Đọc truyện Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen – Chương 27: Đổng tuyết kiều
Anh Kiệt nhìn sang sáu người còn lại, vẫy tay với bọn họ: “Các cô qua đây, phục vụ người anh em mới của tôi cho thật tốt”
Sáu người con gái đó mặc dù có chút thất vọng, nhưng nhìn vẻ đẹp trai của Lâm Khang, vẫn cười bước đến ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Lập tức Lâm Khang mặt đỏ như quả gấc, đối với sáu người con gái xinh đẹp ai nấy đều ăn mặc hở hang làm hắn hồi hộp như ngồi trên chảo lửa.
“Anh đẹp trai lần đầu tới chơi sao? Thật đáng yêu mà ~” Một cô gái không nhịn được trêu trọc hắn
“Chăm sóc cậu ta tốt vào, cậu ta vẫn còn trai tơ đấy, hắc hắc” Anh Kiệt nói xong không nhịn được cười lớn.
Nghe vậy Lâm Khang mặt càng đỏ thậm chí đến cái cổ cũng trở lên đỏ bừng.
Diệp Hoa hai người lặng im ngồi một góc tối, hắn nhẹ nhàng lấy ra một chai rượu, mở nắp rót đầy hai ly đặt trên bàn, chậm rãi cầm ly rượu đặt lên môi.
Hành động của hắn hết sức đơn giản nhưng lại làm người con gái bên cạnh run rẩy không thôi
“Diệp Hoa, mình…mình…” Người con gái đó liếc nhìn hắn, có chút hồi hộp, cúi người ngồi xuống bên cạnh hắn
“Không ngờ lại gặp cô ở đây” Diệp Hoa lắc lắc ly rượu, nhìn cô nở nụ cười nghiền ngẫm
Nghe anh nói vậy thần kinh của cô lập tức trở lên căng thẳng, sắc mặt tái nhợt. Đổng Tuyết Kiều lúc này khóc không ra nước mắt, ngày đầu tiên đi làm lại gặp ngay người mình thích, không chỉ vậy bỗng anh từ học sinh tự nhiên nhảy thoắt cái lại trở thành lão đại của ông chủ mình. Thân phận này quả thực làm cô không thể tiếp thu nổi.
Đổng Tuyết Kiều không dám ngẩng đầu đối diện với anh, cô cúi đầu thật sâu, như muốn che giấu khuôn mặt của mình, cô lí nhí nói: “Mình…đang cần tiền gấp nên chỉ đi làm hôm nay thôi” Thật xấu hổ khi gặp người mình thích ở đây, liệu anh có cảm thấy mình dơ bẩn không?
Tâm tình không tốt, Diệp Hoa bỗng nổi lên tâm tư xấu xa, hắn để cô ngồi lên đùi mình, đưa tay nhéo má cô: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Không ngờ Diệp Hoa cũng có một mặt xấu xa đến vậy, gò má của cô lập tức ửng đó giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Ừm, chỉ vậy thôi”
Chưa kịp dứt lời Diệp Hoa cười lớn, hắn nhìn cô bỗng nhiên cảm thấy trêu đùa cô thật thú vị
“Cô hiểu lầm rồi, đến đây không phải phục vụ đâu”
Đổng Tuyết Kiều chăm chú nhìn anh, cảm giác có thanh âm của anh có điều lạ thường, cô lập tức hỏi ngược: “Vậy mình phải làm gì?”
Diệp Hoa cúi đầu, ghé sát tai cô nhẹ nhàng nói: “Cô đến đây là để phục vụ đàn ông”
Dáng vẻ căng thẳng của cô làm hắn hết sức hứng thú, ngón tay thon dài liên tục vuốt ve gương mặt của cô, cánh tay từ từ trượt xuống.
“Nhưng…chúng mình là bạn học” Đổng Tuyết Kiều gương mặt đỏ bừng dường như có thể nhỏ ra máu, ngón tay thon dài của hắn mơn trớn trên người cô, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cơ thể hắn nóng bừng, lật người ép người con gái xuống ghế sofa, cúi đầu nhìn vào mắt cô, ừm một đôi mắt đẹp, môi mỏng khẽ nhếch trở lên thành một vòng cung hoàn hảo: “Bạn học…cũng có thể mà”
Triệu Bảo Vân ôm người con gái trong lòng, ngạc nhiên nhìn cảnh diễn trước mặt, lão đại chuyển tính rồi, ở phòng đơn diễn cảnh nóng bỏng thế này.
