Đọc truyện Hệ Thống Siêu Cấp Toàn Năng Hóa – Chương 7: Tiểu Đội Hoa Việt!
Một tháng sau…….
Ở đâu đó trong U Minh Sâm Lâm có một thiếu niên đang đuổi theo một con yêu thú, nhìn kỹ thì con yêu thú đó là một con sói màu xám có tên là Ảnh Phong Lang, yêu thú cấp bật Tam giai trung kỳ, người đuổi theo không ai khác chính là Khải Minh, trước đây Khải Minh bị Hệ Thống lừa biết bao nhiêu lần, bị yêu thú đuổi giết thành quen, có một số chút nữa là tiễn Khải Minh ta xuyên không lần nữa, Ảnh Phong Lang là một trong số đó, bây giờ hắn quay lại đây để trả thù.
“Huyền Băng Trảm!” Khải Minh la lên, sau đó tung kiếm, hai đạo kiếm khí bén nhọn xẹt đến cắt đứt hai chân sau của Ảnh Phong Lang.
“Haha, không ngờ chứ gì, ca đã bảo là sẽ trở lại rồi mà!” Khải Minh chạy tới, nhìn con yêu thú xong liền vung kiếm kết thúc sự sống của nó.
“Hazz, cực khổ một tháng cày cuốc!” Khải Minh nói xong, liền mở bảng Giao diện lên xem, trong một tháng này Khải Minh không biết ăn bao nhiêu “Hành” của Hệ Thống, số lượng lôi điện đánh xuống người Khải Minh thậm chí có thể thấp sáng một thành phố nhỏ trong vài ngày luôn đấy chứ.
Tên: Dương Khải Minh.
Chủng tộc: Nhân Loại.
Tuổi: 16.
Huyết Mạch: Không.
Tu Vi: Trúc Cơ Cảnh Thất Tầng. (86% lên cấp)
Công Pháp: Luyện Thể Quyết, Huyền Băng Kiếm Pháp.
Thần Thông: Thần Nhãn, Bản Đồ.
Vũ Khí: Huyền Băng Kiếm.
Chiến Thú: Không.
Chiến Thần: Không.
Thê Tử: Không.
Tình Lữ: 1.
Hệ Nguyên Tố: Hoả,…… Quang.
Điểm tích lũy: 1560.
Vàng: 36, Bạc: 1565.
“Còn 2 tháng nữa tới Đại hội Tông Tộc, đi cày thêm thôi.” Khải Minh nói với vẻ chán nản.
Khải Minh cũng phát hiện là giết người số điểm tích lũy nhiều hơn giết quái, số là lúc trước Khải Minh đang săn yêu thú thì có một tiểu đội dong binh khoảng mười người chặn cướp, thế là cậu giết chúng, rồi phát hiện giết người số điểm tích lũy cao hơn giết yêu thú, người thường 2 điểm, cường giả điểm cứ tăng theo tu vi của bọn chúng, giết người gây nhiều tội ác sẽ nhận điểm gấp đôi.
Khải Minh tiếp tục con đường diệt sát yêu thú, đi được một lát thì nghe tiếng đánh nhau, Khải Minh gặp đã mấy lần đều mặc kệ, nhưng lần này cậu chạy tới chỗ đó vì lúc nãy Khải Minh phát hiện trên màn hình có mười chấm xanh thì giờ còn sáu, bốn chấm đen và một chấm xanh đang nhấp nháy.
Khải Minh chạy đến nơi thì thấy năm người đang đứng đánh với con yêu thú, năm người ba nam hai nữ, bọn họ ai nấy đều thương tích đầy mình, phía sau là một cô gái khoảng 17 18 tuổi gì đó đang nằm hấp hối, phía xa xa nữa lại có bốn người đã hết sinh cơ, 3 nam 1 nữ, đối diện là một con Mãng Thanh Xà, Yêu thú cấp bật Tứ Giai Hậu kỳ, thân hình khổng lồ với chiều dài khoảng hai mươi mét.
