Đọc truyện Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh – Chương 8: Sa Chi Dong Binh
Tú Lai sơn trang nằm trên địa hình của một ngọn núi có tên là Tú Lai được bao bọc bở làn sương mù quanh năm suốt tháng. Nơi đây nồng nặc thiên địa linh khí hùng hậu hơn so với những nơi khác. Địa hình nơi đây khá hiểm hóc vì xung quanh sơn trang này được che chở bởi những ngọn núi nhỏ, đường ra vào chỉ có mỗi khe núi rộng khoảng 10 người đi ngang. Trong khuôn viên sơn trang rộng lớn có thể chứa cả mấy trăm con người sinh hoạt vẫn rỗng rãi. Sơn trang có quãng trường rộng lớn với diện tích có sức chứa cả trăm người, những kiến trúc nhà ở phòng ốc được dựng liền kề nhau theo hình chữ Bá. Ở giữa những kiến trúc đó dựng nên một ngôi nhà khang trang, ngôi nhà này được xem là nơi tối cao nhất của sơn trang Tú Lai này.
– Bên trong nghị sự điện: Ầm… Phốc xuy.. Một tên đội viên bị đánh bay đến đụng cái bàn làm tan nát, một ngụm máu tươi phun ra từ trong cái miệng của hắn: – Đại đương gia tha mạng.. đại đương gia tha mạng! Mặc dù ói máu tươi nhưng hắn vẫn phải quỳ xuống trước một người đàn ông đang ngồi chiểm trệ trên một cái ghế khắc họa một con Rồng ( Long). Phía bên tay trái của hắn là một nam tử trạc tuổi trung niên có một vết sẹo lớn trên khuôn mặt trông dữ tợn, hắn là Tam đương gia tên gọi Khang Huy, hắn nổi tiếng hung bạo và tàn ác. 1 năm hắn bắt những có gái trẻ đẹp dưới trấn để hãm hiếp, thỏa mạn thú tính của mình xong hắn lại đem những cô gái ấy bán lại cho bọn buôn nô lệ. Phía tay phải là một tên trông rất lãng tữ hào hoa,hắn là Nhị đương gia tên gọi là Lục Phong Nhĩ, tên này võ công cực cao, không chỉ vậy hắn còn là quân sư của Sa Chi dong binh đoàn, nằm trong lòng hắn là một nữ tữ trẻ trung xinh đẹp có đường cong quyến rũ, khuôn mặt ả ta trát lên cả đống son phấn trông rất diêm dúa.
– Nắm trong tay 2 đường đệ văn võ song toàn, 1 tên đường đệ khác là Tô Đại Nham nắm giữ tài phú của dong binh đoàn của hắn. Tiền tài thực lực điều có, hắn đang chuẩn bị lên kế hoạch khai chiến với dong binh đoàn mạnh nhất vùng này đó là Ngưng Huyết cũng là đối thủ của cuộc đời hắn. Thực lực Ngưng Huyết dong binh đoàn mạnh hơn hắn nhưng tiền tài không bằng hắn nên hắn vẫn có cơ hội chiến thắng giành ngôi vị bá chủ trấn Ngọa Long này.
– Tuy nhiên hắn chuẩn bị động thủ với Ngưng huyết thì thuộc hạ báo tin đường đệ Tô Đại Nham hắn bị người giết chết. Mặc dù tên đường đệ của hắn thực lực không mạnh nhưng hắn có tài kinh doanh. Quán tửu lâu Phúc Nhĩ Đạt chính là Tô Đại Nham mỡ và kinh doanh. Tô Đại Nham chết tương đương hắn mất đi một cánh tay hái ra tiên để duy trì dong binh đoàn của mình. Nếu có may mắn chiến thắng Ngưng Huyết thì cùng lắm là lưỡng bại câu thương, thời điểm đó hắn rất cần tiền tài để hồi phục thế lực của mình! Nghe tin có người dám giết thuộc hạ của hắn ngay trong địa bàn hắn quản hạt, hắn nổi trận lôi đình đem đánh bay tên thuộc hạ bẩm báo. Hắn gằn giọng, đôi mắt sắt đá nhìm chằm chằm vào tên thuộc hạ đang quỳ gối mà quát:
– Kẻ nào to gan dám giết người của ta?
– Dạ thuộc hạ không rõ, chỉ biết là một tên thanh niên niên kỉ không lớn khoảng 20, thân hình cao to. Nghe đâu thì hắn là con của một ả đàn bà làm thuê tại tửu lâu ạ! Tên thuộc hạ nơm nớp lo sợ trả lời.
– Chỉ là con của một ả đàn bà ti tiện mà cũng dám vuốt râu hùm? Tui bây thật là một lũ vô dụng! Lập tức triệu tập binh mã theo ta đi xữ lý tên kia. Hắn tức giận vỗ mạnh mặt bàn quát!
– Đại ca bình tĩnh đi đệ thấy chuyện này không đơn giản! Người lên tiếng là Nhị đương gia Lục Phong Nhĩ.
– Nhị ca lúc nào cũng lo này sợ kia, chỉ là 1 đứa tiểu tử mà thôi, bây giờ đệ sẽ dẫn người đi giết nó! Lão Tam lên tiếng chất vấn.
– Sa Chi suy nghĩ lại bởi vì hắn biết Nhị đệ hắn chưa bao giờ sai điều gì nên hắn cũng vội hỏi: – Lão Tam im lặng nghe Lão Nhị nói. Khang Huy bực tức nhìn đại ca của hắn rồi đứng dậy phủi mông bỏ đi ra ngoài!
– Nhíu mày một lúc lâu Lục Phong Nhĩ cũng mỡ miệng nói chuyện: – Đệ cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ, thứ nhất từ đâu xuất hiện 1 tiểu tử lạ mặt ngay cả thuộc hạ chúng ta cũng không biết? Thứ 2 tên này có thực lực cực cao mới có thể giết được nhiều như vậy hộ vệ. Thứ 3 là hắn biết hay không biết Trấn Ngọa Long này thuộc địa bàn của chúng ta mà giám giết người? Đại ca có suy nghĩ kĩ hay không?
– Sa Chi hắn cau mày suy nghĩ những lời phán đoán của lão Nhị nhưng rồi hắn vẫn phủ quyết: – Nhị đệ quá lo mà thôi, Con của một ả ti tiện làm thuê thì có bao nhiêu bản lĩnh cơ chứ? Chỉ là có một chúc võ công ba kiềng không đáng lo! Để cho chắc chắn chúng ta sẽ tổng hợp hết lực lượng đi giết tên đó. Nhị đệ yên tâm được rồi.
– Vâng cứ theo ý kiến đại ca đi! Mặc dù Lục Phong Nhĩ hắn không phản đối nữa nhưng hắn vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng làm cho hắn cảm giác như một hồi tai họa sắp ập xuống đầu! Hắn ôm mĩ nhân của hắn xoay người bước đi?