Đọc truyện Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao FULL – Chương 21: Gặp Lại
Vệ Tây Lẫm V: So với việc gặp phải một tên đẹp trai hơn mình thì bi thảm hơn chính là gặp lại hắn một lần nữa → minh họa (bóng lưng cao lớn dưới ánh đèn và tàng cây).
Diệp Quang Huy hưởng ứng đầu tiên, sau đó mấy người khác phụ họa theo.
Khai giảng xong phải ăn cơm căn tin, vậy nên mọi người quyết định giờ phải làm một bữa cho ra trò.
Hương Tiểu Ngải bĩu môi, nhìn một vòng: “Ta cũng muốn đi.”
“Vậy thì đi thôi.” Trịnh Nguy đáp.
Hương Tiểu Ngải lầm bầm: “Chỉ có ta là nữ thôi á?”
Vương Phi Vĩ nói trong lòng, ngươi không phải nữ hán tử sao? Hắn ta ho nhẹ một tiếng, liếc Diệp Quang Huy: “Ngươi với La Chân Chân không phải bạn tốt sao? Gọi cô ấy tới được đấy.” La Chân Chân là phát thanh viên ở loa phát thanh của trường, năm nay vào ban chuyên văn.
Diệp Quang Huy đỏ mặt một giây, làm bộ như không nghe thấy.
Vệ Tây Lẫm thờ ơ nói: “Dĩ nhiên là được rồi, càng nhiều càng vui chứ.”
Hương Tiểu Ngải hớn hở: “Được ta đi kêu nàng.”
Vệ Tây Lẫm gọi điện cho Mập Mạp, bảo Mập Mạp đến chỗ bọn hắn ăn cơm, tiện mua thêm chút thức ăn.
Mập Mạp từng làm trong phòng bếp nhà hàng một thời gian trước khi làm công việc sửa xe, vậy nên mấy món ăn đẹp mắt ngon miệng thường gặp hắn đều biết làm.
Vệ Tây Lẫm đã ăn qua thức ăn hắn làm, mùi vị khá ổn.
Hội họp với La Chân Chân rồi, Vệ Tây Lẫm dẫn mọi người về nhà.
Mập Mạp làm phần lớn là tôm rang, sườn xào chua ngọt, nộm cà tím, gà cung bảo, thịt băm xào tương, canh bí đao và thịt dê xào sả, ngoài ra còn có một mâm lớn sủi cảo hấp.
(J tg thích liệt kê đồ ăn v~)
Mấy nam sinh trong phòng cũng không ai ngại ngùng gì, hỗ trợ bưng đồ ăn lên bàn, mời hai nữ sinh vào trước xong, thì tranh nhau vào ngồi.
Trong lúc nói chuyện, Vệ Tây Lẫm vô tình biết được mẹ của La Chân Chân là phát thanh viên đài truyền hình Đế Kinh, trách sao La Chân Chân lại chuyên nghiệp trong cách phát âm như vậy.
La Chân Chân cũng có ý định phát triển trong giới giải trí, nhưng người nhà không đồng ý cho nàng vào giới sớm liền khuyên nàng thi lên đại học rồi cân nhắc sau.
Vệ Tây Lẫm thẳng thắn nói: “La Chân Chân, âm giọng cùng ngoại hình ngươi đều không tệ, nếu thực sự muốn phát triển trong giới giải trí, chắc chắn sẽ có tiền cảnh tốt.”
Từ nhỏ đến giờ, La Chân Chân đã được khen ngợi không ít, nhưng được Vệ Tây Lẫm đã có thành tựu nhỏ trong lĩnh vực ca nhạc khen nàng vẫn cảm thấy thực vui vẻ, đáy mắt ánh lên chút tự đắc, gò má ửng hồng, khiêm tốn nói: “Tương lai khó đoán.
Giới giải trí cạnh tranh khốc liệt.”
Lý Văn Bách như có như không nhìn Vệ Tây Lẫm, đôi mắt chợt lóe, nhấp một miếng bia, nửa đùa nửa thật: “Tây Lẫm, ngươi biết viết nhạc đúng không? Sao không viết một khúc cho La Chân Chân đi?”
La Chân Chân cả kinh, vội bảo: “Không cần đâu, nhạc Vệ Tây Lẫm viết hay như thế, sao có thể tự dưng tặng người khác chứ?”
Nhưng Vệ Tây Lẫm lại sảng khoái đồng ý: “Được chứ.
Nếu ngươi không chê, sau này ngươi ra mắt ta nhất định sẽ tặng riêng một bài.”
Dứt lời, phòng ăn yên lặng mấy giây.
