Bạn đang đọc Hệ Thống Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh – Chương 5: Hào Môn Đấu Đá 5
Không biết qua bao lâu Đường Hi rốt cuộc từ trong mộng tỉnh lại, lần đầu khi đến thế giới này cô cảm thấy thời gian như chậm lại, mấy hôm nay cô rất an bình như một sinh viên bình thường, khiến cô nhàn nhã hơn không ít.
Ánh nắng sớm rọi qua khung cửa sổ, những hạt bụi li ti bay lả tả trong không trung.
Cả căn phòng ngập trong nắng, ấm áp lạ thường, hoặc có lẽ nó vẫn luôn như vậy, là do cô sống quá vội vã mà bỏ lỡ.
Đường Hi nằm dài trên giường, hưởng thụ giấc ngủ trong nệm ấm chăn êm, cơ thể uể oải, cô bị đau cơ rồi, dứt khoát kéo chăn ngủ thêm một lúc nữa.
Bỗng nhớ ra gì đó, Đường Hi chợt tỉnh táo, cơn buồn ngủ vơi hết, cô bật dậy.
“Hôm nay còn phải đi học.”
Cuối cùng xui rủi thế nào, cô chân còn chưa chạm đất liền mềm oặt như cọng bún, ngã lăn xuống giường, bộ dạng vô cùng thiếu nữ tính, nửa người trên dưới đất, hai chân lại vắt vẻo trên giường.
1802 không xem nổi nữa, lầm bầm.
[Đường Hi, hôm nay là chủ nhật.]
Cô không thay đổi tư thế, trả lời:”Ừ nhỉ.”
[…Không phải cô nên ngồi dậy tử tế trước sao?]
Đường Hi lắc đầu, “Không được, ta dậy không nổi.”
[…]
Cạch.
“Ái chà, xem ra tối qua con ngủ rất ngon nhỉ?”
Mẹ cô xuất hiện sau cánh cửa, ngũ quan đoan chính hiền dịu, trên tay còn bê một khay thức ăn.
“Mẹ, chào buổi sáng.”
Đường Hi lập tức cười ngọt ngào, hình ảnh trong mắt cô bị lộn ngược, một lúc sau cô mới chống tay ngồi dậy.
“Xem con kìa, còn không mau rửa mặt cho tỉnh ngủ.”
Cô duỗi thẳng người, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, nước lạnh khiến cô thanh tỉnh hơn không ít.
Khi bước ra, mẹ cô đã đặt sẵn khay thức ăn lên bàn, Đường Hi hơi ngờ nghệch.
“Sao mẹ không để cho người giúp việc mà phải tự tay làm những việc này?”
“Không có gì khó khăn đâu, hơn nữa mẹ muốn đến gọi con dậy nên tiện tay thôi.”
Đường Hi rất nhanh đã ăn xong bữa sáng phong phú của mình, cô uống nốt ly sữa tươi rồi thôi, người giúp việc rất tự giác đem khay rời đi.
“Như thế này mới là cuộc sống chứ!”
[Đường Hi, bảng thuộc tính có thay đổi.]
Đường Hi nghi hoặc, “Thay đổi?”
[Ký chủ muốn kiểm tra bảng thuộc tính?
Đồng ý/Từ chối.]
“Đồng ý.
1802, ngươi không thể bỏ qua khâu xác nhận sao?”
[…Đó là thiết lập ban đầu, không cần cũng được.]
Cùng lúc, trước mặt cô xuất hiện màn hình quen thuộc.
[Số hiệu: 1802
Tên: Đường Hi (nhiệm vụ giả thực tập)
Xếp hạng: #8772075
Tiến độ vòng kiểm tra: 0/3
Điểm EXP: 3000
Giá trị sinh mệnh: 50
Giá trị trí tuệ: 75
Giá trị mị lực: 20
Giá trị vũ lực: 17 (+1)
Giá trị may mắn: 80 (+5)
Tinh thần lực: 60 (+3)
Công đức: 0
Kĩ năng: Kĩ năng lái xe lv.1, kĩ năng chạy marathon lv.1]
Đường Hi nhìn những kĩ năng mới của mình mà cảm giác như nuốt phải một ngụm máu chó.
Cứ nghĩ tới ngày hôm qua Đường Hi cư nhiên cảm thấy rất không chân thực, cứ như người ngồi trong xe rồ ga lái xe là ai khác chứ không phải cô vậy, cũng khó tin quá rồi.
“1802, thứ hạng của ta tăng lên rồi?”
[Vì điểm EXP của cô tăng lên nên thứ hạng cũng tăng lên.]
Đường Hi ồ một tiếng rồi tìm hiểu về các thuộc tính của mình.
