Hệ Thống Siêu Cấp Toàn Năng Hóa

Chương 15: Thu Thuộc Hạ Và Trở Về!


Đọc truyện Hệ Thống Siêu Cấp Toàn Năng Hóa – Chương 15: Thu Thuộc Hạ Và Trở Về!

Khải Minh xem thông tin nhân vật xong liền ra ngoài, để cái triệu hoán lần sau dùng, bây giờ vẫn chưa cần.

Hắn tập hợp tất cả mọi người ra phòng họp, sau khi nâng cấp Thiên Hải, Khải Minh thấy sự biến đổi rõ rệt, bên ngoài nhìn vẫn vậy, bên trong thì từ bốn phòng ngủ thành 100 phòng, một phòng bếp rất lớn, một nhà kho khổng lồ dài khoảng 50 mét và cao đến 10 mét, riêng phòng họp lúc trước chỉ khoảng 10 người, mà giờ có thể chứa khoảng 200 người.

Một lát sau tất cả tập hợp đầy đủ.

“Ngươi làm gì mà Không Gian Thuyền này lớn thêm vậy?” Nguyệt Nhi ánh mắt hiếu kỳ nhìn Khải Minh hỏi.

“À, ta sửa sang một chút ấy mà!” Khải Minh cười cười nói.

“Thế đệ kêu bọn ta lại đây làm gì vậy?” Đường Phương nhìn Khải Minh hỏi.

“À, ta có 2 chuyện muốn thông báo cho mọi người!” Khải Minh nhìn lướt qua đám người rồi nói.

Thấy bọn họ im lặng hắn liền tiếp tục nói.

“Thứ nhất, Huyết Sát Lang Dong Binh Đoàn đã bị ta diệt, vì thế mọi người không cần lo bị bọn chúng đuổi giết nữa, à mà Nguyệt Nhi, con Thuyền này có tên rồi đó!”

“Tên gì vậy, ngươi vừa đặt à?” Nguyệt Nhi khuôn mặt cười tươi hỏi.

“Ừ, ta vừa đặt tên là Thiên Hải.”

“Thứ Hai, là bây giờ các người định làm gì tiếp theo, à mà thi thể của Quốc Phong ca đâu.” Khải Minh trả lời Nguyệt Nhi xong, quay qua nói với đám người đó, rồi nhìn về tiểu đội Hoa Việt hỏi.

Số là trước khi đi đến Huyết Sát Lang Trại, Khải Minh có đem thi thể Quốc Phong về Thuyền.

Về việc Khải Minh nói diệt cả đám Huyết Sát Lang Dong Binh Đoàn bọn họ đều không nghi ngờ gì, vì lúc trước Khải Minh từng giết một tên Kim Đan và một số Trúc Cơ cảnh nhẹ nhàng như thế, cộng với chấn động ở Sâm Lâm lúc đó thì ai cũng tin lời Khải Minh.

“Ca ca được chôn ở một ngọn đồi gần đây, cảm ơn đệ đã giúp ta.” Khả Hân vẻ mặt buồn bã nói với Khải Minh.

“Rồi thế các người tính làm gì?” Khải Minh nhìn đám người tiếp tục hỏi.

“Có lẽ chúng ta sẽ về tông môn.” Vị trưởng lão lên tiếng, bọn họ còn ba người trưởng lão và hai nữ tử, trên mặt ba người đều mang nỗi thất vọng lớn, bọn họ bị giết quá nhiều người.


“Cám ơn vị Thiếu Hiệp ra tay cứu giúp, cả đời này bọn ta sẽ nghi nhớ ơn này!” Vị trưởng lão nhìn về Khải Minh cúi đầu nói.

“Được rồi, tiện đường về Thanh Dương Thành ta cho các người đi nhờ.” Khải Minh nhìn ba người giọng điệu ôn hòa nói.

“Vậy đa tạ ngài rồi!” Một vị nữ đệ tử cung kính chấp tay đáp.

Khải Minh mặt nhăn lại nghĩ “Ta không già tới mức gọi là ngài chứ?”

Mặc kệ điều này, Khải Minh bảo bọn họ trở về phòng của mình, rồi quay qua đám người Hoa Việt hỏi.

“Còn các ngươi?”

Tiểu đội Hoa Việt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không ai trả lời, bỗng Khả Hân lên tiếng.

