, số còn lại sớm đã bị hắn cho vào túi làm bằng da đeo ở bên eo.
Máu sói chảy ra, thắm đỏ lớp đá bên chân của hắn đã bắt đầu có chút đông lại, nhưng mùi máu tanh nồng vẫn như cũ theo gió lan tỏa trong không khí.
– Mưa hạ…!Nếu không lầm thì hôm nay lang triều chính thức bùng nổ.
Bách thú vương hào điện lang cũng sẽ xuất hiện trong hôm nay.
Mắt điện lang thông thường không đủ thử nghiệm, ta đang cần mắt của thú vương.
Hơn nữa mắt của thú vương còn là nguyên liệu để sau này hợp luyện cửu nhãn tửu trùng.
Phương Chính tự nói, thoáng hạ mi mắt, sau đó xoay người đi về phía sơn trại.
Hắn quả thật cần mắt của thú vương, còn cần với số lượng lớn.
Hơn nữa hắn cũng cũng đang muốn bắt một con hào điện lang.
Điện lang thông thường cơ thể khá nhỏ, nếu so ra cũng chỉ lớn cỡ một con alaska trưởng thành ở Trái Đất.
Cho dù bắt được nó, Phương Chính cũng không thể cưỡi nó được.
Nhưng hào điện lang thì khác, nó ít nhất cũng lớn gấp đôi điện lang thường, với kích thước đó, Phương Chính có thể leo lên lưng nó ngồi mà không lo nó đi không nổi.
Tuy nhiên, Phương Chính lại không phải loại người thích đùa giỡn mạng sống của mình.
Hắn hiện tại một thân một mình, một khi lang triều bùng phát, một bầy điện lang ít nhất cũng phải trên trăm con.
Nếu như loạt vào vòng vây thì chết là cái chắc.
Hơn nữa, nhìn tình hình cũng có thể thấy trời đang sắp đổ mưa.
Một khi mưa xuống tầm nhìn liền bị giới hạn, chiến đấu sẽ khó khăn hơn nhiều lần.
Điện lang trời sinh tốc độ nhanh, mắt lại vô cùng sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng trong bóng tối.
Trong trời mưa, một bên bị giới hạn tầm nhìn, một bên lại có thể thấy rõ ràng, dùng đầu gối cũng nghĩ được chiến đấu với điện lang trong thời tiết này rõ là tự đày đọa mình.
Bất quá, Phương Chính cũng rõ ràng bản thân không cách nào tránh chiền.
Dù sao hắn cũng có tiểu tổ, là người bị cả sơn trại để mắt, muốn trốn, còn khó hơn chiền đấu mấy lần.
Mà bản thân hắn cũng không định tránh chiến.
Nói chính xác, hắn xem đây là cơ hội để rèn luyện bản thân.
Mặc dù hắn khiêu chiến khắp nơi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu quả thật còn ít ỏi.
Nếu không tận dụng những cơ hội này để nâng cao khả năng chiến đấu, Phương Chính lo sau này mình sẽ bị treo lên đánh.
Ngoài ra, hắn từ nhỏ chỉ sống trong sơn trại, cho dù siêng năng luyện tập thế nào đi nữa, thì thời tiết vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy năng lực của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Con người, cho dù là cổ sư cũng không có cách nào thay đổi được thời tiết.
Họ nhiều nhất chỉ có thủ đoạn khiến thời tiết không thể ảnh hưởng nhiều đến mình.
Phương Chính đúng là muốn mượn cơn mưa này để khiến bản thân quen với việc chiến đấu trong mưa.
Tạo tiền đề để cơ thể có thể vượt qua giới hạn, chống chịu thời tiết của tự nhiên.
Phương Chính đi nhanh về sơn trại, gần như bước vào cổng sơn trại cùng một lúc với Phương Nguyên.
Chỉ là phương hướng của hai người khác nhau mà thôi.
Phương Nguyên vốn cũng đang đi săn điện lang, nhưng giữa chừng lại nghe thấy tiếng sói tru từ xa vọng lại.
Hắn dựa theo trí nhờ của kiếp trước mà biết được lang triều bùng phát trong hôm nay, liền sáng suốt lui về sơn trại.
Phương Nguyên quay về sơn trại nhưng lại không về phòng thuê, ngược lại đi tìm một phòng trọ thuê một phòng ở.
