Bạn đang đọc Hệ Thống Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh – Chương 29: Dị Thế Đại Lục 3
Đường Hi mải miết suy nghĩ, bỗng phía xa truyền đến tiếng bước chân, cô giật bắn.
“Ai vậy?”
[Đệ tử của Thiên Tâm môn.]
Có vẻ không chỉ có một người.
Một nhóm tu sĩ mặc y phục vàng chóe xuất hiện, đa số các môn phái hay đệ tử các phong đều mặc một loại y phục như nhau đại diện cho từng môn phái, chỉ có Linh Kiếm Phong một mình một kiểu, không hề có quy định cụ thể về y phục.
Nguyệt Sa đối với chuyện này hoàn toàn không để tâm, “Tùy ý đi.
Không cần cứng nhắc như vậy.”
Đường Hi chạm mặt các đệ tử Thiên Tâm môn, không biết nên vui hay buồn, nhiệm vụ của cô là đạp đổ tông môn của họ cơ mà.
Đám người nắm tay nâng lên cao ngang vai, cúi thấp đầu, tất cả đồng loạt hành lễ, đồng thanh:
“Nguyệt cô nương.”
Cô cũng theo lễ nghi đáp lễ, rồi ngẩng đầu lên, “Các vị đạo hữu, mọi người cũng đến Ẩn động sao?”
“Chúng tôi đúng là đang đến Ẩn động, xem ra cùng đường rồi.” Một người lên tiếng.
Dọc đường hai bên trò chuyện, Đường Hi cũng được biết bọn họ từ bìa rừng đến Ẩn động săn Bạo Phong Lang.
Bạo Phong Lang cũng thuộc họ nhà sói, yêu thú là do vật chết đi hóa thành, linh thú là thú vật còn sống, cao cấp hơn so với động vật bình thường.
Cả bọn đến một khu vực hình tròn nằm lộ thiên trong lòng đất, Ẩn động là sơn động bằng đá hình thành ở chỗ đất thấp trũng này, những núi và gò đá cao vút chằng chịt, ánh nắng chói chan, cách biệt với phía trên cây cối xum xuê.
Đường Hi nhìn một lượt, chỗ vòng tròn này giống như miệng giếng khổng lồ, bên trong là Ẩn động, thấp hơn mặt đất xấp xỉ 20 mét.
Không khác gì một cái hố tròn trịa nhân tạo cả.
Một người ngờ vực hỏi:”Bạo Phong Lang sống tại đây sao?”
“Bạo Phong Lang gốc là loài sói sa mạc, sống trong thời tiết khắc nghiệt đã lâu, ưa thích ánh nắng mặt trời, trời sinh hung bạo lại hoang dã, ở một khu rừng rợp bóng râm thì chúng không thể sống hung hãn và tự tại được.”
Đường Hi nói xong cũng cảm thấy nguyên chủ thật cao siêu, chỉ một loài yêu thú thôi mà cũng hiểu rõ đến vậy.
Đám người Thiên Tâm môn từ lâu đã nghe danh song tài nữ của Vân Lan tông, tấm tắc danh bất hư truyền.
Đường Hi chỉ cười trừ, sống cả mười đời Nguyệt Linh gặp yêu và ma thú nhiều đến không thể đếm xuể.
“Mọi người cũng ở đây à?”
Bỗng từ phía sau vang lên tiếng nói trong trẻo như tiếng chim hót, ngữ điệu nhu hòa lại lo lắng.
Đường Hi vừa nghe liền vuốt mặt, thanh âm dễ nghe như vậy, còn ai khác ngoài nữ chính đây.
Đám người Thiên Tâm môn ngay lập tức kính cẩn.
“Liễu sư tỷ.”
Trong đầu Đường Hi vụt qua một cái tên.
Liễu Yên.
Cô đã từng nói qua, hậu cung của nam chính rộng mở từ đại lục này sang quốc gia khác, oanh oanh yến yến bay nhảy, tính cách hay khí chất đều đủ cả, nhưng có ba người được sủng ái nhất, được xem là tam đương gia chủ mẫu.
