Đọc truyện Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh – Chương 22: Vô Đề
Rời đi sơn động, Mục Vân liền quay trở về Ngọa Long thành hội họp đám người Như Tâm. Chuyến đi rèn luyện tại sơn mạnh Bạch Long làm hắn đạt nhiều lợi ích, cảnh giới tăng lên Vũ sĩ ngũ trọng thiên, thu được 3 gốc Nhị phẩm linh dược Tương Tư Hoa, và điều đáng nói là 1 gốc ngũ phẩm linh dược Huyết Linh Chi quý hiếm giá trị không thể đong đếm.
Đang đi trên đường, Mục Vân nhìn thấy một đoàn người đang vội vã chạy đi, trong lòng hiếu kì vội bám theo. Đám người này có 4 người Vũ sư cảnh giới và vài người cảnh giới tam đoạn tứ đoạn, mạnh nhất là Vũ Sư tứ trọng thiên. Được một đoạn đường hắn liền cảm giác được có một tốp người hắc y nhân mang mặt nạ quỷ đuổi sát phía sau. Dùng tinh thần lực dò xét hắn thấy có một tên cảnh giới cực cao lên tới Vũ sĩ cửu trọng.
– Nhanh lên một chút, đám người Huyết Sát bang đuổi gần tới rồi a, chỉ cần vào được Ngọa Long thành chúng ta liền vô sự! Một trung tiên lên tiếng thúc giục đoàn người.
– Đám khốn kiếp Huyết Sát bang vẫn một mực không muốn buông tha chúng ta, đợi đến khi chúng ta gặp được Mặc bá bá liền để chúng biết mặt.! Một thanh niên tầm 15 16 tuổi ấm ức thốt lên!
– Không nói nhiều nữa mau di chuyển khoảng cánh Ngọa Long thành còn một chặng đường nữa! Bọn sắp đuổi kịp rồi! Một vị trung niên khác lo lắng nói! Ngay sau khi lời nói của vị trung niên vừa dứt thì một âm thanh vang vọng truyền tới!
– Ha ha các ngươi chạy đi đâu? Đắc tội với Phó bang chủ Huyết Sát bang của chúng ta mà muốn trốn thoát, đúng là nằm mơ giữa ban ngày a…!
– Nguy rồi!! Chúng ta bị chặn lại? Làm sao bây giờ??! Một phụ nhân thất thanh thốt lên.
– Đừng hoảng loạn, tất cả mọi người bình tĩnh sẽ có cách! vị trung niên có vẻ là đứng đầu lên tiếng.
– Hay là Nạp thúc thúc dẫn A Trung cùng tất cả phụ nữ, hài tử rời đi trước, chúng ta ở phía sau chặn bọn chúng a! Một đại hán tay cầm trường thương đưa ra lời khuyên!
– Ân như vậy là cách tốt nhất, A Đại, A Tứ 2 người các ngươi ở lại chặn bọn chúng giành ít thời gian cho tất cả mọi người tiến vào thành! Vị trung niên gọi Mặc thúc ra lệnh.
– Hừ… hừ… Để ta xem các ngươi chạy đi đâu, các huynh đệ bao vây chúng lại không để một đứa nào thoát! Tên thủ lĩnh đám người hắc y nhân ra lệnh! Ngay lập tức mấy chục tên hắc y nhân tỏa ra thành hình vòng tròn bao bọc tất cả lại bên trong.
– Huyết Sát Bang các ngươi quá đáng, hôm nay cho dù ta có chết cũng phải cho các ngươi chết cùng…! Vị trung niên Mặc thúc gằn giọng quát lớn.
– Ha ha Mặc Vĩnh, với cái cảnh giới của ngươi cũng đòi liều mạng với chúng ta? Ngươi đầu óc có bị cửa kẹp a! Tên thủ lĩnh nhếch mép khinh thường!
– Hừ… Cao Cầu ngươi đừng đắc ý, ngươi giết bọn ta thì Mặc gia cũng không tha cho Huyết Sát Bang của các ngươi đâu!
– Đem Mặc gia ra uy hiếp ta ư? Ngươi nghĩ đám lão già ô quy đấy thì làm được gì Huyết Sát Bang chúng ta? Cho dù có khả năng đi chăng nữa cũng không thể vì một cái chi dòng thứ nho nhỏ gia tộc mà toàn bộ trở mặt với Huyết Sát Bang ta a! Ngươi nên cầu phúc đi thôi! Tên thủ lĩnh hất hàm châm chọc.
– Phó môn chủ cần gì nhiều lời với bọn chúng, để thuộc hạ tiến đến lấy cái đầu của tên không biết chết là gì này! Một tên thuộc hạ trung thành tranh công mở miệng nói!