Khải Minh lao vào trận chiến rút kiếm đánh về con yêu thú, kiếm khí tung khắp nơi, con yêu thú chật vật né tránh, một lúc sau nó nắm bắt cơ hội đánh ập chiếc đuôi về Khải Minh, làm Khải Minh văng vào cành cây gần đó, phun ra một ngụm máu.
Khải Minh phóng trở lại, đánh về phía Mãng Thanh xà, kiếm khí chiêu thức tung ra liên tục, một lát sau năm người kia hồi phục được một chút liền xông vào trợ giúp, con yêu thú bị sáu người vây công nhanh chóng bại, chủ yếu là đòn đánh từ ba người có tu vi trúc cơ là Khải Minh và hai người bên kia.
Sau khi giết chết Mãng Thanh xà, Khải Minh tìm một gốc cây gần đó ngồi xuống trị thương, mấy người bên kia cũng vậy, trong đó một người dùng thuỷ thuật rửa sạch vết máu xung quanh và dùng Băng thuật đóng băng con yêu thú lại, vì khi ngửi thấy mùi máu yêu thú sẽ tìm đến.
Một lúc sau hắn khỏe hơn, liền sử dụng Thần Nhãn kiểm tra đám người này, hắn thấy có một người tu vi Trúc Cơ Tam Tầng, là một trong ba nam nhân, hai người còn lại một Luyện Thể Lục Tầng, một Luyện Thể Ngũ Tầng.
Một người tu vi Trúc Cơ Nhất Tầng là một trong hai nữ, cô gái còn lại có tu vi Luyện Thể Ngũ Tầng và cô gái bị thương đang được chữa trị kia là Luyện Thể Tam Tầng.
“Yếu như vậy hèn gì…” Khải Minh nghĩ thầm trong đầu.
Hệ Thống nói nguyên một tràng dài.
“Cảm ơn đệ đã trợ giúp, huynh tên là Quốc Phong, đội trưởng tiểu đội này!” Người nam tử có Tu vi Trúc Cơ lại chỗ Khải Minh và nói.
“À không có chi, đệ thấy mọi người nguy hiểm nên giúp ấy mà!” Khải Minh trả lời rồi quay sang cô gái đang nằm đằng kia nói.
“Phong huynh, vị tỷ tỷ kia không có sau chứ!” Khải Minh dùng Thần Nhãn nên biết được tuổi của bọn họ, Quốc Phong 25 tuổi, hai người thanh niên kia một người 24 và một người 20 tuổi, vị nữ tử Trúc Cơ kia thì 21 tuổi, cô gái kia thì 24 và người đang nằm 18 tuổi, ai cũng lớn tuổi hơn Khải Minh.
“Đó là Lê Khả Hân, muội muội huynh, huynh vừa cho muội ấy dùng Đan Dược rồi, chắc lát khỏe lại thôi!” Quốc Phong nói, trên mặt mang theo cảm giác lo lắng.
“À tỷ ấy chắc không sau đâu!” Khải Minh tự tin nói, vì lúc nãy trên màn hình Bản Đồ, đốm sáng của Khả Hân không còn nhấp nháy nữa, mà đã trở thành một màu xanh dương như những người khác.
“À cảm ơn đệ quan tâm, mà sao đệ gọi muội ấy là tỷ vậy, muội ấy mới 18 tuổi à!” Quốc Phong mang vẻ mặc nghi hoặc nói.
“Đệ, 16 tuổi!” Khải Minh trả lời một cách vô tư.
“Đệ… Đ… e… Đệ nhỏ vậy mà có tu vi kinh khủng vậy?” Quốc Phong lắp bắp nói.
“Hì hì….” Khải Minh chỉ cười trừ.
“Thôi dù sao bọn ta cũng cám ơn đệ, vị tỷ tỷ này tên là Đường Phương!” Quốc Phong dẫn Khải Minh lại giới thiệu tên, nữ tử này là người có tu vi Trúc Cơ.