Liễu Yên là một trong ba chính phi của Lãnh Tiêu Thành.
Đường Hi nghiêng người, cong hai tay thành hình tròn hành lễ, không nhịn được than thở, may mắn thật, chỉ vừa đến ba ngày mà đã được diện kiến nam nữ chính rồi.
Liễu Yên cung kính đáp lễ, một thân y phục vàng son óng ả lấp lánh lại cao quý, đứng dưới nắng mặt trời càng lung linh chói mắt, cả người được phủ một tầng ánh mắt.
Làn da trắng như tuyết sớm, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt nai màu nâu sẫm có hồn, mày như trăng non, môi chúm chím đỏ mọng, thân hình lả lướt yểu điệu trong y phục cổ trang càng như một tiểu tiên nữ.
Nàng nhìn cô, “Nguyệt cô nương.”
“Liễu cô nương.” Đường Hi mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
Rồi cả bọn đi cùng nhau, Đường Hi nhún người nhảy xuống hố sâu, tóc mai đen nhánh tung bay, mũi chân nhẹ nhàng đáp đất, một chút đau đớn hay tiếng động cũng không có.
Đường Hi ngơ ngẩn, nhảy từ 20 mét xuống vẫn nguyên vẹn là thế nào?!
Đây là sự kì diệu của tu chân a.
Đệ tử Thiên Tâm môn lần lượt nhảy xuống, trừ Đường Hi và Liễu Yên, những người còn lại không thể đáp đất một cách thoát tục như vậy.
Trình độ làm màu của cô tăng lên vùn vụt rồi.
Đường Hi xoay người đối diện với Liễu Yên, “Liễu cô nương, thật ngại quá đoạn đường phía trước phải tách ra rồi.”
Nàng mỉm cười, “Khách sáo rồi, chúng tôi cũng định đi về hướng khác.”
“Cáo từ.”
***
Đường Hi đi được một đoạn, không nhịn được cười khổ, Liễu Yên sau này hợp sức với Lãnh Tiêu Thành đào ba tấc đất cũng quyết bắt được cô, bây giờ hai bên vui vẻ hài hòa, cô lại mưu tính cắt đứt đoạn nhân duyên của nàng với Lãnh Tiêu Thành và diệt tông môn của Liễu Yên.
Trời không cho ta làm người tốt mà.
Ba nữ nhân có năng lực làm đương gia chủ mẫu hậu cung của Lãnh Tiêu Thành không phú thì quý, dung mạo tuyệt trần, tu vi lẫn thế lực đều vượt trội xuất chúng, là sự hỗ trợ cực kì lớn cho hắn về sau.
Đường Hi tách khỏi đám Liễu Yên xong liền bí mật bám theo, tu vi của họ không bằng cô, bị theo dõi một đường vẫn không biết gì.
Bỗng cả bọn rẽ vào một sơn động, Đường Hi nằm dài trên cây mỉm cười.
Tới rồi.
Chốc nữa sẽ là một màn anh hùng cứu mĩ nhân kinh điển, cô sao lại không đi hóng hớt chứ?
Sâu trong sơn động là một con thằn lằn xanh lè, lớp da cứng cáp đến nỗi chém trúng còn sợ gãy kiếm, cả bọn Liễu Yên chật vật vì yêu thú Thanh Sát này, trong lúc nguy cấp nam chính xông vào cứu nguy, anh dũng bế mỹ nữ chạy ra ngoài, Liễu Yên liền đối với Lãnh Tiêu Thành là nhất kiến chung tình, hắn vừa kiếm điểm thuận tiện câu luôn trái tim mỹ nữ.
Đường Hi cười thầm, bà đây mới không để ngươi toại nguyện.
Ngay sau khi bóng dáng hắc y bước vào, Đường Hi từ trên cây nhảy xuống, phủi phủi tay, cô đến bên cửa động, cắn rách ngón tay vẽ trận pháp.