– Được tất cả tiến lên, nam giết nữ để lại….! Tên thủ lĩnh vừa phất tay ra hiệu thì ngay lập tức tất cả đám người hắc y nhân đồng loạt lao vào đoàn người Mặc gia dòng thứ… Keng…. Keng.. Binh… binh tiếng binh khí va chạm kịch kiệt. Cảnh giới chênh lệch quá lớn với số người bên Huyết Sát bang nhiều hơn đã chém giết hầu như toàn bộ đoàn người Mặc gia. Nhận thấy tình cảnh nguy cấp, Mặc Vĩnh liền bảo hộ phụ nữ và hài tử rút lui phía sau. Bổng nhiên có một tên hắc y nhân lao đến vung thanh đao sắc bén lên một đứa bé tâm 7 8 tuổi đang gần đó, cậu bé hoảng sợ chuẩn bị đối mặt với cái chết thì… keng…. một tiếng động vang lên làm cậu bừng tĩnh, cậu nhìn thấy một người thanh niên cao lớn mặc trường sam màu đen dùng một thanh kiếm trong suốt chặn thanh đao của tên hắc y nhân. Xoẹt.. một dòng máu tươi phun ra từ chiếc cổ của gã hắc y nhân, ầm hắn đổ gục xuống mặt đất vong mạng.
Nhìn thấy đứa con trai của mình trong lúc cận kề cái chết thoát hiểm, Mặc Vĩnh sắc mặc trắng bệch đã thở nên tốt hơn vội lao tới ôm ngay cậu bé lui nhanh về phía sau.. Mặc Vĩnh lên tiếng: – Đa tạ thiếu hiệp ra tay tương trợ! Mục Vân tùy ý gật đầu với Mặc Vĩnh.
Người thanh niên vừa cứu mạng con trai Mặc Vĩnh chính là Mục Vân, hắn cũng chẵng là quân tử gì đâu, chẳng qua là hắn chỉ hứng thú theo sau đoàn người này một lát cho vui thôi dù sao đoàn người này cũng đi về phía Ngọa Long thành. Lúc đó hắn đang ở gần cuộc chiến thì bỗng nhiên có âm thanh của hệ thống vang lên.
Đinh.. Phát động cưỡng chế nhiệm vụ.
Miêu tả: Gia tộc chi thứ Mặc gia gặp tao ngộ Huyết Sát bang truy sát phát động cưỡng chế nhiệm vụ trợ giúp Mặc gia đẩy lui Huyết Sát bang. Hoàn thành nhận thưởng 50 vạn EXP. Thất bại hạ một cảnh giới! Lúc đó Mục Vân âm thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông dòng họ hệ thống từ trên xuống dưới đều mắng một lượt, ta chỉ theo sau chơi cho vui thôi mà còn phát động nhiệm vụ cưỡng chế gì chứ? Không nhìn thấy đội ngũ đó chí ít cũng có 2 tên vũ sĩ hơn 10 tên vũ sư a… Đã vậy còn Vũ sĩ cao giai nữa chứ trợ giúp đẩy lui cái quần… Ngươi đi mà đẩy à.. ta không cản đâu!! Mục Vân bực tức nhưng mà nghĩ lại nếu thành công thì có luôn 50 vạn EXP đủ cho hắn tăng lên lục trọng nên hắn liền dứt khoát làm nhiệm vụ, hắn vừa mới lao vào cuộc chiến thì thấy có một tên hắc y nhân vung đao chém một cậu bé mới có 7 8 tuổi, hắn liền dùng tốc độ thật nhanh tới chặn thanh đao đó và tiện thể giải quyết tên súc sinh đến trẻ con mà cũng không tha…
Đinh..
– Chúc mừng kí sinh diệt sát Huyết Sát bang thành viên vũ sư tam trọng nhận được 1300 EXP.
– Chúc mừng kí sinh nhận được tích lũy 200
Nhận thấy sự xuất hiện của kẻ lạ mặt, Cao Cầu dò xét Mục Vân nhưng không cách nào dò xét được, khi Mục Vân xuất hiện và chém giết thuộc hạ của hắn thì hắn nhận thấy thân pháp của Mục Vân rất kì lạ, vừa nhanh mà lại không gây ra tiếng động làm hắn kiêng kị vô cùng không dám khinh xuất, hắn nghi ngờ tên thanh niên lạ mặt này là một cường giả chí ít cũng có cảnh giới Vũ tướng. Mặc dù hắn là Vũ sĩ cửu trọng nhưng bảo hắn chém giết với cường giả Vũ tướng thì hắn ngay lập tức bỏ chạy chứ có đồ ngu mới trực diện chém giết đối thủ cao hơn mình một đại cảnh giới. Hắn chắp tay chào về phía Mục Vân:
– Tại hạ Cao Cầu là phó bang chủ Huyết Sát Bang không biết vị huynh đệ này thuộc gia tộc nào?
