Đọc truyện Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen – Chương 106: Anh sẽ có lòng tốt như vậy sao?
Mạc Thâm khó xử, ông ta vội vàng hướng mắt về Diệp Hoa, thật lâu sau mới nói được một câu không hoàn chỉnh.
“Ngài Diệp…ngài còn nhớ điều kiện vừa nãy chứ…”
Ông ta còn chưa nói xong liền bị Diệp Hoa cắt lời: “Tôi đổi ý rồi!” Sau đó hắn hướng tay về phía Mạc Lam, khóe miệng nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Cậu Mạc vui lòng trả lại cô bé này cho tôi, nếu cậu có hứng thú thì cứ phải đợi tôi chơi chán cô ta đã”
Mạc Lam nghe vậy, mười vạn lần không cam lòng buông tay ra, vì một người con gái mà để đắc tội với người thanh niên này thì thật không đáng.
Lộ Khiết cứ thế liền bị cánh tay thon dài của Diệp Hoa đoạt lấy, chỉ chưa đầy vài phút cô liền bị hai người này đẩy đi đẩy lại vài lần, tuy rằng có chút bất mãn nhưng cô thật sự vẫn không dám phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên để anh định đoạt.
Diệp Hoa thấy vậy, sắc mặt hiện rõ vẻ hài lòng sau đó hướng về Mạc Thâm: “Mạc tổng, có vay thì có trả, ông nợ bọn tôi nhiều như vậy ít nhất cũng phải lấy ra được một chút thành ý chứ”
Mạc Thâm quay sang mắt đối mắt với Mạc Lam, hai người lập tức hiểu ý rồi quay sang Diệp Hoa mở miệng: “Diệp tổng, tôi đưa cho ngài hai mười phần trăm cổ phần của công ty có được không?”
“Theo như ông nói, số tiền ông nợ tôi chỉ đáng giá được thế thôi sao?” Diệp Hoa nheo mắt lại, nhìn ông ta.
“Diệp tổng ngài phải biết cổ phần trong công ty, tôi cũng chỉ có được bảy mươi phần trăm, cho anh hai mười phần trăm là đã quá nhiều rồi với lại chỉ cần ngài cho phép toàn bộ sản phẩm của chúng tôi đều in lên nhãn hiệu của Linh Hoa” Mạc Thâm lo sợ, len lét hướng mắt về Diệp Hoa, đối với người thanh niên trẻ tuổi này, ông ta có nỗi sợ nói không lên lời.
“Chia năm hai, ông hai tôi năm” Diệp Hoa lời nói lạnh lẽo vang lên, câu nói hệt như mệnh lệnh, vô cùng kiêu ngạo.
“Năm hai? Ba, nhất định không thể đồng ý, thế này có khác gì với việc công ty của chúng ta phải sang tên anh ta chứ!” Mạc Lam vội vàng ngăn cản, Diệp Hoa trực tiếp sử dụng công phu sử tử ngoạm, chỉ bỏ ra hơn ngàn vạn mà đòi chiếm đến năm mươi phần trăm cổ phần, như thế này chẳng khác gì là ăn cướp.
Diệp Hoa dường như không quan tâm, đôi mắt, từ đầu đến cuối đều nhìn Lộ Khiết chằm chằm, cánh tay còn không ngừng du dương trên cơ thể cô khiến cho ngươi nào đó sớm ngượng đến mức cả người đều đỏ lên.
Mạc Thâm không nói gì mà cúi đầu xuống, khôn ngoan như ông ta, làm ăn sẽ không bao giờ chịu lỗ vốn. Nếu sản phẩm được quảng cáo trên nhãn hiệu của Linh Hoa, sau này không biết sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận.
Diệp Hoa thấy ông ta lập lờ như vậy, tùy tiện bồi cho ông ta một câu: “Mạc tổng không đồng ý cũng được nhưng…tôi cũng không đảm bảo hai người rời khỏi căn phòng này mà trên người không thiếu đi một vài bộ phận đâu”
Nghe vậy, hai người không khỏi cảm thấy rét lạnh, sống lưng trở lên lạnh lẽo, thật lâu sau ông ta mới run rẩy quyết định: “Được, Diệp tổng, một lời đã định!” Mạc Thâm cắn răng cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu lên uống cạn.
Ngay cả một người không hiểu kinh doanh như Lộ Khiết cũng biết, cuộc đàm phán này không thuận lợi.