Giam Cầm trận thành hình, một lớp kết giới vô hình bao lấy toàn bộ sơn động, Đường Hi hài lòng, ngay tức khắc chữa thương cho ngón tay của mình.
Máu ngừng chảy, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ hồi phục thần tốc, bàn tay trở về nguyên vẹn trắng nõn như cũ.
Chỉ cần không có Nguyên Anh kỳ bước vào, cô chống mắt lên xem ai có thể phá được kết giới.
Giờ thì chỉ cần có thêm hai người bước vào liền kích hoạt trận pháp, nội bất xuất ngoại bất nhập, sơn động đã hoàn toàn bị cách ly phong bế, Đường Hi thảnh thơi bước vào.
“Ai?” Từ bên trong truyền lên tiếng nam nhân.
Đường Hi búng tay, một ngọn lửa xuất hiện, soi rọi bên trong.
Sơn động có tổng cộng bảy người, Liễu Yên cùng bốn đệ tử Thiên Tâm môn, Lãnh Tiêu Thành và cuối cùng là Đường Hi.
Lãnh Tiêu Thành hòa hoãn lại cúi người, “Nguyệt sư tỷ.”
Đối với người có bối phận nhỏ hơn liền không cần hành lễ, Đường Hi chắp tay sau lưng nở nụ cười động lòng người, “Lãnh sư đệ.”
Lãnh Tiêu Thành là đệ tử thân truyền thứ hai của Linh Kiếm Phong phong chủ Nguyệt Sa, hắn chính là sư huynh của toàn bộ đệ tử Linh Kiếm Phong.
Cô xoay người nhìn Liễu Yên, “Liễu cô nương, trùng hợp thật.”
“Đúng vậy.”
Liễu Yên và Lãnh Tiêu Thành trùng hợp đứng bên cạnh nhau, trông cực kì xứng đôi vừa lứa, cả hai bỗng nhận ra khoảng cách quá thân mật, ái ngại ho khan tách ra, mặt đỏ bừng như phát sốt.
Đường Hi thật muốn vuốt mặt, không ngờ tới một ngày cô phải đi phá couple.
Khò khè.
Âm thanh thở phì phò bỗng vang lên, tất cả cảnh giác, vừa định rút kiếm thì Lãnh Tiêu Thành đưa ra hiệu ngừng lại, đặt một ngón tay lên môi.
Cả bọn ngay lập tức thức thời giữ im lặng, lấy phù chú từ trong ống tay áo ra, nhìn đông ngó tây, nhỏ giọng bàn tán.
“Đây là yêu thú gì?”
“Ta cũng không biết, không lẽ trong Ẩn động không chỉ có Bạo Phong Lang?”
Đường Hi thong thả, cô tất nhiên biết trong động là yêu thú cấp cao Thanh Sát, nhưng nói ra thì chẳng có gì đáng xem nữa.
Cả bọn tiến sâu vào trong, đề phòng bước chân, chậm rãi đến gần Thanh Sát còn đang say giấc nồng.
Vừa nhìn thấy nó, Đường Hi bề ngoài bình tĩnh, bên trong đè nén cảm giác buồn nôn xuống.
Con Thanh Sát này còn tởm hơn hình minh họa trong sách vở!
Vừa giống thằn lằn, vừa giống ếch, cả thân người phình to như trái bóng, làn da xanh lét nhớp nháp, còn có những chông sắt mọc trên da, hai mắt lồi ra, có tận hai cái đuôi, khi thở miệng mở ra, nước dãi chảy đầy trên mặt đất, cực kì khó ngửi.
Đã là người tu chân thì chắc chắn phải mắc chút ít bệnh khiết phích, họ khịt khịt cái mũi, xong liền che kín miệng lại, thật sự muốn tại chỗ này nôn mửa.
“1802, con thằn lằn chết này trị giá bao nhiêu điểm?”