Hắn biết rõ, lang triều bắt đầu, những cổ sư nhị chuyển như hắn chắc chắn sẽ bị huy động ra tiền tuyến.
Nhưng trong đêm mưa, chiến đấu với điện lang quả thật rất hành xác bản thân, Phương Nguyên không nghĩ tham gia vào đó.
Nếu hắn về lầu trúc, chắc chắn sẽ có người tới bắt hắn đi, cho nên cho dù tốn một chút nguyên thạch hắn cũng đi thuê phòng ở một đêm.
Đối với hắn mà nói, một chút nhỏ nguyên thạch này bây giờ chẳng đáng là gì.
Phương Chính lúc này lại đang khá bận rộn.
Vừa về đến sơn trại, việc đầu tiên hắn làm là báo lại cho gia tộc lang triều đang kéo đến, trong bầy sói còn xuất hiện hào điện lang.
Cao tầng kinh động, lập tức làm ra phản ứng, nhưng so với tốc độ chạy của điện lang vẫn có chút chậm.
Gia tộc ban bố nhiệm vụ khẩn, huy động toàn bộ các tiểu tổ ra tiền tuyến.
Bọn họ muốn tận lực cản điện lang tiếp cận sơn trại, hướng tới việc chủ động tấn công hơn là bị động phòng thủ.
Một tia chớp điện rạch ngang trời.
Rào, rào!
Mưa bắt đầu rơi xuống, chớp mắt đã trở nên nặng hạt.
Màn nước mưa dày đặc, trắng xám, dệt thành một tấm thảm nối liền trời và đất.
Trong mưa tầm nhìn hạn hẹp vô cùng, gần như chỉ nhìn thấy khoảng cách mười bước xung quanh.
– Theo sát, tuyệt đối đừng bị bỏ lại.
– Duy trì đội hình…
– Nhanh lên, bọn điện lang sắp đến rồi.
– Không được để chúng tiếp cận sơn trại!
Trong mưa truyền đến tiếng hét gọi của các cổ sư.
Rất nhanh là tiếng chém giết, tiếng điện lang kêu gào, tiếng người hét thảm.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính đi cùng tiểu tổ, đội mưa chiến đấu.
Để tiếp kiệm chân nguyên, tiểu tổ năm người của hắn gần như bỏ mặt cho mưa dội ướt sũng, không phát động bất kì thủ đoạn tránh mưa nào.
Ngay cả nguyệt nghê thường, Phương Chính cũng gần như lúc dùng lúc không.
– Phương Chính, tầm bắn thế nào?
Dược Hồng đứng gần Phương Chính nhất, liền vội vàng hỏi.
– Tầm nhìn quá thấp, hạt mưa cũng nặng.
Mũi tên cổ không phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Phương Chính đáp, ánh mắt căn ra nhìn vào màn mưa.
Hắn hiện tại đang giương cao cung cổ, mũi tên cổ cũng đã lên dây, vào thế sẵn sàng.
– Có cần giúp đỡ không?
Cổ Nguyệt Hằng hỏi.
Hắn chuyên phụ trách trinh sát, tuy điện lang xung quanh nhiều vô cùng, nhưng ít ra hắn có thể cung cấp cho Phương Chính vị trí tập trung nhiều nhất.
– Không cần, huynh giúp tổ trưởng đi!
Phương Chính đáp, đem mũi tên trong tay thả ra.
Ngao ô!!!
Trong tiếng mưa vang lên tiếng kêu thảm của điện lang.
– Xác suất trúng cao hơn rồi!
Phương Chính trong lòng nhỏ giọng.
Tuy nói hắn không có cổ trùng trinh sát, nhưng mũi tên cổ cho dù đã rời cung vẫn còn lưu lại ý trí của hắn.
Tuy rằng không điều khiển được hướng đi theo mong muốn, nhưng cũng có thể cảm nhận được khi chúng xuyên qua cơ thể điện lang.
– Xem ra, khả năng bắn cung của người sử dụng cũng sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của mũi tên cổ.
Nếu muốn trang bị cho gia tộc sử dụng, cần một khóa đào tạo chuyên môn.
– Mũi tên cổ là cổ trùng tiêu hao.
Cho dù có dễ luyện chế, số lượng cũng không đủ để cũng cấp cho một tổ đội năm người đồng thời sử dụng.
Trừ phi có thể đưa nó từ tiêu hao thành dùng nhiều lần lặp lại.