“Gía trị sinh mệnh dùng để làm gì?”
[Giá trị sinh mệnh là linh hồn của cô, linh hồn càng cường đại thời gian ở thế giới nhiệm vụ càng lâu, hơn nữa có thể chống lại công kích linh hồn.
Nếu ở thế giới này không phát sinh bất trắc gì thì cô có thời hạn tối đa là 5 năm.]
“Công kích linh hồn?”
[Công kích linh hồn đa phần xảy ra giữa các nhiệm vụ giả, hiếm khi bị công kích bởi người thường.
Nhiệm vụ giả không phải lúc nào cũng có nhiệm vụ tương tự nhau, tệ nhất là tại thế giới nhiệm vụ gặp phải người có nhiệm vụ đối lập.
Nếu xuất hiện nhiệm vụ đối lập, các nhiệm vụ giả thường sẽ xảy ra xung đột, nếu gặp nhiệm vụ giả có đạo cụ muốn tấn công, giải pháp tốt nhất cho cô là chạy đi.]
“Vậy kẻ thua sẽ ra sao?”
[Hồn phi phách tán.
Cô không phải đọc nhiều tiểu thuyết rồi sao?]
“Ài, tàn nhẫn quá.”
[Được sống lại đã là cơ hội lớn nhất rồi, nhiệm vụ thất bại liền không có cơ hội làm lại, thế nên tỉ lệ đào thải các nhiệm vụ giả còn nhanh hơn tỉ lệ thu vào.
Nhưng cũng chỉ có rất ít nhiệm vụ giả thôi, vị diện thì nhiều như cát vàng sa mạc, không phải ai cũng có cơ duyên gặp đồng nghiệp.]
“Ra vậy.”
***
Đường Hi xuống lầu, trong phòng khách chỉ có mẹ cô và ông nội, cha và em trái đã đến công ty, cô vội vàng thay đổi sắc mặt, giữ cho nụ cười thật vui vẻ, chạy đến ôm lấy ông.
“Ông nội, chào buổi sáng!”
Lão gia gia dường như đã quá quen với hành động trẻ con này của nguyên chủ, xoa đầu cô.
“Nhiễm Nhiễm đấy à, tối hôm qua con ngủ có ngon không?”
Đường Hi ngồi xuống sofa, với tay đến dĩa trái cây trên bàn, “Con ngủ ngon lắm ạ.”
Cô đảo mắt, lúc này trên ti vi đang nói về tranh chấp giữa hai tập đoàn Lý thị và Cố thị, cô bắt gặp hình ảnh rất nhiều phóng viên đang vây quanh một người đàn ông đi ra từ Cố thị, dồn dập xì xầm muốn phỏng vấn, nhưng một dàn bảo tiêu mặc đồ đen chặn họ lại, mở đường cho hắn.
Vâng, người đó không ai khác là nam chính Cố Triết.
Hắn phong độ ngời ngời, thong thả sải bước đến chiếc BMW đen sang trọng rồi đi mất, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Đường Hi nhìn thấy gương mặt này thì ánh mắt chợt lạnh, một cỗ phẫn nộ cùng hận ý xông lên não, lại là ý chí cơ thể, nhưng đâu phải mỗi mình nguyên chủ, cô cũng đâu yêu thích gì hắn cho cam.
Tên này khiến cô hút chết mấy lần, chỉ muốn đấm nát cái mặt đẹp trai của hắn, nhiệm vụ lần này Đường Hi thật sự rất liều mạng, đối phó với nam chính thật khó quá mà!
Nhưng vụ việc lần trước đã nói rõ Cố Triết có dính dáng với xã hội đen, hơn nữa thế lực không tầm thường, nhiệm vụ ngày một khó hơn.
Đường Hi chỉ là một công dân bình thường, tất nhiên chưa từng liên quan gì đến thế giới ngầm, nên cô phải thận trọng khi chưa biết rõ thực lực của đối phương, cảm giác bất lực này xác thực không dễ chịu lắm.
Làm cách nào để đánh chết cái thứ phiền toái Cố Triết này đây?!!
Ngay lúc đó, chợt một suy nghĩ xẹt qua đầu cô.
Hình như có một cách khả thi hơn.
***
Cô ngồi trò chuyện với gia đình một hồi rồi mới mở lời.
“Ông nội, mẹ, con muốn đi trung tâm mua sắm vui chơi một chút.”
Mẹ cô nghe thế thì nắm lấy tay cô, lo lắng:”Con cần gì cứ sai người đi mua là được, sao phải đến đó chứ.”
Đường Hi cũng nắm lấy tay mẹ Lý, “Mẹ à, sẽ không có chuyện gì đâu, Hà Thanh là khu vực của Lý gia mà.