Diệp Hoa thấy Lộ Khiết hơi bĩu môi, nét cười trên môi càng ngày càng đậm.
Triệu Bảo Vân ngồi bên cạnh, lúc này cũng vui vẻ nâng cốc hướng về ông ta nói: “Mạc tổng rất sảng khoái, làm việc với những người như ông chúng tôi thật sự rất thích!”
Mạc Thâm khó khăn nở nụ cười gượng gạo, ông ta cũng đành nhận ly rượu này, rượu đắng vào khoang ngực khiến ông ta càng thêm đắng chát.
“Nếu đã không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép về trước”
“Cậu Mạc không ở lại sao?” Diệp Hoa đột nhiên nói ra một câu khiến cho Mạc Lâm kém chút liền tức đến hộc máu.
“Xin lỗi Diệp tổng, tôi có việc gấp” Hắn nói xong, ánh mắt còn không quên nhìn về phía Lộ Khiết, thấy cô ngoan ngoãn trong lòng Diệp Hoa, hắn càng lúc càng thấy mình không ổn, nếu tiếp tục nhìn một màn này hắn chỉ sợ mình không giữ được bình tĩnh mất.
Mặc Lam sắc mặt kém tới cực điểm, vô vọng cùng Mạc Thâm đi ra ngoài.
Triệu Bảo Vân cũng không ở lại, nhanh chóng nối gót theo sau, căn phòng lập tức trống vắng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở gấp của hai người.
“Vô Dục của các cô, tiếp đãi khách như thế này sao?” Ngữ điệu không hài lòng của Diệp Hoa, kéo hồn phách Lộ Khiết quay lại.
Cô giật mình, vội vàng bật dậy cầm lấy chai rượu hướng về anh nói: “Anh còn muốn uống rượu không ạ?”
Diệp Hoa không nói gì, lắc đầu.
Lộ Khiết lấy ly rượu cất vào khay hỏi: “Vậy, anh có muốn ca hát không ạ?”
Diệp Hoa vẫn lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ muốn ngồi ở đây với cô”
Lộ Khiết kiềm chế mong muốn lấy bình rượu đập cho anh một cái, một mình vô vị còn chưa đủ, còn muốn kéo cả cô vào nữa.
Hai chân tê rần, cô muốn về sớm nghỉ ngơi, nếu không chỉ cần ra ngoài đi lại một chút cũng được.
“Cảm thấy uất ức sao?” Diệp Hoa cúi người xuống, con người lạnh lùng như muốn xuyên thủng cô: “Chậc chậc, làm tình nhân của tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt”
Anh sẽ có lòng tốt như vậy sao?
Lộ Khiết nhìn dưới chân, ánh mắt hoảng loạn, cố gắng né tránh ánh mắt của anh.
Đôi môi quyến rũ của người thanh niên khẽ nhếch lên, ánh mắt u ám của hắn lóe lên sự hứng thú. Diệp Hoa gật đầu, không làm gì khác, cũng không tiếp tục làm khó Lộ Khiết, một mình ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động.
Lộ Khiết quỳ bên cạnh, theo quy định của Vô Dục, khi khách rời đi thì mới có thể ra về, người thanh niên này anh thật sự rất biết cách câu giờ.
Đúng lúc này Diệp Hoa đột nhiên cử động, Lộ Khiết tưởng anh sẽ ra về, nên cử động chân một chút, ai ngờ, anh không những không về mà còn nằm ra sô pha, tư thế vô cùng thoải mái, tiếp tục nghịch điện thoại di động.
Lộ Khiết mím môi, cô nhìn đồng hồ trên tay, đã gần ba giờ sáng.
Diệp Hoa nằm thêm một lúc, thật lâu sau đó Lộ Khiết dường như sắp chịu không nổi, cô chưa từng chịu cảm giác tê buốt như vậy, đôi mắt to tròn dường như sắp bật khóc thì đột nhiên cả người cô bị một cánh tay kéo lại rồi cả người chôn sâu vào lồng ngực của anh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập.
“Đừng nhúc nhích, nằm im đây, ngủ với tôi đêm nay” Như để trấn án cô, Diệp Hoa tiếp tục bổ sung, giọng nói thập phần mềm mỏng: “Yên tâm đi, ngoại trừ ôm cô tôi cũng sẽ không làm gì…”