Bạn đang đọc Hệ Thống Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh – Chương 7: Hào Môn Đấu Đá 7
Bầu không khí Cố gia cực kì xấu, Cố lão gia tử tay nắm chặt quải trượng, sắc mặt khó coi đến dọa người, Cố Triết mặt mày sa sầm.
Choang.
Hắn cầm điều khiến ném vào màn hình ti vi, màn hình lập tức nứt ra, tối đen.
Cố lão gia tử nện quải trượng xuống đất, quát:”Chuyện này là thế nào?! Gần đây khắp nơi đều chửi mắng Cố thị, thanh danh bao đời nay của Cố gia bị con phá hỏng rồi!”
Cố Triết im lặng không nói, nhưng ánh mắt bùng lên lửa giận.
Cố lão gia tử vẫn không thôi phẫn nộ:
“Tiểu thư gia thế vọng tộc bên ngoài nhiều không đếm xuể, con lại đi chọn một đứa con gái xuất thân bình dân? Con cũng không nhìn xem thân phận của mình, Cố gia không thể nhận loại con dâu như thế được.”
“…Con biết rồi.”
Cố Triết siết tay thành nắm đấm, xoay người bỏ đi không nói lời nào.
Mỗi ngày khi hắn xuất hiện ở công ty ai cũng kính sợ hắn, nhưng hôm nay hắn luôn cảm thấy mình trở thành đối tượng cho đám người đó thương hại, tất cả những kẻ đó đều thương hại hắn bị bạn gái lừa gạt.
Cố Triết ngồi vào trong xe, cơ mặt vặn vẹo, hắm đấm mạnh vào cửa kính, âm thanh rít lên từ kẽ răng.
Lý! Nhiễm! Ả! Tiện! Nhân! Này!
Cô ta khiến hắn mất thể diện, hắn tuyệt đối sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!!!
***
Trong một quán cà phê ngập sắc vàng ngọt của ánh đèn, Đường Hi ngồi đối diện một người đàn ông trẻ tuổi, trên bàn đã đặt sẵn thức uống.
Hệ thống cực kì có tâm đem thông tin của người đó đặt trước mặt cô.
[Tên: Phương Tử Khanh
Tuổi: 24
Giới tính: Nam
Thân thế: Đại thiếu gia Phương gia
Trạng thái: ???]
Đường Hi khó hiểu chớp chớp mắt, “1802, thanh trạng thái của anh ta bị làm sao vậy?”
1802 dường như cũng khá bất ngờ.
[Không biết.
Hệ thống của tôi không dò được trạng thái của anh ta.]
Phương Tử Khanh nãy giờ vẫn luôn kiên nhẫn ngồi đợi cô, ánh mắt rất hiếu kì, giống như đem dán chặt trên măt Đường Hi.
“…”
Hình như…anh ta có hơi sai sai?
Phương Tử Khanh trong nguyên tác trừ Tô Phương Phương ra ánh mắt nhìn người khác rất lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, lần này thì ý cười đầy trong mắt.
Người anh em, thiết lập nhân vật của cậu có vấn đề rồi?
Đường Hi ho khan một tiếng.
“Khụ, Phương tổng, ánh mắt của anh lộ liễu quá.”
Anh nghe cô nói vậy, môi nhếch lên, ánh mắt vẫn gắt gao bám trên người cô.
“Vậy thì, Lý tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì?”
Thấy anh ta đi thẳng vào vấn đề chính, Đường Hi cũng không dài dòng.
“Cuộc chiến giữa Lý thị và Cố thị, tôi nghĩ Phương tổng không thể không biết, vậy nên tôi xin nói thẳng luôn.
Anh có muốn liên thủ cùng tôi phá sụp Cố thị hay không? Thành công mỗi người một nửa.”
Đường Hi mấy ngày nay đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần, băn khoăn cũng rất nhiều, cuối cùng vẫn là đi bàn chuyện hợp tác với Phương Tử Khanh.
Nói đến cậu nam phụ này, điều kiện lý tưởng, có gia thế, có đầu óc, lớn lên có một khuôn mặt đẹp mã.
Xem xét công bằng mà nói, Phương Tử Khanh trừ chuyện tình cảm, không có bất luận cái gì thua kém Cố Triết.
“Tôi sẽ được gì nếu đồng ý?”
Thấy có hi vọng, Đường Hi hơi thả lỏng.