[Tim của nó đáng 30 điểm.]
Đường Hi: →_→
Nghĩ tới việc phải mổ bụng Thanh Sát, Đường Hi thật sự một chút cũng không muốn tưởng tượng, hệ tiêu hóa của nó khá đơn giản, nhưng con này chính là ăn người sống mà phát triển, cấp độ hung ác tuyệt đối cao hơn yêu thú bình thường.
Có người bị dọa cho rụng rời, buột miệng thốt lên:”Thanh Sát?!”
Đám người còn lại giật mình, còn chưa kịp mắng tên làm hỏng chuyện kia thì Thanh Sát chợt mở to mắt ra, con ngươi nó đảo qua lại, há miệng.
“Tránh đi!!” Lãnh Tiêu Thành quát.
Tất cả tản ra mọi phía, nhưng vẫn có tu sĩ bị lưỡi của Thanh Sát quấn chặt lấy, cả người dính chất lỏng đặc sệt trong suốt hét thảm, bị nó lôi vào trong miệng nhai nuốt.
Toàn bộ nháy mắt hoảng sợ.
“Nó, nó, nó ăn thịt người?!!”
“Mẹ kiếp, Thanh Sát là yêu thú cấp cao!”
Phải biết rằng, yêu thú mặc dù cắn nuốt linh hồn sống nhưng rất hiếm khi ăn thịt người, lí do đắng lòng là bọn chúng không thể tiêu hóa được máu thịt.
Nhưng yêu thú cấp cao đã trải qua tiến hóa, nội tạng và các bộ phận đều tốt hơn gấp bội, nhịn lâu như vậy, tất nhiên rất thèm thịt người.
Máu thịt tuyệt đối bổ dưỡng hơn linh hồn, từng thớ thịt ẩn chứa dương khí người sống, yêu thú cấp cao yêu nhất chính là thịt người.
Ma thú thì càng không cần phải nói, hung tàn từ trong trứng, ngay từ con non cũng ăn thịt mà lớn.
Trong Tinh Môn Đại Hội lại xuất hiện một yêu thú cấp cao, mọi người ngàn vạn lần cũng không hề lường trước điều này.
Thanh Sát nuốt tu sĩ đó xuống bụng, mồm miệng há mở, vui sướng bước từng bước nặng nề di chuyển.
Nó vừa ăn một tu sĩ, tất nhiên mùi vị tuyệt vời gấp trăm lần người thường.
Người thường đa phần chỉ có dương khí, thể chất đặc thù thì có cả linh khí, riêng người tu chân thì ai mà chả linh khí.
Trong mười ngàn người mới có một người có linh căn, con số này nói nhiều không nhiều nói ít không ít, nhưng cũng đủ để biết người tu chân vượt trội như thế nào.
Thanh Sát vừa ngốn một thức ăn đầy ắp linh khí, tất nhiên cực kì ngon miệng.
Mọi người rút kiếm ra, có người ném phù chú vào người nó, mấy lá phù chạm vào Thanh Sát liền cháy, chỉ để lại một vệt đen trên người nó, không xi nhê gì.
Lại một vòng vây kiếm bổ xuống, quyết tâm đem Thanh Sát đâm chết.
Xoảng.
Tất cả trừng lớn mắt không thể tin.
Kiếm gãy rồi.
Da của Thanh Sát này cứng đến nỗi làm gãy kiếm của người tu chân!
Liễu Yên vung dải lụa trong tay, kéo các tu sĩ đang ngẩn người lại, không cho họ bị Thanh Sát nuốt mất.
“Mọi người cẩn thận, những ai tu vi Kim Đan trở lên mới đánh được nó.”
Từ bên ngoài động truyền lên tiếng bước chân, một đệ tử nam mặc y phục màu tím bước vào, “Có người đang đánh nhau?”
Đường Hi liếc qua một cái, trang phục tím của Vân Lan tông đây mà.