Hơn nữa, con gái mẹ cũng lớn rồi, đâu phải con nít nữa, con chỉ muốn ra ngoài đổi gió thôi.”
Cuối cùng vẫn là lão gia gia thả cô đi, Đường Hi nói lời tạm biệt rồi ba chân bốn cẳng chạy vào trong xe.
Đường Hi đến trung tâm mua sắm, cô là khách quen của chỗ này, đưa thẻ cho nhân viên rồi được dẫn lên khu cao cấp.
Thang máy vừa mở cửa, Đường Hi đã trực tiếp líu lưỡi.
Này thì cũng quá khoa trương rồi.
Đập vào mắt cô chính là màu vàng sáng chói, sàn nhà cùng là vàng, giá treo quần áo cũng là vàng.
Cô đi đến một cửa tiệm thiết bị điện tử, hỏi mua một máy quay phim kĩ thuật số, nhân viên rất nhanh đã đem mấy mẫu mới nhất tới cho cô.
Đường Hi không giỏi công nghệ thông tin, nghe cô nhân viên giới thiệu mấy sản phẩm này mà mơ mơ hồ hồ, vẫn là 1802 thông minh giải thích cho cô.
Rốt cuộc theo ý kiến của 1802, Đường Hi chọn một cái, nhìn vào bảng giá thì hơi ê răng, nhưng vẫn bảo trì hình tượng không thèm đếm xỉa quẹt thẻ, đi mua đồ mà không cần nhìn giá tuyệt biết bao.
Tiếp theo, cô đi đến lớp học võ, sau vụ việc ở ngoại thành cô đã đăng kí vào một lớp học võ, chỉ muốn ngay lập tức nâng cao thực lực bản thân.
***
Lúc lớp học kết thúc đã là buổi trưa, Đường Hi gọi điện báo cô sẽ không về ăn trưa rồi kiếm một quán cơm lót dạ.
Trong lúc đang ngồi đợi món, có hai người đàn ông bước vào quán, phục vụ nhanh chóng dẫn họ vào phòng riêng, Đường Hi bỗng có một loại cảm giác kì quái.
Cô cũng không nói được là kì quái ở đâu.
Hai người nọ ăn mặc trông rất bình thường, hoàn toàn không có điểm nào đáng ngờ, nhưng trực giác của cô lại cho thấy hai người rất nguy hiểm.
Đường Hi đỡ trán, cô bị mấy việc phát sinh gần đây gây ám ảnh rồi, vậy mà cũng nghĩ lung tung được.
“1802, ngươi nói xem tại sao ta lại suy diễn như thế nhỉ? Không phải tâm lý ta có vấn đề chứ?”
[Nhiệm vụ giả có tinh thần lực cường đại hơn người thường, cô xem nó là giác quan thứ sáu cũng được.]
Cả người cô hơi mất tự nhiên, dự cảm rằng cô từ trên hai người nọ sẽ biết được điều gì đó vẫn chưa biến mất, Đường Hi cũng không định bỏ sót điều gì.
“Ngươi có nghe được họ nói gì không? Nói lại cho ta nghe đi.”
[Cô tự mình xem đi, vậy dễ hiểu hơn.]
1802 vừa dứt lời, một màn hình đối thoại hiện lên trước mắt Đường Hi.
[A: Vũ ca, tại sao chúng ta lại giao dịch ở Hà Thanh? Không phải đây là địa bàn của Lý thị sao?
B: Lúc thông báo công việc mày có nghe hiểu không vậy? Giao dịch ở Hà Thanh đúng là nguy hiểm nhưng lần này chúng ta có mối làm ăn lớn, lão đại không muốn bỏ qua.
A: Chậc, xong nốt lần này em sẽ hoàn lương, kiếm một công việc đàng hoàng mà làm.
B: Nghe đâu chú mày sắp có con gái rồi, chúc mừng chúc mừng.
A: Cám ơn anh, vợ em đúng là sắp sinh con, nên em mới định làm xong vụ tháng tới rồi bỏ việc.
B: Chú mày đừng bỏ vội, cấp trên đã nói lão đại cũng sẽ đến giao dịch lần này, chú không muốn xem mặt lão đại à.
A: Em còn không biết mặt lão đại sao, ngày nào trên ti vi cũng chiếu, sinh ra đã là thiếu gia ngậm thìa vàng, đâu như chúng ta.
B: Phi phi phi, quản cái miệng chú đi, lão đại mà biết sẽ cắt lưỡi chú đó.
A: Em nhớ rồi, nhưng Vũ ca, lão đại gia thế hiển hách, là Tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, bình thường ai cũng phải gọi một tiếng Cố tổng, sao lại phải tự thân mình đến kiểm tra đợt này?