Vệ Tây Lẫm là bạn cùng lớp của họ, từ khi hắn tham gia tranh giải, ít nhiều gì họ cũng để ý chuyện trong giới giải trí, biết trên mạng có người mua một bài nhạc Vệ Tây Lẫm viết với giá thấp nhất là một trăm ngàn, nếu như thêm cả lời thì hắn còn kiếm được nhiều hơn.
Lý Văn Bách bất ngờ nhìn Vệ Tây Lẫm.
Bối cảnh gia đình hắn ta không bình thường, ngày thường luôn kết bạn cẩn thận, lo lắng phòng ngừa những kẻ có ý xấu tiếp cận mình.
Thời điểm hắn nói ra câu kia thực ra là có ý dò xét, nhưng là thật không ngờ rằng Vệ Tây Lẫm lại sảng khoái như thế, nói tặng một bài liền tặng một bài.
Nhìn vào tài nghệ của hắn, nhạc hắn viết ra chắc chắc không kém.
“Vệ Tây Lẫm, ngươi là nghiêm túc sao?” La Chân Chân có chút kích động.
Nàng có lợi thế về âm giọng, kế hoạch của gia đình là nếu như cô thực sự muốn vào giới thì sẽ lấy vai trò làm ca sĩ để ra mắt.
Một ca sĩ nếu muốn nổi tiếng thì trừ ngoại hình và giọng ca thì cần thiết nhất chính là một bài hát hay.
Ví như thiên hậu Lý Phỉ, bề ngoài không coi là đẹp, giọng cũng chỉ trên trung bình, nhưng bài hát mà nàng thể hiện lại rất hay cho nên mới một lần thành danh.
Những bài Vệ Tây Lẫm sáng tác trước đó có thể nói bài nào cũng thành nhạc hot,《Baby》còn rất thịnh hành ở nước ngoài, như vậy có thể thấy được tài nghệ của hắn.
Nếu quả thực có thể được hắn viết nhạc cho, thêm cả thuộc cùng một công ty, La Chân Chân có lòng tin bản thân cũng có khả năng một lần thành danh. (Nghĩ gì mà xa xôi…!:D)
Vệ Tây Lẫm gật đầu: “Dĩ nhiên là nghiêm túc rồi.
Mọi người ngồi đây đều có thể làm chứng.” Trong trí nhớ có rất nhiều bài hát dành cho giọng nữ không thích hợp để hắn hát, cho một La Chân Chân cũng chẳng là chuyện gì lớn.
La Chân Chân hai mắt phát sáng, chớp chớp mấy cái: “Ta sẽ nhớ lời hôm nay, đến lúc đó thì đừng có quỵt nha.”
Lý Văn Bách khẽ mỉm cười, chủ động cầm chai thức uống rót đầy cho Vệ Tây Lẫm bên trái và Trịnh Nguy bên phải: “Yên tâm, bọn ta làm chứng cho ngươi.”
Cơm nước xong, mấy người cùng nhau về trường.
Hương Tiểu Ngải chẳng biết là vô tình hay cố ý mà chỉ nói chuyện với mình Vệ Tây Lẫm.
Diệp Quang Huy cười gian quàng vai Vệ Tây Lẫm kéo hắn qua một bên: “Người anh em, hình như Hương Tiểu Ngải rất có hảo cảm với ngươi nha, rất hay quấn ngươi truyện trò.”
Vệ Tây Lẫm liếc cậu ta, lắc đầu, hạ giọng nói: “Đừng nói bậy, ta chỉ coi nàng là bạn.” Nội tâm hắn là hai mươi bảy chứ không phải mười bảy, Hương Tiểu Ngải, La Chân Chân ở trong mắt hắn chỉ là những đứa nhóc mà thôi.
Huống chi, hắn thích đàn ông.
Không biết có phải Hương Tiểu Ngải đã nghe thấy họ nói chuyện không mà sau đó liền không chỉ nói với mình Vệ Tây Lẫm nữa mà gia nhập cuộc hội thoại với mọi người.
Chuông bảy giờ, thầy Từ đúng giờ xuất hiện, đầu tiên xếp chỗ cho mọi người, rồi sau đó chọn ban cán bộ.
Lý Văn Bách tiếp tục làm lớp trưởng, Diệp Quang Huy thành lớp phó lao động, Hương Tiểu Ngải là lớp phó văn thể mỹ.
Vệ Tây Lẫm không lên tiếng, cũng không tham gia bầu cử, ngồi ở hàng cuối cùng, trong đầu đang không ngừng sàng lọc ra ca khúc thích hợp trong vô vàn ca khúc kinh điển để chuẩn bị cho buổi dạ tiệc mừng ngày thành lập nhà trường.
Ngày thứ hai, Vệ Tây Lẫm báo tên bài hát cho Hương Tiểu Ngải.
Hương Tiểu Ngải giờ là lớp phó văn thể mỹ, Lý Văn Bách giao cho nàng phụ trách việc này.