“Người này tên là Lý Tố Như, hai người này tên là Tô Viễn và Trần Trung.” Quốc Phong giới thiệu ba người còn lại.
“Chào ca ca tỷ tỷ mọi người khỏe!” Khải Minh mở lời chào.
“Đệ…… à mà Đệ tên gì?” Đường Phương ngước nhìn hỏi Khải Minh.
“Đệ xin lỗi quên giới thiệu, đệ tên Khải Minh. Khải Minh không biết họ nghĩ gì nên giấu đi họ của mình.
“Khải Minh đệ ở đây làm gì vậy?” Đường Phương thắc mắc hỏi.
“À đệ đi rèn luyện sức chiến đấu ấy mà!” Khải Minh thản nhiên nói.
“Đệ có muốn đi theo chúng ta không?” Quốc Phong hỏi.
“Tiểu đội chúng ta tên là Hoa Việt, mới thành lập không lâu, lần này vào đây tìm thảo dược với săn một ít yêu thú để bán kiếm tiền, không ngờ lạc đường vào đây rồi đụng con yêu thú này.” Đường Phương nói.
Khải Minh trầm tư suy nghĩ, đi theo bọn họ cũng không sao, nhất là có ba mỹ nhân thế kia, tuy Tố Như không đẹp lắm nhưng cũng xem là khá được đi, thân hình đầy đủ cả khuôn mặt thì rất xinh nhưng thua hai người kia, còn Đường Phương dáng người đầy đủ, riêng hai đồi núi phía trước quả thật rất to, khuôn mặt rất đẹp nhưng không bằng Ánh Tuyết, đối với Khả Hân nàng có diện mạo đẹp hơn Ánh Tuyết từ dáng người đến cả nhan sắc, chỉ riêng một điều là “Ti vi màn hình siêu phẳng.”
Khải Minh nghĩ trong đầu, 18 tuổi cơ đấy, rất xinh đẹp chỉ mỗi tội bị “lép”, nghĩ tới đây Khải Minh lắc đầu….thầm than.
“Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Thấy Khải Minh lắc đầu bọn họ tưởng Khải Minh không đồng ý nên thất vọng.
“Thôi đệ không theo tụi huynh cũng không sao, cảm ơn đệ vì lúc nãy đã giúp!” Quốc Phong mang vẻ buồn bã mà nói, thú thật bọn họ vừa mất bốn người, giờ đang bị lạc vào sâu bên trong Sâm Lâm, với lại một số vẫn còn đang bị thương, nên rất muốn Khải Minh giúp.
“À không đệ theo mà, đệ lắc đầu vì chuyện khác thôi!” Khải Minh cười tươi nói.
Bọn họ nghe vậy cũng mừng hơn, sau đó bắt đầu dọn dẹp chôn cất đám người chết, rồi tìm kiếm chỗ trú qua đêm, Một lát sau Khải Minh dùng Bản Đồ tìm được một hang động vắng.
Đám người đi đến hang, hang không to lắm chiều cao khoảng 5 mét ngang 3 mét và sâu khoảng 10 mét.
Hang khô ráo từ lâu không có động vật đến đây, thế là bọn họ quyết định ở lại hang.
Khải Minh nhờ hai người Tô Viễn và Trần Trung tìm kiếm củi khô mang về còn mình đi săn, con rắn lút trước hắn bỏ vào không gian Hệ Thống rồi vì hắn ghét ăn thịt rắn.
Một lúc sau Khải Minh trở lại với một con lợn rừng, là một Con Yêu thú Nhất Giai tên là Liệt Quy Trư, nặng khoảng 200 kg.
Khải Minh lấy một nhánh cây lớn xuyên con lợn qua, sau đó bắt lửa từ từ quay, lâu lâu còn cho thêm chút Gia vị mà Khải Minh tự chế.