“Mạng này được đệ cứu, giờ tỷ không còn người thân nào nữa, có thể cho ta theo đệ không, tỷ có thể làm nô tỳ cho đệ mà.” Khả Hân dùng đôi mắt khẩn cầu nhìn Khải Minh.

“Bọn tỷ cũng vậy, bọn tỷ cũng muốn theo đệ!” Đường Phương nói, Tô Viễn và Trần Trung đều nhìn Khải Minh gật đầu.

“Cũng được nhưng đệ có một điều kiện, là không được phản bội đệ và phải có khế ước!” Khải Minh nhìn ba người nói.

“Bọn ta đồng ý!” Cả bốn người đều đồng thanh nói.

Khải Minh gật đầu rồi câu thông Hệ Thống, lập khế ước với ba người Đường Phương, Tô Viễn và Trần Trung.

Lý do Khải Minh không lập Khế Ước với Khả Hân là không muốn nàng làm thuộc hạ của mình.

Hắn cảm thấy hắn vẫn có một phần trách nhiệm trong vụ Quốc Phong bị giết, nếu hắn đến sớm hơn một chút thì Quốc Phong đã không phải chết rồi.

Sau khi bọn họ gật đầu, liền có một luồng sáng từ Khải Minh, phóng thằng đến ba người họ tạo thành những hình thù kỳ quái, một lát sau những hình thù này biến mất để lại một hoa văn rất lạ ở trên lòng bàn tay của họ, hoa văn có sáu cánh một hình thập tự ở giữa, cả hoa văn lớn khoảng 10 cm, có màu đỏ trên cánh tay mỗi người.


Âm thanh của Hệ Thống vang lên liên tục.

“Ta, ta đột phá.” 3 người hoảng hồn nhìn về Khải Minh.

“Là ta giúp các người đấy, sau này không được phản bội ta, phản bội ta, Chết.” Khải Minh nhìn 3 người Nghiêm giọng nói.

“Vâng chủ nhân, bọn thuộc hạ thề chết theo chủ nhân!” Ba người quỳ một chân hướng Khải Minh nói.

“Được rồi, sau này gọi ta là Thiếu Chủ đi, đừng gọi chủ nhân!” Khải Minh gật đầu nói tiếp.

“Vâng, Thiếu Chủ!” Cả ba đồng thanh nói.

“Thế còn ta, đệ không nhận ta à.” Khả Hân buồn bã nói.

“Đệ muốn tỷ làm lão bà của ta!” Khải Minh nói nhỏ vào tai Khả Hân, chỉ thấy nàng mặt đỏ lên.

“Được rồi mọi người trở về đi, ba người kiểm tra và bảo vệ Thiên Hải này, còn Khả Hân tỷ thì tới chỗ Nguyệt Nhi.” Khải Minh nhìn bốn người rồi phân công, công việc.

Khải Minh chuyển hướng Thiên Hải về Thanh Dương Thành.

Lúc này Khải Minh đang ngồi trên mũi Thuyền nhìn về phía trước suy tư, Thiên Hải đã bay về Thanh Dương Thành đã được hai ngày rồi, bọn người Phi Linh Môn vừa xuống không lâu, theo như Khải Minh tính thì chắc khoảng hai ngày nữa sẽ về đến Thanh Dương Thành.

“Giờ ca là vô đối, ca đây sẽ đứng trên đỉnh cao nhân sinh, ha ha ai cản ca, ca sẽ đập kẻ đó,……” Khải Minh bỗng đứng dậy hét lớn.


Tiếng Hệ Thống mỉa mai.

“Ta có tu vi Bán Tiên còn sợ ai nữa,.. chả nhẽ,.. chả nhẽ có kẻ mạnh hơn ta à Hệ Thống!” Khải Minh hiếu kì hỏi Hệ Thống.

Hệ Thống nói với giọng đầy khinh thường.

“Con m* nó, Thiên Nhân Cảnh chạy đầy đường, thế chả phải lão tử mới bắt đầu con đường cường giả sao!” Khải Minh kinh ngạc nói.

Khải Minh trở lại khoang thuyền tiếp tục công việc ăn, ngủ, chọc các nữ, như thế cứ lặp đi lặp lại hai ngày.