“Nam thần, lại là tự sáng tác sao?”
Vệ Tây Lẫm gật đầu.
Lần mừng ngày thành lập trường này đối với hắn mà nói cũng là một cơ hội, nếu phải hát tất nhiên phải hát nhạc tự sáng tác.
Hơn nữa, một tháng ra một bài là tần suất rất hợp lí.
Vài đồng học xung quanh lại gần ngó ngó, bất quá ngoài tên bài hát thì cũng không nhìn ra được cái gì.
Đám Diệp Quang Huy tổng hợp những tin tức đáng chú ý trong khoảng một tháng gần đây thành tin vắn gửi cho Vệ Tây Lẫm, trong đó có một tin làm hắn hứng thú – sinh viên đỡ ông lão bị thương, ngược lại lại bị lừa.
Về đến nhà, Vệ Tây Lẫm viết hai bản thảo kịch ngắn, viết xong, lấy ra điện thoại, lướt weibo.
Hai ngày trước, hắn vô tình phát hiện có một fan não tàn của hắn trên weibo, tên weibo của người đó là “Trợn mắt”.
Người này chỉ theo dõi một mình Vệ Tây Lẫm, nội dung weibo ngắn gọn, gồm hai hoạt động, một hoạt động là gửi đến weibo của Vệ Tây Lẫm, một khác là bắt chước Vệ Tây Lẫm post hình, cực kỳ thú vị.
Ví như, Vệ Tây Lẫm đăng hình bóng lưng đàn ông, thì “Trợn mắt” bắt chước đăng một tấm theo, tư thế, quần áo gần như giống y đúc Vệ Tây Lẫm, ngay cả vóc người “người mẫu” cũng giống luôn.
Còn khi Vệ Tây Lẫm đăng một tấm ảnh đồ ăn, người này cũng đến nhà hàng đó chụp một tấm y vậy.
Nếu như không phải trên bàn có thêm một bình hoa (có lẽ là Trợn mắt cố ý bày thêm), thì Vệ Tây Lẫm còn tưởng chính hắn đã chụp tấm ảnh ấy.
“Trợn mắt” này còn tập hợp toàn bộ những tấm ảnh Vệ Tây Lẫm đã đăng lên rồi cắt ghép chỉnh sửa thành một danh sách nhỏ.
Làm đến như vậy thì không phải fan não tàn thì là gì?
Sau khi Vệ Tây Lẫm chú ý đến y, thì cũng có vài fan để ý người này rồi theo dõi y, có người còn hài hước nói rằng y chắc hẳn yêu Vệ Tây Lẫm thật rồi.
Từ lúc biết đến sự tồn tại của người này, Vệ Tây Lẫm có một thời gian chỉ thích dạo weibo của y.
Không hiểu vì sao hắn có cảm giác, người này là đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông rất thú vị.
Chín ngày sau, nhà trường tiến hành tuyển chọn tiết mục lần đầu tiên.
Hiện trường tuyển chọn chỉ có năm lão sư là giám khảo, còn người ngoài thì không được xem, làm như vậy cũng là để phòng có người tiết lộ danh sách cùng nội dung tiết mục mang đến những phiền phức không cần thiết.
Bài hát của Vệ Tây Lẫm khỏi đoán cũng biết là trúng tuyển, hai kịch ngắn hắn làm thì khiến mấy thầy giám khảo phình bụng cười to, cũng thuận lợi thông qua.
Qua tiếp mười ngày, lần tuyển chọn thứ hai, thêm ba tiết mục nữa an toàn thông qua.
Thời gian trôi như H2O, rất nhanh đã đến ngày 30 tháng 9.
Buổi chiều, trường học đã bận rộn trang trí sân khấu lớn.
Với không ít người có tiền từ cao trung Học Hải tốt nghiệp mà ra thì việc quyên tiền đóng góp cho trường chỉ là chuyện nhỏ, ông quyên một phần, bà quyên một phần, trường chẳng bao giờ thiếu tiền.
Mặc dù chỉ là một trường cao trung hạng hai nhưng sân khấu lại không nhỏ, còn có khán đài hai tầng, có thể chứa được mười ngàn người, hơn nữa trong đó còn đầy đủ cả những đồ dùng mắc tiền.
Vũ đài so với đài truyền hình thành phố chẳng kém hơn bao nhiêu, lại thêm một hồi trang trí tỉ mỉ, trông lại càng đẹp đẽ.
Không chỉ có vậy, nhà trường còn mời ban nhạc chuyên nghiệp đến phối hợp biểu diễn.
Chỉ cần như đã có thể tưởng tượng, buổi biểu diễn hôm nay nhất định sẽ rất đặc sắc.
