Bạn đang đọc Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ – Chương 9: Tg1
Doãn Đình Thâm khiến mọi người phải e sợ không chỉ vì anh ta là gia chủ hiện tại của nhà họ Doãn, mà còn vì khí chất trên người anh thật sự khiến tất cả phải nể phục.
Doãn tổng giống như một vị vương gia trong vương quốc của mình, không ai có thể xâm phạm.
Chính Doãn Mặc ở Doãn gia lâu như vậy mà cũng không dám có nửa lời bất kính với Doãn Đình Thâm.
Doãn gia ở thủ đô quá lớn mạnh, không một gia tộc nào địch lại, và cũng không một gia tộc nào muốn đắc tội với con rồng lớn khổng lồ này, đó cũng là lí do tất cả mọi người xun xoe nịnh bợ những người liên quan đến nhà họ Doãn.
Một bữa tiệc do nhà họ Doãn mở ra đều la cơ hội tốt để tìm được những mối làm ăn ngon lành.
Có nhiều người vì muốn có được thiệp mời đến bữa tiệc ngày hôm nay đã phải tốn rất nhiều công sức.
Thế nên không ai muốn gây chuyện ở đây để bị đuổi ra, chẳng qua hai cô con gái nhà họ Lạc có sức chiến đấu quá khủng khiếp, vậy mà dám lời qua tiếng lại ở nhà họ Doãn, lại còn bị chính chủ nhân của gia tộc này bắt được.
Có một số người đã bắt đầu cười nhạo trên sự đau khổ của người khác.
Nhà họ Lạc cũng thuộc vào top những gia tộc lớn ở thủ đô, chỉ có điều họ còn chưa đủ trình để đối đầu với nhà họ Doãn.
Một khi bị nhà họ Doãn nhắm tới hay ghét bỏ, nhà họ Lạc chỉ sợ khó mà sống được trong giới này.
Nếu một đối thủ mất đi, nghĩa là bọn họ cũng có cơ hội thế chỗ.
Những người còn lại cười nhạo sự ngu dốt của cả hai cô con gái nhà họ Lạc, gây chuyện ở đâu không gây, lại cứ thích ở đây kia chứ.
Doãn Mặc vừa nhìn thấy người tới thì vội vàng buông lỏng bàn tay đang ôm eo Lạc Tinh ra, động tác của hắn nhanh đến nỗi làm người ta phải nghi ngờ về những lời âu yếm vừa nãy mà hắn ta đã dành cho Lạc Tinh.
“Con chào cha nuôi.”
Vì là một đứa con nuôi chỉ có danh mà không hoàn toàn có phận, tài sản trong nhà họ Doãn còn chưa chảy vào trong tay Doãn Mặc nên Doãn thiếu gia đây vẫn rất e sợ người cha nuôi này.
Hắn ta từng cực kì căm ghét Doãn Đình Thâm.
Doãn Đình Thâm sinh ra đã có tất cả, còn hắn thì không.
Ngay cả khi hắn đã trở thành người nhà họ Doãn thì cổ phần hay bất kì danh vụ gì của Doãn gia vẫn chưa đến lượt hắn.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn phải tất cung tất kính với người cha nuôi này.
Doãn Đình Thâm giống như đang bước đi trong ánh hào hoang, đôi giày ra được làm thủ công nện từng bước trên nền đá trắng tinh.
Doãn tổng như một vị thần trong truyện cổ tích bước ra, anh có khuôn mặt cực kì điển trai và lịch lãm, anh chỉ bước một bước thôi mà cũng khiến cho rất nhiều cô gái đang có mặt trong bữa tiệc phải sửng sốt và cảm thấy bị trúng tiếng sét ái tình.
Nhìn cái dáng vẻ đang say trong vẻ đẹp ấy của Lạc Tinh là đủ hiểu.
Lạc Tinh chỉ là cô tiểu thư bị bế nhầm của Lạc gia, nếu là gia đình có gia thế cao thì sẽ không muốn giao du và yêu đương cùng.
Nhưng khổ nỗi Lạc Tinh lại thích trèo lên chứ không muốn nhìn xuống.
Cô ta liên tục oán hận Lạc Lạc cướp đi vị trí của mình mà không hề biết nhìn nhận lại chính bản thân.
Cô ta vốn nghĩ Doãn Mặc là một đối tượng không tồi, nhưng khi gặp được người đàn ông có đủ mọi thứ, đẹp trai, giàu có lại khí chất bất phàm là Doãn Đình Thâm.
Lạc Tinh mới thực sự hiểu bản thân không nên vội vàng trao thân cho Doãn Mặc.
Nhưng không sao hết, cô ta sẽ lại câu dẫn người đàn ông kia giống như cách mà cô ta khiến Doãn Mặc phải mê mệt.
Cô ta tự tin có đủ bản lĩnh để khiến Doãn Đình Thâm cũng phải ngoái lại nhìn cô ta.
Lạc Tinh biết đàn ông thích nhất là cảm giác che chở một cô gái yếu đuối, thế nên cô ta mới khiến cho những cô gái khác gọi cô ta là bạch liên hoa.
“Chị…!tất cả là do em, là do em không đúng…!em xin lỗi chị…”
Lạc Tinh vừa nói một cái là mọi người lại bắt đầu chú ý.
Ngay cả Doãn Đình Thâm đang tính lên tiếng chào hỏi Lạc Lạc cũng quay sang nhìn.
Lạc tiểu thư không buồn liếc nhìn vị Doãn tổng kia lấy một cái, chỉ hỏi.
“Vậy nói xem em gái của tôi có lỗi gì nào?”
Lạc Tinh không ngờ Lạc Lạc lại đột nhiên hỏi như vậy.
Vốn nghĩ sau khi tỏ ra đáng thương thì Doãn tổng sẽ chú ý tới cô ta, cô ta sẽ thuận lý thành chương mà kể khổ với Doãn Đình Thâm.
Nào ngờ Doãn Đình Thâm còn chẳng thèm liếc nhìn sang đây lấy một cái.
Lạc Tinh bị hỏi đến ngớ người.
“Em…!Em…!Em không nên nói chị như vậy, cũng không nên nói những lời ban nãy.
Em sai rồi…”
Những người đang vây xem thấy vậy bèn nói Lạc Tinh đúng là đồ ngu ngốc, đang không lại muốn bàn chuyện nhà trước mặt Doãn tổng làm chi.
Để bây giờ lại lúng túng như gà mắc tóc, rủi nhỡ Doãn tổng chướng mắt thì làm sao?
Không biết Lạc Tinh đã cầm lấy ly rượu trên tay người phục vụ từ lúc nào, cô ta đong đưa ly rượu trên tay, lúc nói xin lỗi còn cố tình để nó tròng trành ra ngoài một ít.
Rồi sau đó.
“Á….”
Lạc Tinh làm bộ bị người ta đẩy cho một cái.
Ly rượu vang trên tay vung ra, tất cả đều đang văng về phía Lạc Lạc ở đối diện..