Đổng Kiều Tuyết nghiêng đầu không dám đối mặt với anh, lúc này cô cảm thấy anh thật xấu xa, nhưng đối diện với người mình thích cô cũng chỉ nằm yên mặc anh đùa cợt.
Nhiệt độ trong phòng như tăng lên, không chỉ Triệu Bảo Vân ngay cả Anh Kiệt cùng Lâm Khang đều sững sờ nhìn cảnh nóng bỏng của lão đại.
Anh Kiệt không nhịn được liên tục giơ ngón tay cái về phía anh
Hắn ta cười khẩy, lão đại thật ngưu bức
Tưởng chừng sẽ có màn diễn tiếp theo nhưng Diệp Hoa đột nhiên ngồi dậy, rút ra một điếu thuốc nhẹ nhàng đánh lửa rồi hít một hơi dài.
Đổng Tuyết Kiều nhắm chặt hai mắt, thấy không có hành động gì xảy ra cô mở mắt không tin nhìn anh, vậy mà anh ấy không làm, sắc mặt của cô trở lên ảm đạm, u oán nhìn về phía anh.
“Diệp Hoa, mình không ngại mà” Khó khăn như vậy anh mới cảm thấy hứng thú với cô nhưng đột nhiên không hiểu sao anh lại dừng lại.
“Nói đi! Cô thiếu bao nhiêu tiền” Diệp Hoa nhìn cô, lạnh nhạt phun ra một câu
Cô không tin mở to mắt nhìn về phía Diệp Hoa, chỉ vài phút trước anh còn nhiệt tình như vậy nhưng vài phút sau anh như tảng băng di động vậy.
“Mình…mình không phải vì tiền” Đổng Tuyết Kiều ủy khuất, mím chặt môi ngăn cho nước mắt không chảy ra.
Không còn vẻ đùa cợt như trước, sắc mặt của hắn lạnh tanh, xoay người nhìn sang, đưa ngón tay thon dài bóp chặt cằm của cô, lạnh nhạt nói
“Không phải vì tiền? Vậy tại sao cô lại làm ở đây?”
Đổng Tuyết Kiều sững người, anh nói đúng chẳng phải vì tiền mình mới tới đây sao, cô nở nụ cười chua xót, mình quả thật dơ bẩn mà. Cô đang định mở miệng giải thích nhưng bị anh chặn lại
“Bảo Vân đưa tao 10 vạn”
Triệu Bảo Vân không rõ lão đại muốn làm gì nhưng lời nói của anh hắn làm sao dám hỏi. Triệu Bảo Vân móc từ từ trong tước người lấy ra một tâm thẻ đưa cho anh.
Cầm tấm thẻ trên tay, Diệp Hoa nhìn cô nở nụ cười: “10 vạn đủ chưa?”
Nói xong không để cô phản ứng lại, hắn đứng dậy xoay người rời khỏi căn phòng.
Không khí lập tức trở lên căng thẳng, Anh Kiệt lắc đầu nhìn sang Triệu Bảo Vân khẽ nói: “Lão đại thật khó chiều”
“Cẩn thận cái mồm mày đấy” Triệu Bảo Vân cau mày trừng mắt lạnh lùng đáp lại lời hắn
Anh Kiệt biết người bạn của mình không hề đùa giỡn, hắn sợ hãi nhanh chóng làm động tác khóa mồm.
Triệu Bảo Vân đẩy hai người phụ nữ trong lòng ra ngoài, hắn đứng dậy tiến về phía cô
Thấy vậy hai người lập tực trừng mắt u oan nhìn anh
“Lão đại chắc có lý do của anh ấy, mong cô đừng buồn” Tuy rằng chỉ theo lão đại chỉ có vài ngày nhưng hắn biết lão đại không phải người dễ xúc động như vậy.
Lão đại cái gì cũng tốt chỉ có về vấn đề nữ nhân lại hết sức kém cỏi.
“Cảm ơn anh, tôi không sao” Đổng Tuyết Kiều gạt đi nước mắt, cố gắng mỉm cười lắc đầu nhìn lấy anh.
Nhìn bộ dáng kiên cường của cô, không hiểu sao trái tim hắn bỗng dưng trượt mất một nhịp.