Dĩ nhiên, khách mời và học sinh của trường chỉ chiếm số ít, người bên ngoài trường muốn xem thì phải bỏ tiền ra mua vé.
Mùa thu ban ngày ngắn, chưa tới sáu giờ trời đã tối.
Đèn đường trong sân trường như cột đèn treo chú cá mặt trời nho nhỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi làm cả ngôi trường như nhuộm hơi ấm ngày xuân.
Đủ các loại xe lục tục lái vào sân trường, chiếm hết cả bãi đậu, đến cả thao trường (sân thể dục) cũng chật cứng xe.
Mấy học sinh cười cười nói nói chạy đến, trong tay cầm gậy huỳnh quang, vạch ra một mảnh ánh sáng trong đêm.
“Ta nghe nói Thần tượng cũng biểu diễn trong dạ tiệc nga! Chúng ta ra hậu đài tìm anh ấy xin chữ kí đi.”
“Không biết hôm nay nam thần hát bài gì? Có khi nào là bài mới hay không a?”
“Đến đó không phải liền biết sao, mau mau!”
Trước tòa nhà dạy học, dưới ánh đèn lờ mờ có ba nam nhân trẻ tuổi đang đứng.
Một trong số đó đang dựa vào cột đèn, hai tay xỏ túi, nhưng dù làm vậy quý khí trên người y vẫn không hề giảm, y buồn chán nhìn hai người còn lại, hai kẻ kia vẫn đang lởn vởn quanh mấy gốc cây, khom người giống như đang kiếm gì đó trên thân cây vậy.
“Thấy rồi.” Đỗ Minh Thành bất ngờ mừng rỡ kêu lên một tiếng.
Ngô Ưu chạy nhanh đến, sờ thân cây, cười nói: “Thật không ngờ gần mười năm rồi cái cây này vẫn còn.
Duyên Tranh, tên của ngươi còn rõ này.”
“Đi.” Người đàn ông dưới đèn đường liếc nhìn hắn, xoay người đi.
Ngô Ưu nháy nháy mắt với Đỗ Minh Thành: “Không biết sao ta lại nhịn được cậu ta mười mấy năm nữa!”
Đỗ Minh Thành nhún vai: “Chả ai ép.”
Ngô Ưu đực ra: “Ân.”
…
Vệ Tây Lẫm vội chạy vào từ cổng trường, phi như điên đến phía đại sảnh.
Hắn đã tới trường từ nửa giờ trước rồi, không ngờ trên đường bị fan nhận ra, không những phải mất thêm thời gian kí tên cho họ mà còn có một fan cứ khăng khăng bắt hắn nhận số của cô bé nữa.
Mập Mạp vốn cũng đi cùng hắn nhưng không biết đã trốn vô toilet từ khi nào.
Trùng hợp là từ một góc tường có một người đi tới, Vệ Tây Lẫm không thắng lại kịp, đụng ngay vào lòng người nọ.
Lồng ngực y rất rắn chắc, đụng vào làm hắn mơ màng mấy giây mới tỉnh lại.
“Xin lỗi…” Vệ Tây Lẫm che đầu ngẩng lên, thấy rõ người đối diện thì không khỏi sửng sốt.
Hắn đụng phải cái người đã gặp trong trung tâm mua sắm lần trước.
Có lẽ là do bóng đêm và ánh đèn, có lẽ là do ấn tượng lần trước đã khắc sâu vào lòng Vệ Tây Lẫm một dấu vết, nên lúc này người đàn ông này trong mắt hắn trở nên rất hấp dẫn.
Ánh đèn chiếu xuống, lông mi dài và sóng mũi cao của y để lại bóng mờ nhàn nhạt trên gương mặt, làm cho vẻ mặt thêm chút dịu dàng.
Bất quá, chắc chắn là ảo giác.
Vệ Tây Lẫm tim đập như đánh trống, vô thức nhìn chằm chằm ánh mắt người ấy hồi lâu, cổ họng khô khốc, người nóng bừng, ánh mắt lướt đến đôi môi mỏng của y, hắn đột nhiên có loại xung động muốn nhào tới hôn y.
Tiểu nhân trong lòng hắn cáu kỉnh lăn lộn trên đất: Từ bao giờ mà hắn lại thành ra đói khát thế này?
Nam nhân hơi nhăn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn thẳng hắn.
Vệ Tây Lẫm lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười, đưa tay ra: “Xin chào, lại gặp nhau rồi, còn nhớ ta sao? Ta là Vệ Tây Lẫm.”
……..
~*/Chuyên mục lảm nhảm/*~
Ân, anh công chính thức lên sàn rồi các bae thấy sao ^^ từ đây ta sẽ để từ hắn thay cho VTL còn Y là thay cho CDT nga~ cầu ủng hộ