Đọc truyện Hệ Thống Siêu Cấp Toàn Năng Hóa – Chương 43: Phó Bản (3)
Khải Minh vui mừng, hắn có Bản Đồ mà, hắn có thể biết được từng tên quân địch đang ở đâu, như thế thì trận chiến này phần thắng càng cao hơn rồi.
Hắn suy nghĩ một lúc, liền dùng khuôn mặt đầy vẻ thắc mắc hỏi Hệ Thống.
“Hệ Thống, Minh Khê Thành có khoảng bảy vạn quân thủ thành, cùng với hơn một triệu dân cơ mà, không mở đường máu xông ra hoặc đánh lui quân Tần được sao?”
Hệ Thống giải thích rõ ràng từng chi tiết cho Khải Minh.
Trong lúc Khải Minh vẫn còn đang tìm kế, thì bỗng dưng quân lính ùn ùn xuất hiện trên đường, khiến cho bá tánh trong thành một phen hoảng loạn.
Khải Minh nghĩ thầm “Chã nhẽ quân Tần đã đến rồi sao?”
Hắn đi về phía phủ thành chủ, vừa đi vừa xem Bản Đồ, quả thật phía bên ngoài có vô số kể những chấm đen bao quanh toàn thành.
Về đến phủ thành chủ, do Khải Minh từng cứu Nam Trung, nên hắn được thành chủ Minh Khê Thành cho phép đi lại tự do trong thành, và tự do ra vào phủ thành chủ.
Bước vào phòng họp của phủ thành chủ, Khải Minh nhìn thấy hiện tại đang có mặt rất nhiều người, Nam Trung, Thành chủ Minh Khê Thành và mấy gia chủ của những gia tộc lớn nhỏ trong thành, trên mặt của những người này điều hiện ra những vẻ lo lắng.
“Dương Thiếu, ngài đến rồi à!” thấy Khải Minh bước vào, Nam Trung cố tỏ vẻ vui mừng buôn lời chào.
“Vâng, ta vừa đi dạo quanh thành, thấy binh lính trong thành đang tập trung, có chuyện gì xảy ra à?” Khải Minh giả vờ không biết gì.
“Thế ngươi đây là, người đã ra tay cứu giúp Nam Trung sao!” một vị trung niên ngồi ở vị trí chủ toạ ( nơi dành cho người có chức vị cao nhất) nhìn Khải Minh hỏi, ông ta là thành chủ Minh Khê Thành, tên là Nhất Nam.
“Ta tiện tay cứu giúp thôi, thế ông đây là?” Hắn giả vờ không biết hắn.
“Ta là thành chủ Minh Khê Thành, tên là Nhất Nam!” Nhất Nam ra vẻ cao thâm nói.
“A, hóa ra là thành chủ, ta xin lỗi khi không chào hỏi trước, thất lễ, thất lễ rồi.” Khải Minh giả vờ kinh ngạc.
“Không sao, mà chuyện hiện tại là chúng ta đang bị quân Tần tiến đánh, theo tin tình báo thì bọn chúng đã đóng quân cách thành 3 dặm, bọn chúng đã bắt đầu vây thành và tình hình hiện tại là chúng ta đang bị cô lập!” Nhất Nam kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Khải Minh gật gù nghe chuyện, rồi sao đó lại suy nghĩ gì đó, thấy hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng là ân nhân của Nam Trung, Nhất Nam cho hắn một vị trí, Khải Minh ngồi trên ghế cố gắng tìm cách để phá giải vấn đề này, đám người kia thì lại tiếp tục bàn tán.
“Theo ta thấy chúng ta nên mở đường máu xông ra ngoài!”
“Chúng ta không thể bỏ thành được!”
“Ta cứ thủ thành thôi, chờ đợi viện quân đến!”
“Theo ta………..”
“…………….”
Vô số những lời bàn tán, đề nghị được đưa ra.
“Được rồi, tất cả im lặng!” Nhất Nam vỗ mạnh tay xuống bàn để kết thúc cái sự ồn ào này, thấy đám người im lặng hắn tiếp tục nói.
“Theo ta thấy, Minh Khê Thành chúng ta không thể bỏ được, từ bây giờ các ngươi hãy đưa ra ý kiến về việc thủ thành đi.”
“Minh Khê Thành tuyệt đối không thể để thất thủ, nhưng về việc thủ thành ta e là,…” Một lão giả bộ dáng cao thâm bước ra nói.
“Thế Quân Sư có cao kiến gì?” Nhất Nam bộ dạng lo lắng nhìn tên Quân Sư gì đó cung kính hỏi.
“Theo ta được biết thành trì chúng ta có địa thế dễ thủ khó công, quân Tần cũng biết điều đó, cho nên mới vây thành, chờ khi chúng ta hết lương thực bọn chúng sẽ không đánh mà thắng!” Tên Quốc Sư này tên là Bạch Duệ, hắn đã làm Quốc Sư cho Minh Khê Thành đã hơn 20 năm.
“Nhưng về việc thủ thành, ta e là Minh Khê Thành chỉ cầm cự được khoảng hai đến ba tháng, theo ta thấy, chúng ta nên cho một đội quân nhỏ mở đường máu xông ra ngoài để gọi viện quân.” Bạch Duệ với bộ dáng cao thâm nói.
Nghe nói đến viện quân, Khải Minh liền mở ra được một ý tưởng, hắn hỏi Hệ Thống.
“Hệ Thống, nếu ta gọi được viện quân, thì vấn đề này phải chăng là được giải quyết.”