– Cho nên nói, nhị chuyển mũi tên cổ cần là cổ trùng có thể lặp lại sử dụng.
Hoặc là một con cổ có thể sinh ra mũi tên cổ.
Nguyên lí tương tự như cữu diệp sinh cơ thảo cho ra sinh cơ diệp.
Vừa nói, hắn vừa giương cung, chuẩn bị ra tay lần nữa.
— QUẢNG CÁO —
Nói ra, từ khi lang triều bắt đầu từ bọn tàn lang đến nay, Phương Chính dùng cung cổ và mũi tên cổ còn nhiều hơn nguyệt mang cổ.
Nguyệt mang cổ dù tốt, nhưng một nguyệt nhân chỉ giết được bốn năm con điện lang, trong khi một mũi tên, số điện lang hắn có thể giết lên tới mấy mươi con.
Mũi tên cổ hiện tại giao cho gia tộc luyện chế, nhưng người sử dụng đến nay chỉ mới có một mình Phương Chính.
Dù sau muốn dùng nó, không phải chỉ đơn thuần là truyền chân nguyên thúc giục là đủ, còn đồi hỏi người cổ sư phải biết bắn cung.
Cổ sư trước nay luyện tập quyền cước, tu hành, dùng cổ.
Làm gì có cổ sư nào rảnh rỗi đi luyện bắn cung đâu? Cho dù là thợ săn thì cũng chỉ dùng nỏ, không ai lại đi dùng cung cả.
Chung quy lại, là do bản thân Phương Chính không giống ai.
Phương Chính lại lần nữa buông tên.
Tiếng điện lang kêu gào lần nữa vang vọng trong màn mưa.
Nhưng ngay lập tức, một loạt những con ngươi màu lam dữ tợn xuyên thấu qua màn mưa, tiếp cận bọn họ.
Grào!!!
Một tiếng sói gào lớn vang lên, theo sau là một đôi mắt màu lam lạnh lẽo to lớn xuất hiện trong màn mưa.
So với những đôi mắt lam của điện lang thông thường, đôi mắt này gần như lớn gấp đôi.
Điều này thể hiện con điện lang sở hữu nó phải có kích thước to lớn hơn những con thông thường.
Những cổ sư trong thấy sắc mặt lập tức xanh mét.
Bọn họ vừa lui lại, vừa cố gắng kêu gào.
– Là bách thú vương hào điện lang!
Đối phó với bách thú vương, cần ít nhất một tiểu tổ năm người phối hợp ăn ý.
Nếu là những tiểu tổ chỉ có thành viên cũ như tiểu tổ Thanh Thư hoàn toàn có thể đối phó được.
Nhưng trong các tiểu tổ, vẫn có khá nhiều những tiểu tổ có người mới gia nhập sau đợt tốt nghiệp vào mùa đông vừa rồi.
Những tiểu tổ như vậy, để tránh xảy ra thương vong đáng tiếc, thì khi gặp phải hào điện lang sẽ lập tức tìm hỗ trợ từ những tiểu tổ đang ở gần.
Bất quá, có thể toàn mạng đến khi được hỗ trợ hay không, còn tùy thuộc vào vận khí của mỗi người.
Tiểu tổ Thanh Thư nghe thấy tiếng kêu của cổ sư vang lên, liền muốn đến giúp.
Nhưng ngay lập tức, xung quanh họ lại xuất hiện chi chít điện lang.
Trong cơn mưa lớn như thác đỗ, bọn điện lang vẫn mạnh mẽ lao nhanh.
Chúng chạy chòm trong màn mưa, nhảy lên, mở mồm lớn về phía năm người.
Năm người liền lập tức lặt cổ tay, năm mảnh nguyệt nhận chớp mắt bay ra, đem những con điện lang đang nhảy ở trên không trung chém rơi.
Máu tươi từ trong cơ thể chúng phun ra, lập tức bị nước mưa cuốn trôi sạch.
Năm người liên tục thi triển thủ đoạn, tận lực chém giết điện lang, muốn mở đường máu đi hỗ trợ tộc nhân.
Nhưng lúc này, trong màn mưa hiện lên ánh điện lập lòe, theo sau là tiếng đánh nhau truyền tời, việc này thể hiện phía hào điện lang xuất hiện đã có tiểu tổ xảy ra giao tranh với nó.
Năm người thoáng nhìn nhau, cuối cùng quay lại tiếp tục càng quét điện lang ở xung quanh..