Người đó kinh ngạc, “Nguyệt sư tỷ?”
Cô từ trong trí nhớ lôi ra tên của đệ tử này, “Triệu sư đệ, đừng vào trong, nơi đây là sơn động của yêu thú cấp cao.”
Triệu Lỗi hoảng sợ, “Yêu thú cấp cao?!”
Keng keng.
Tiếng kiếm chém vào Thanh Sát giống như chém phải kim loại, Lãnh Tiêu Thành vung kiếm, như trừ để lại những vết xướt nhỏ thì chẳng có tác dụng gì.
Hắn nói lớn, “Cố ngăn nó lại, chúng ta tranh thủ chạy ra ngoài.”
Ầm.
Một đệ tử Thiên Tâm môn bị đánh văng về phía Đường Hi, cô theo bản năng muốn tránh đi, nhưng chợt nhớ lại gì đó, đỡ lấy không cho y va vào tường đá, ân cần.
“Vị huynh đệ này, ngươi có sao không?”
Người kia cảm kích, “Đa tạ Nguyệt cô nương giúp đỡ.”
Đường Hi đặt người qua một bên, Tử Linh kiếm xuất vỏ, chém một nhát vào dưới hõm cổ của Thanh Sát, để lại một nhát chém sâu, máu màu xanh lục trào ra.
Đường Hi vung kiếm gạt máu của nó xuống đất, cô thật sự không muốn nó dính trên kiếm của mình.
“Mọi người, đánh vào các nơi gấp cong trên cơ thể.
Thanh Sát có một lớp giáp sắt bao bọc xung quanh, nhưng cũng chỉ mà tấm khiên mà thôi.”
Lãnh Tiêu Thành nhắm vào vị trí phía sau đầu gối, thành công cắt một đường thật sâu.
“Thật sự chém được!”
Liễu Yên cho những tu sĩ khác chạy ra ngoài, trong tám người chỉ có ba người là Kim Đan kỳ, những đệ tử khác ở đây chỉ có thể bỏ mạng mà thôi.
Đường Hi nhìn gã tên là Triệu Lỗi, “Triệu sư đệ, ngươi ra ngoài trước, nơi này để chúng ta lo.”
Triệu Lỗi vừa vui vừa sợ, gã chần chừ, cuối cùng khom người, “Nguyệt sư tỷ, đa tạ.”
Đường Hi cười ha ha trong lòng.
Thật ra các ngươi không cần phải cám ơn ta, ta cũng đâu có thả các ngươi đi.
Tuy luật cấm giao chiến, nhưng nếu chết trong tay yêu thú thì đâu phải do giao chiến.
Các tu sĩ chạy ùa ra bên ngoài, hớn hở sắp thoát khỏi sơn động, liền đập mặt vào một thứ gì đó, đầu váng mắt hoa.
Có người nhanh chóng vươn tay chạm vào, phía trước trống không nhưng lại bị chặn bởi một lớp màng tàng hình, điên tiết.
“Kết giới?!!”
“Cái quỷ gì a?”
“Vì sao lại có kết giới ở đây?!”
Âm thanh của họ vọng vào bên trong, Liễu Yên mặt cắt không còn một giọt máu, môi run bần bật, Lãnh Tiêu Thành ánh mắt lạnh đi, nghiến răng.
“Có người muốn hại chúng ta.” Đường Hi lên tiếng.
Lãnh Tiêu Thành hai mắt hằn lên tơ máu nồng đậm, siết chặt tay, “Đúng vậy.”
A ha ha.
Người muốn hại các ngươi ở ngay đây chứ đâu?!
Ba người họ vây lấy Thanh Sát, không ngừng dùng kiếm bổ xuống, Liễu Yên càng lúc càng hoảng sợ, “Lãnh công tử, huynh thử phá kết giới xem.”
Đường Hi không nhìn nàng, tay phải nắm bắt kiếm quyết, điều khiển thanh kiếm lơ lửng nhắm vào Thanh Sát.