“Tập đoàn Cố thị khổng lồ như vậy, chưa kể đến thế lực sau lưng hắn đều sẽ là của anh.
Như vậy, còn chưa đủ sao?”
Phương Tử Khanh vẫn bình chân như vại.
“Chưa đủ.”
Thẳng thừng như vậy, Đường Hi có hơi cạn lời, “…Không phải anh rất thích Tô Phương Phương sao? Hợp tác với tôi, lợi nhuận là của anh, người đẹp cũng là của anh.”
Tuy thanh danh của Tô Phương Phương bây giờ thối không ngửi nổi.
“Thú vị thật, tại sao là hợp tác với cô mà không phải với Lý gia?”
“Lý gia hợp tác với anh ngoài sáng, không có can hệ gì với xã hội đen, là tôi tự mình muốn hợp tác với anh trong tối, nhổ tận gốc kẻ phiền toái Cố Triết cùng thế lực ngầm của hắn.”
Phương Tử Khanh rốt cuộc mỉm cười.
“Ồ? Tại sao cô lại tìm tôi?”
Đường Hi nhìn vào mắt anh, “Không phải bởi vì Hà Thanh là địa bàn của anh sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy, cô tìm tôi không chỉ vì lí do này.”
Phương tổng, sao anh đoán chuẩn quá vậy?!
Chẳng lẽ cô phải nói vì anh là nam phụ sao?
Trực giác của Đường Hi bỗng mách bảo, người này không đơn giản.
“Vậy, Phương tổng nghĩ còn lí do nào khác sao?”
Đường Hi không thật sự tò mò, cô chỉ hỏi cho có lệ thôi, vốn không để ý lắm, nhưng câu trả lời của Phương Tử Khanh đã trực tiếp khiến biểu cảm trên mặt cô vỡ loảng xoảng.
“Vì tôi là nam phụ.”
***
Đậu má???
Gì cơ?!!
Đậu xanh rau má!!!!!!!!
Đường Hi rốt cuộc thông suốt, vậy ra đây là nguyên nhân anh ta hành động kì lạ!!
Người trước mặt cô không phải Phương Tử Khanh, mà là một nhiệm vụ giả khác tiến vào thân thể Phương Tử Khanh!
Con mẹ nó, 1802!!!
“Không phải ngươi nói rất hiếm khi gặp đồng nghiệp sao? Vì qué gì ngay nhiệm vụ đầu tiên ta đã gặp phải nhiệm vụ giả???”
[…Tôi không biết nên nói là cô quá xui xẻo hay quá may mắn nữa.]
Phương Tử Khanh quan sát nét mặt kinh hãi của Đường Hi, từ trắng bệch đến xanh lè rồi đổi thành đỏ au, cứ như tắc kè hoa.
Đường Hi rốt cuộc tìm lại được tiếng nói của mình, lắp ba lắp bắp, công phu xây dựng hình tượng Lý Nhiễm vỡ tan tành.
“Cái, cái đó….”
“Tôi là Dương Mộ Kì.”
Cô thở ra một hơi, chấp nhận sự thật, hiện tại Phương Tử Khanh có thể là kẻ thù mạnh nhất, cũng có thể là đồng minh mạnh nhất, trước hết cô phải biết nhiệm vụ của anh ta đã!
“D-Dương tiền bối, nhiệm vụ của anh?”
“Yên tâm, nhiệm vụ của chúng ta hình như giống nhau đấy.”
Đường Hi âm thầm trao đổi với 1802.
“1802, anh ta đang nói thật?”
[Tôi đã xem biểu đồ nhịp tim của anh ta, là nói thật.]
Xem ra sau này Phương Tử Khanh thật sự bị Tô Phương Phương vứt bỏ a.
Đường Hi thở ra một hơi, không phải kẻ địch là tốt rồi.
Dương Mộ Kì vẫn nhìn cô, mỉm cười, “Cô đang nói chuyện với hệ thống sao? Tốt thật, tôi thích người thận trọng.”
Anh là nhà ngoại cảm hả???
Đường Hi dám chắc chắn rằng cô không để lộ một chút tâm trạng nào trên mặt, chỉ là anh ta quá khủng thôi.
[Tinh thần lực của anh cao hơn cô nhiều, tất nhiên trực giác cũng tốt hơn.]
“Tôi là Đường Hi.