Sau hai ngày cũng tới Thanh Dương Thành, Khải Minh neo Thuyền cách Thành hai dặm, sau đó ôm hai nữ Khả Hân và Nguyệt Nhi nhảy xuống ra hiệu cho đám người phía sau nhảy theo, đợi bọn họ đều xuống, Khải Minh liền thu Thiên Hải vào kho đồ, xong cả sáu người hướng Thanh Dương Thành đi đến.

“Dừng lại, các người là ai, đi đâu!” Mấy tên lính canh thấy nhóm người Khải Minh liền hỏi.

“Ta là Tam Thiếu gia của Dương gia, mấy người phía sau là thuộc hạ của ta.” Khải Minh thản nhiên nói.

“Ra là Dương gia Tam Thiếu, nhưng chúng tôi vẫn phải làm theo qui định, mỗi người qua cửa một lượng bạc, tất cả sáu lượng!” Tên lính cười cười nói.

“Đây!” Khải Minh đưa cho tên lính 10 lượng xong bước vào thành, đám người phía sau thấy thế cũng đi theo.

Vào Thành, Khải Minh chả thấy trong Thành có thay đổi gì lắm, chỉ có điều hơi nhiều người thôi, đa số là người bên ngoài, các tán tu,…. còn mười ngày nữa Đại Hội Tông Tộc của Thanh Dương Thành diễn ra nên bọn họ có lẽ đến đây vì sự việc này.

“A, không ngờ ngươi là Tam thiếu gia luôn đấy!” Nguyệt Nhi lếu tếu nói.

“Ủa, ta chưa nói cho ngươi biết à?” Khải Minh nhìn Nguyệt Nhi cười cười nói.

“Chưa!” Nguyệt Nhi trả lời rồi liền quay sang chỗ khác, nàng giận.

“Ể, nàng sao vậy ta?” Khải Minh thấy Nguyệt Nhi quay qua chỗ khác bèn gãi gãi đầu khó hiểu.

Khải Minh đi đến Dương gia vừa định bước vào thì.

“Ngươi là ai, sao lại đến Dương gia!” Vài tên gác cổng chặn Khải Minh lại nói.

Khải Minh lúc này thắc mắc; “Ta mới đi có ba tháng, bọn họ quên ta rồi à?”

“Ta là Khải Minh, Tam Thiếu gia của Dương gia!” Khải Minh điềm tĩnh nói.


“Tam Thiếu gia, chả phải tên phế vật Tam Thiếu có Tu vi Tôi Thể Tam Tầng không tu luyện được nữa à.” Đám người kinh ngạc nói.

Khải Minh thắc mắc, chuyện gì thế, hôm nay hai tên này sao dám nói với mình như vậy, phản à.

“Được rồi, có cho ta vào không?” Khải Minh nhíu mày nói.

“Ha ha muốn vào cũng được, đưa phí đây, 100 lượng bạc một người, không thì không cần vào!” Hai tên đấy cười cười nhìn Khải Minh.

“Đây là nhà ta, ta vào nhà mà phải cần đóng phí sao?” Khải Minh tức giận nói.

“Phế vật như ngươi cũng tự nhận là Thiếu Gia sao, ngươi tự soi gương lại đi!” Hai tên gác cổng nở nụ cười khinh bỉ nhìn về Khải Minh.

“Phế con m* ngươi!” Khải Minh đá một cú làm hai tên đó lún xâu vào tường không cần nhìn cũng biết hai tên này đã chết.

Khải Minh tức giận đi về Phòng nghị sự của Dương gia.

Đến phòng nghị sự từ xa Khải Minh đã nghe lời tranh cãi.

Trong phòng nghị sự hiện đang hiện diện cao tầng Dương gia, gồm có: Dương gia, gia chủ Dương Hùng.

Đại trưởng lão Dương gia, Dương Thần, cũng là gia gia của Khải Minh.

Nhị Trưởng lão Dương Khuyết.

Tam Trưởng lão Dương Nam.

Ngũ Trưởng lão Dương Thiên.

Lão Tổ Dương gia Dương Khiêm.

Và các con cháu chắc chít của bọn họ cũng có mặt đầy đủ.

Ngoài ra còn có cả Diệp Ánh Tuyết nữa.

Khải Minh đi đến phòng nghị sự liền tung cước đá văng cánh cửa đi, tức giận hỏi.

“Tên nào bảo ta là phế vật đâu?” Khải Minh biết bọn lính gác đó không có lá gan đó, ít nhất cũng có một kẻ nào đó đứng đằng sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.