Nhận ra sự kiêng kị trong mắt của Cao Cầu, Mục Vân thản nhiên trả lời: – Lăng gia Lăng Gia Lâm! Hắn tất nhiên phải dùng một cái tên giả để nói ra rồi nhưng phải chọn cái tên nào có trọng lượng một chút nên hắn chọn ngay Lăng Gia Lâm.
Nghe được cái tên Lăng Gia Lâm, Cao Cầu sắc mặt khó coi đến cực điểm, Lăng theo như hắn được biết Lăng gia gia chủ Lăng Gia Bảo có một nhi tử tên Lăng Gia Lâm, năm nay 27 tuổi đã có cảnh giới vũ sĩ cửu trọng chẳng lẽ là vị trước mắt này???
Thấy tên Cao Cầu vẻ mặt biến hóa, Mục Vân lạnh lùng nghiêm giọng hẵn quát: – Huyết Sát Bang các ngươi cũng to gan lắm, dám truy sát người trong tam đại gia tộc chúng ta? Ai cho ngươi lá gan?
Nghe được tiếng quát lớn của Mục Vân, Cao Cầu nhất thời hoảng loạn liền chấp tay xuống nước:
– Lăng công tử bớt giận, tại hạ có mắt không thấy thái sơn, tại hạ thất lễ mong Lăng công tử rộng lượng bỏ qua!
– Hừ còn không mau cút đi, nhân lúc bổn công tử vui vẻ liền không so đo với ngươi, cảnh cáo ngươi không nên chọc giận ta, ngươi cũng biết thực lực Lăng gia chúng ta rồi đấy, chỉ một câu nói của ta cũng đủ xóa sỗ Huyết Sát bang các người mấy chục lần! Mục Vân lớn giọng quát!
– Vâng vâng cảm ơn Lăng công tử không truy cứu!! Cao Cầu thấy đối phương buông tha liền phất tay xua người biến mất.
Đinh.. – Chúc mừng kí sinh hoàn thành nhiệm vụ cường chế nhận được 50 vạn kinh nghiệm.
Đinh chúc mừng kí sinh cảnh giới tăng đến Vũ sĩ Lục trọng! Lại tăng thêm một cảnh giới, tâm trạng Mục Vân hết sức vui vẻ!
Mặc Vĩnh nghi ngờ nhìn về phía Mục Vân, hắn biết Mục Vân giả dạng Lăng Gia Lâm nhưng không vạch trần, hắn sợ đối phương thẹn quá hóa giận liền đồ sát cả nhà hắn thì không hay, hắn đang suy nghĩ phải làm sao thoát khỏi tên này mới được. Nghĩ một lúc thấy Mục Vân không cử động hắn liền mỡ miệng: – Lăng thiếu gia?
– Hả? Ngươi gọi ta? Mục Vân giật mình!
– Lăng Thiếu Gia có trở về gia tộc hay không có thể cho cả nhà Mặc mỗ theo cùng? Mặc Vĩnh thăm dò.
– À ừm ta cũng đang tính về gia tộc nhưng ta nhớ ra còn có một số chuyện chưa hoàn thành nên cần một khoảng thời gian sau mới trở về được, từ đây tới Ngọa Long thành cũng không xa, Huyết Sát Bang đã bị ta đuổi đi nên hẵn các ngươi cũng đã an toàn đi! Mục Vân không biết suy nghĩ trong lòng của Mặc Vĩnh nên hắn mới thoái thác làm bảo tiêu chứ hắn mà biết thì hắn đã giận đến thổ huyết a!
– Vậy Mặc Vĩnh đa tạ Lăng thiếu đã ra tay tương trợ, Mặc mỗ có chút lòng thành mong Lăng thiếu nhận lấy! Mặc vĩnh nói xong vừa rút ra một sấp ngân lượng đưa tới Mục Vân!
– Ân.. Cảm tạ, ta không khách sao mà nhận vậy! Hắn đâu có ngu mà từ chối,.. Tiền đến tay mà không cầm khác gì con lợn đâu chứ, bây giờ hỏi hắn thiếu gì thì hắn sẽ hô thật lớn Ta…. Thiếu… Tiền…a!!!!!!!!
– —- Đúng rồi các đạo hữu, tai hạ thật sự đang thiếu những ủng hộ của các đạo hữu đấy!! Chào buổi sáng!!!
–