Hệ Thống dứt lời làm Khải Minh ngơ cả người, gì cơ, không chỉ mỗi Minh Khê Thành đang đánh nhau, mà hiện tại cả Trần Quốc đang chiến loạn không ngừng, m* nó, lão tử đi nhầm phó bản chăng, nhức cả đầu a.
Đang ngơ ngác, bỗng Khải Minh bật dậy, hắn vừa nãy ra một kế, thủ thành thì thủ thành, ta sợ sao, hết lương thực thì lấy của bọn nhà Tần kia nuôi quân dân mình là được rồi, chả phải sao, người khác không biết chứ hắn thì biết rõ kho lương, kho vũ khí, thậm chí từng tên địch ở đâu mà.
“Ta có một kế sách!” Khải Minh bất ngờ nói lớn.
“Thế ngươi có kế gì?” Nhất Nam ánh mắt hy vọng nhìn Khải Minh.
Khải Minh nhìn ánh mắt ấy chợt cảm thấy ớn lạnh, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói.
“Theo như lời vị Quân Sư này thì chúng ta nên mở đường máu xông ra ngoài phải không?”
Khải Minh dừng một chút sau đó nói tiếp.
“Nhưng các vị có nghĩ rằng, không chỉ Minh Khê Thành, mà hiện tại cả Trần Quốc điều bị quân các Quốc gia khác kéo đến đánh hay không, khi nghe tin Tần Quốc đánh chiếm Trần Quốc, các Quốc Gia khác sẽ chịu ngồi yên hay sao?”
Thấy cả đám người đang chìm vào suy nghĩ gì đó, Khải Minh định tiếp tục nói gì đó thì tiếng Hệ Thống vang lên.
Khải Minh nghe vậy, liền dùng thần thức tìm vào bảng thông tin Phó Bản.
Bảng Thông Tin Phó Bản
(chuyên cập nhật toàn bộ mọi chuyện về phó bản lần này)
15 phút trước: do bị hơn 500 triệu quân từ 4 nước, là Tần Quốc, Thuỷ Quốc, Lê Quốc và Hàn Long Quốc vây đánh, Nguyễn Quốc đã thất thủ, Hoàng Đế Nguyễn Quốc tự vẫn, chỉ còn một số thành viên Hoàng Thất còn sống sót đang chạy về Trần Quốc.
Nam Việt Quốc hiện đang bị 300 triệu quân từ ba nước vây đánh, gồm Bắc Quốc, Lang Quốc và Hàn Long Quốc, hiện tại Nam Việt Quốc đã có 12 thành trong tổng số 59 thành bị chiếm đóng.
Tần Quốc là Quốc gia mạnh nhất trong Cửu Quốc, cho nên các nước còn lại vừa đánh ba nước đồng minh là Trần Quốc, Nguyễn Quốc, Nam Việt Quốc, vừa tiến quân đánh Tần Quốc.
Quân số đánh Tần Quốc gồm.
– Hàn Long Quốc 250 triệu
– Lang Quốc 300 triệu
– Lê Quốc 200 triệu
– Thuỷ Quốc 150 triệu
– Bắc Quốc là đồng minh của Tần Quốc nên đã gửi 200 triệu quân đến tiếp viện Tần Quốc.
Quân số đánh Trần Quốc gồm.
– Tần Quốc 200 triệu
– Lang Quốc 150 triệu
– Bắc Quốc 200 triệu
– Hiện tại đã có 7 thành, trong tổng số 81 thành của Trần Quốc bị thất thủ.
Quân Số của các quốc gia.
– Tần Quốc 2,5 tỷ quân
– Bắc Quốc 1,8 tỷ quân
– Trần Quốc 950 triệu quân
– Hàn Long Quốc 800 triệu quân
– Lang Quốc 780 triệu quân
– Nam Việt Quốc 710 triệu quân
– Lê Quốc 700 triệu quân
– Thuỷ Quốc 500 triệu quân
– Nguyễn Quốc 3544 quân ( Nguyễn Quốc đã bại, đây chỉ là tàn quân chạy thoát được.)
Khải Minh xem thông tin mà ngán ngẩm, ôi cái định mệnh, 2,5 tỷ quân, sao mà kinh khủng thế, hơn nữa lại có thêm một đồng minh với số lượng 1,8 tỷ, cái tình tiết vô lí gì đây, đừng bảo ta là phải đánh bại gần 4 tỷ quân kia nha, đây mới chỉ 20 vạn mà ta còn chưa giải quyết xong đây nè.
Khải Minh khuôn mặt khổ sở nhìn về đám người nói cái suy nghĩ lúc trước.
“Chúng ta sẽ vẫn tiếp tục thủ thành, còn về việc lương thực, binh khí thì ta đã có cách.”
“Cách gì?” Nhất Nam khuôn mặt hào hứng.
“Cướp!” Khải Minh thản nhiên trả lời.
“Cướp, nhưng cướp ở đâu?” Nhất Nam tỏ vẻ khó hiểu.
“Đương nhiên là từ quân địch rồi, chứ ông nghĩ ở đâu!” Khải Minh tỏ thái độ dửng dưng mà nói.
“Việc này,….. nhưng chúng ta không biết vị trí chính xác kho lương của kẻ địch mà.” Nhất Nam suy nghĩ gì đó, rồi lại tiếp tục nói.
“Ta tự có cách, ông chỉ cần cho ta mượn một ít người thôi!” Sau câu nói của Khải Minh, Nhất Nam trầm tư suy nghĩ, một lát sau hắn mới nói.
“Được thôi, giờ ta cũng chả còn cách nào khác, ta tạm tin ngươi vậy, người thì ngươi cứ chọn từ trong quân!” Nói xong hắn lại tiếp tục bàn về việc thủ thành, còn Khải Minh cầm theo lệnh bài đi về phía doanh trại.