B: Não chú mày toàn sạn à? Lần này chúng ta chuyển sản phẩm mới, lại có mối lớn, lão đại muốn đến xem cũng phải thôi.
A: Ra là mẫu mới hôm trước, thảo nào được lão đại xem trọng.
Ài, em cũng muốn thử loại thuốc phiện mới này.
B: Sau khi tuồn hàng vào Hà Thanh chú muốn thử còn không được sao, chỉ cần có tiền là được.
A: Vậy em càng không thể thử rồi, đáng tiếc a! Nhưng em vẫn lo lắm, nếu bị cớm phát hiện thì sao?
B: Chú mày cứ lo nghĩ, lúc đó giao dịch với Phương lão đại đã hoàn thành, còn không đổ tội cho người khác được?
A: Ra vậy, hẳn là Lý thị sẽ nhận thay chúng ta a.
B: Hừ, chú cũng đừng có quên việc chính, 9 giờ tại cảng Hồng Ân, trước lúc đó hàng phải được chuyển tới.
A: Em nào dám quên, Vũ ca anh lo quá rồi.]
Khung đối thoại kết thúc, Đường Hi đọc xong liền nằm vật ra bàn.
Đậu xanh rau má!!!!!!!!
Vì cái vẹo gì cô càng làm nhiệm vụ càng xuất hiện nhiều biến cố như vậy?!!
Tên khốn Cố Triết định tuồn hàng cấm vào Hà Thanh, xong để cho Lý gia nhận hậu quả thay hắn, một mũi tên hai con nhạn!!!
Cô còn phải làm bao nhiêu việc đây??
[…Đường Hi, may mắn của cô thật sự rất nghịch thiên, đi ăn cơm cũng nghe ngóng được giao dịch của thế giới ngầm.]
“Cái này ta không phủ nhận, xem ra phải chặn vụ giao dịch thuốc phiện này lại, nếu không hậu quả Lý gia chịu đủ.”
Đường Hi mất sạch tâm tình ăn cơm, cô để lại tiền trên bàn rồi vọt ra ngoài, gọi điện thoại cho Lý Duệ.
“Chị, có việc gì sao, em đang ở công ty.”
“Tiểu Duệ, em có rảnh không? Chị muốn đến gặp em.”
Lý Duệ ở đầu bên kia bị dọa suýt rơi điện thoại, chị gái cậu không phải rất ghét công ty sao, nay lại chủ động đến rồi?
“Không, không cần.
Chị ở đâu, em tới gặp chị, bên em đang là giờ nghỉ trưa.”
“Em ăn cơm chưa?”
“Đừng lo cho em, em đã ăn rồi.”
“Vậy chị chờ em ở chỗ cũ..”
***
Đường Hi ngồi chờ Lý Duệ ở một quán cà phê ven đường, nơi này yên tĩnh lại thoáng mát, là quán nước ưa thích của Lý Nhiễm.
Keng.
Chuông cửa reo lên, một thiếu niên 17 tuổi bước vào, cậu mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, kéo ghế ngồi đối diện cô.
Đường Hi cười tủm tỉm, đẩy ly cà phê sữa đến trước mặt cậu, Lý Duệ một mặt ngờ nghệch đưa tay nhận lấy.
“Chị không phải có chuyện gì quan trọng đấy chứ? Sao lại gọi em ra đây?”
Đường Hi nhìn người có gương mặt tương tự mình bảy phần, cuối cùng thu lại nụ cười.
“Tiểu Duệ, em hứa với chị đi, những gì chị nói với em đều là bí mật.”
Nét mặt Lý Duệ nghiêm túc, cậu đồng ý sẽ giữ bí mật, chân mày Đường Hi giãn ra.
“Chị muốn hỏi em một điều.
Hà Thanh trên bề mặt là sân nhà của Lý gia, vậy mặt dưới là địa bàn của ai?”
Lý Duệ sắc mặt hơi phức tạp, cuối cùng cũng nói:”…Là địa bàn của Phương gia, dưới quyền Phương Tử Khanh, chị hỏi chuyện này làm gì?”
“Cư nhiên là như vậy à.”
Đường Hi đã nghi ngờ Phương lão đại trong cuộc nói chuyện lúc này là nam phụ Phương Tử Khanh, nhưng khi được xác nhận lại câu hỏi của mình, cô không nhịn được thở dài.
Lý Duệ nhìn sắc mặt cô thay đổi, rất kiên nhẫn chờ cô giải thích.
“…Em có biết Cố Triết có dính dáng tới xã hội đen không?”
Cậu gật đầu, “Em biết, hơn nữa thế lực của hắn không phải dạng vừa.”