Dương tiền bối, anh là nhiệm vụ giả trung cấp?”
“Đúng vậy.
Nhưng tôi lại tò mò tại sao cô xuất hiện ở đây hơn, cô không có ARG, hẳn không phải nhiệm vụ giả chính thức của Thời Không Tách Biệt.”
“…Tôi là nhiệm vụ giả thực tập, nhiệm vụ đầu tiên đã bị quăng vào một vị diện cấp C.”
Dương Mộ Kì tỏ vẻ thông cảm cho cô.
Đường Hi: →_→
“Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, số hiệu của tôi là V453, còn cô?”
Đường Hi nghe vậy vội vàng hỏi hệ thống.
“1802, giao số hiệu ra không có vấn đề gì chứ?”
[Cô đa nghi quá rồi.]
Cô rất nhanh trả lời:”Tôi là 1802.”
Dương Mộ Kì bấm vào chiếc vòng đen nhẵn nhụi trên tay, một màn hình ảo hiện ra, anh dung dung nhập số hiệu của cô vào.
Cùng lúc đó một màn hình khác cũng xuất hiện.
[V453 đã gửi yêu cầu kết bạn cho bạn.
Đồng ý/Từ chối.]
Đường Hi vuốt mặt, gì đây, có khác gì mạng xã hội đâu.
“Đồng ý.”
[Đã đồng ý lời mời kết bạn.]
[Nhập mật khẩu liên lạc: …]
“Mật khẩu liên lạc?”
“Ồ, vậy cô chưa kết bạn bao giờ hả?”
“…”
1802 bỗng cảm thấy kí chủ nhà mình quá thiếu kiến thức, đành bất lực giải thích cho cô.
[Mật khẩu liên lạc giống như số điện thoại vậy, khi cô đọc mật khẩu liên lạc của ai đó thì có thể liên lạc với đối phương.]
“Mật khẩu liên lạc của anh là gì?”
“Lặp lại ba lần Dương Mộ Kì là được.”
Đường Hi hơi nghĩ ngợi, rồi nhập mật khẩu.
[Nhập mật khẩu liên lạc: Liên lạc với 1802, Đường Hi.]
[Đã xác nhận mật khẩu liên lạc.
Từ bây giờ các bạn có thể nói chuyện trực tuyến qua “Mạng ảo”.]
Dương Mộ Kì tặc lưỡi, “Mật khẩu cứng nhắc quá.”
“…Vậy Dương tiền bối, nếu chúng ta đã có cùng nhiệm vụ, hợp tác với nhau có lẽ tốt hơn nhỉ?”
“Được thôi, cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn hỏi anh điều này, giao dịch của anh và Cố Triết diễn ra vào ngày mấy?”
Dương Mộ Kì không có vẻ gì là bất ngờ khi cô nhắc đến việc này, thản nhiên trả lời:”Ngày 24 tháng 7, lúc 8 giờ tối.”
“Anh đã lên kế hoạch cho nhiệm vụ chưa?”
“Tôi định xử gọn hắn vào đêm giao dịch.”
Đường Hi cảm thấy không ổn, hẳn không phải là xử mà cô nghĩ đi.
“Không cần nghi ngờ, đúng là xử mà cô nghĩ đó.”
“…”
Một loạt các hình ảnh mưa bom bão đạn xẹt qua đầu Đường Hi.
Dương tiền bối, anh đúng là táo bạo quá mà!!!
“Khụ khụ, tôi có một cách khác an toàn hơn?”
“Nói đi!”
“Chúng ta một bên lật đổ tập đoàn Cố thị trước, bên tôi đã liên lạc với chính quyền, chỉ cần ngày hôm đó Cố Triết đích thân xuất hiện cũng như tiến hành giao dịch, vậy thì có thể một lưới bắt gọn.”
“Hình như tôi cũng sẽ bị liên lụy nhỉ?”
Đường Hi âm thầm nuốt nước bọt, cô vốn để hai bên tự đánh nhau, đen ăn đen, rồi nhờ sự giúp sức của chính quyền, tóm một lưới luôn.
Nhưng nếu Dương Mộ Kì là nhiệm vụ giả thì không nên đắc tội anh ta.
“Anh chỉ cần ra vẻ hợp tác với phía cảnh sát là được, như thế anh cũng sẽ để lại ấn tượng tốt mà.”
“Nhiệm vụ của tôi là trả thù Cố Triết và Tô Phương Phương, nhưng nếu cô đã nói thế thì Cố Triết giao cho cô, về phần Tô Phương Phương sẽ do tôi quyết định.”
“Không thành vấn đề!”
Tuy cô không trực tiếp trả thù Tô Phương Phương nhưng giao cô nàng cho anh ta cũng miễn cưỡng coi là hoàn thành nhiệm vụ, cô không cần nhiều hơn đâu.
“À phải rồi, Dương tiền bối, tôi muốn trà trộn vào nhóm người chuyển hàng để quay phim làm bằng chứng, anh có thể cho tôi biết mật ngữ của họ không?”
“Cô muốn biết?”
Đường Hi gật đầu, ánh mắt Dương Mộ Kì đầy ý cười, cô cảm thấy thái độ của anh ta giống ai đó.
“Nếu như cô chịu quỳ gối nói Tiền bối, cầu xin ngài bao dung uy vũ, cao cao tại thượng chia sẻ cho tôi hèn mọn chút trí thông minh tuyệt đỉnh của ngài! thì tôi sẽ nói cho cô.”
Hệ thống: …
Đường Hi: …
Cái, cái quỷ gì a?!!!
“D-Dương tiền bối, làm sao anh biết?”
“Ngày hôm đó tôi vô tình đi ngang qua, và cô biết tôi thấy gì không? Một người đang nói chuyện với không khí, tự nói tự hỏi tự trả lời, một khắc trước còn dịu dàng, một khắc sau đã chửi ầm lên, lúc đó tôi nghĩ Cô gái này thật tội nghiệp!.”
“…”
[…]
Mẹ nó mày 1802!!!!
Đường Hi trước giờ luôn tự hào da mặt của mình đã luyện dày như tường thành, rất lâu rồi mới lại cảm thấy da mặt run rẩy như vậy, giờ phút này cô chỉ muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Con mẹ nó nhục quá!!!
Nhục không thể tả được!!!
Đường Hi gần như lảo đảo suýt trượt khỏi ghế, cuối cùng vẫn là quỳ xuống.
“Tiền bối, cầu xin ngài bao dung uy vũ, cao cao tại thượng chia sẻ cho tôi hèn mọn chút trí thông minh tuyệt đỉnh của ngài!”
Thế là xong!
Đời này cô hết ngẩng mặt lên được rồi.
“…Cô làm thật đấy à?”
Đường Hi lệ rơi đầy mặt, “Dương tiền bối, anh có thể quên hết chuyện ngày hôm đó được không, tôi sẽ mang ơn anh mà.”
Dương Mộ Kì dở khóc dở cười, hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng chia tay trong bầu không khí chan hòa.
Rời khỏi đó, Đường Hi đi đến một gốc cây to rậm rạp, đập đầu vào cây.
“Ta nguyền rủa ngươi 1802, ta nguyền rủa ngươi!!!”
[…Không phải lỗi của tôi.
Do cô tự làm ra mấy việc mất mặt thôi.]
Phía xa xa, Dương Mộ Kì nhìn thấy một màn này, hai mắt hơi đau.
Hai người đó, đúng là chủ nào tớ nấy nhỉ?
***
Đường Hi về Lý gia, cô lên mạng kiểm tra tình hình của tập đoàn Cố thị, cổ phiếu công ty bị rớt, tuy không nhiều nhưng so với sự phát triển Cố thị những năm gần đây thì đúng là một con số đáng lo ngại.
Cô vẫn luôn chú ý Cố Triết, hắn đã ra tay chặn nguồn tin sự kiện yến hội, nhưng nó vẫn chiếu suốt mấy ngày trên các phương tiện truyền thông, từ ngữ cộng đồng mạng dán trên người Có Triết bây giờ là đội nón xanh, ngu xuẩn và thảm hại.
Thấy không có gì đáng chú ý, Đường Hi thả người lên giường.
“1802, ARG là gì?”
[Không có quyền hạn được biết.]
“Thời Không Tách Biệt là thế giới dành cho nhiệm vụ giả?”
[Không có quyền hạn được biết.]
“Làm thế nào để liên lạc qua Mạng ảo? Cái này chắc có quyền hạn được biết đi?”
[Tôi không thể nói cho cô cụ thể về Mạng ảo nhưng cách liên lạc thì